Quyển 1 - Chương 8

Tivi đang mở nhưng trên ghế salon lại không có ai, trong phòng tắm

vang lên tiếng nước ào ạt xem ra Tư Đằng đang tắm rồi. Tần Phóng đi đến

ngồi xuống salon. Trên bàn có một vỏ gói mì tôm đã xé, bên cạnh là một

tô mì cũng không biết đã ngâm bao lâu rồi. Hơn nữa mì cũng đã nở đầy tô, tuy mùi vẫn còn rất thơm nhưng hình thức lại khiến người ta chẳng muốn

ăn.

Sáng ăn, trưa ăn, tối cũng ăn, có lẽ là ăn đến ngán rồi.

Tần Phóng ngồi trên ghế salon đợi cô, thuận tiện sắp xếp xem một chút nữa nói chuyện thế nào. Bởi vì lời nói của Lạc Nhung Nhĩ Giáp mà cơn

giận của anh từ từ lan tỏa toàn thân, rất muốn đạp cửa lật bàn. Nào biết cửa chỉ khép hờ, người cũng không có ở đây. Hiệp một đánh chính diện

không được, ngọn lửa sắp bùng phát đành phải nén xuống trước.

Cô mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn, thắt lưng cột hờ

có vẻ như vòng eo rất thon thả. Mái tóc ướt nhẹp vẫn xõa ngang lưng, lọn tóc đen vẫn còn nhỏ nước. Cô đang cầm khăn lau tóc, cổ hơi nghiêng đi

lộ ra bờ vai trắng nõn nà vô cùng tao nhã.

Cái gọi là kẻ thù gặp nhau mắt long sòng sọc là đây. Tần Phóng đứng bật dậy: “Tư Đằng…”

“Suỵt!”

Tư Đằng ra hiệu anh im lặng, đến cầm điều khiển TV chỉnh âm lượng lớn lên.

Là chương trình dự báo thời tiết khu du lịch của đài Tứ Xuyên, giọng

MC cất lên du dương: “Cảnh tượng huy hoàng, muôn hình vạn trạng, hoan

nghênh quý vị xem chương trình dự báo thời tiết khu du lịch… Núi Nga Mi

trời trong đến nhiều mây, nhiệt độ từ 2 đến 7 độ C. Nhạc Sơn nhiều mây,

nhiệt độ từ 4 đến 8 độ C. Đô Giang Yển trời trong, nhiệt độ từ 2 đến 9

độ C…”

Tần Phóng vài lần định nói chuyện nhưng Tư Đằng cứ ra hiệu chớ quấy

rầy. Vốn được giáo dục tốt nên Tần Phóng không có thói quen lỗ mãng cắt

ngang người khác. Anh nhẫn nại nghe MC vô cùng tự hào đọc hết dự báo

nhiệt độ các khu du lịch trong tỉnh cho đến khi Tư Đằng bấm tắt TV khẽ

nói một câu thời tiết không tệ.

“Tư Đằng…”

“Về rồi à.”

Tư Đằng ý bảo anh nhường đường một chút, cô ngồi lên ghế salon lau

tóc tiện tay đẩy tô mì rơi xuống thùng rác bên cạnh, tiếng nước lèo

trong tô rơi xuống nghe rất sầu thảm. Tần Phóng hỏi theo bản năng:

“Không ăn à?”

“Tôi không cần phải ăn gì cả.”

Tần Phóng thoáng sửng sốt: “Cô không biết đói hả?”

“Không biết.”

“Vậy cô…”

Anh chỉ vào đống mì trong thùng rác không biết phải nói thế nào. Vậy

còn mua hết thùng này đến thùng kia và bánh bích quy để làm gì?

Vậy mà Tư Đằng lại hiểu: “Nếu như không thì sao? Từ trước đến nay nếu có người không ăn cơm chẳng phải là càng kỳ lạ hơn à? Xung quanh tôi

toàn là người, tôi cũng phải để người khác cảm thấy tôi là người chứ.”

Hiểu rồi. Cô ấy chỉ giả bộ biết đói, biết khát, bắt chước tỉ mỉ,

giống hệt như đúc. Dần dà người khác cũng chỉ xem cô là người bên cạnh

ABCD nào đó, không ai nhìn chằm chằm cô và nói: “Xem đi, đó là một con

yêu quái không cần ăn cơm kìa.”

Không cần phải hỏi han cô nữa, Tần Phóng liền hỏi vấn đề mình muốn biết: “Cô đã sớm biết tôi sẽ trở lại à?”

“Ừ.”

“Vậy tại sao không nói cho tôi biết?”

Tư Đằng ném chiếc khăn lông lau tóc lên bàn trà, thuận thế ngồi dựa

vào lưng ghế salon. Rõ ràng là dáng vẻ ngồi như khi nãy nhưng ánh mắt

lại liếc nhìn lạnh lùng, không khí xung quanh cũng như hạ xuống vài độ.

“Có cái gì có thể khắc ghi ấn tượng sâu sắc hơn là đích thân mình trải qua chứ?”

Ấn tượng sâu sắc? Tần Phóng không dám tin vào tai mình. Mấy ngày nay

anh đã trải qua thế nào? Nơm nớp lo sợ và hoảng hốt kinh hãi như chó nhà có tang, không dám ngẩng đầu không dám đến gần người khác giống như

thằng điên bị bệnh tâm thần, chính là vì cái “ấn tượng sâu sắc” này đây

hả?

Tần Phóng cười ha ha: “Sâu sắc, dĩ nhiên là sâu sắc, tôi rất ư là ghi khắc sâu sắc!”

Cho dù là tôn trọng phái nữ hay phong độ quý ông gì đó đều thành lập

trên cơ sở giao tiếp với “người”. Nhưng kẻ trước mắt này đâu phải người, cần gì khách sáo với cô ta chứ hả?

“Tư Đằng, cô thật sự xem mình là cái rốn của vũ trụ ư, yêu quái giỏi

lắm à. Tôi cho cô biết, dù toàn bộ thế giới đều sợ cô nhưng tôi thì

không. Dù sao cũng đã là một người chết rồi, đâu phải là ông đây chưa

từng chết qua. Cô chơi vui lắm phải không? Khắc ghi ấn tượng đúng không? Tôi không hầu cô nữa.”

Tần Phóng đá bàn trà xê dịch, căm thù nhìn Tư Đằng rồi quay đầu bước

đi. Mới vừa rồi không thể đạp cửa bước vào giờ đã được bù lại. Một chữ

thôi: thoải mái!

Tư Đằng vỗ tay bôm bốp sau lưng, không nhiều không ít, vẻn vẹn ba cái.

Cô còn nói: “Rất có khí phách nhỉ. Có điều con người của tôi thích làm nhất là hủy hoại phẩm chất của người ta.”

Tần Phóng cắn răng: Bà nó, cái này gọi là tiếng người à?

“Cậu tên là gì ấy nhỉ?”

Tần Phóng đứng hình chừng hai giây mới ý thức được Tư Đằng đang nói

chuyện với anh. Nói cả buổi mà ngay cả tên của anh cô cũng chẳng nhớ.

Tần Phóng giận quá hóa cười, muốn đốp chát lại cô một câu, nhưng lại cảm thấy tiếng nói con người thật sự cũng chẳng ăn thua gì.

“Tần Phóng.”

“Ồ, Tần Phóng. Như vậy tôi nói cho cậu biết, nếu như còn muốn đi theo tôi thì cậu phải có phép tắc.”

Tần Phóng nhìn cô chằm chằm. Cô gái này điếc hay sao? Mới vừa rồi anh nói năng hùng hồn một dây như vậy cô cũng không nghe thấy sao? Đi theo

cô? Ai muốn đi theo cô chứ?

“Thứ nhất là, bây giờ là cậu không thể rời bỏ tôi chứ không phải là

tôi không thể rời bỏ cậu. Là cậu cần yêu khí của tôi để kéo dài mạng

cậu. Trước khi cậu nói ra không muốn đi theo tôi thì phải nghĩ kỹ xem

tôi có muốn cho cậu đi theo hay không? Tôi cho cậu mạng sống, đây là giá trị của tôi đối với cậu. Cậu có giá trị gì cho tôi nào? Tôi muốn nói là ngay cả chó cậu cũng không bằng. Cậu lại muốn tức giận à? Sự thật là

cho chó ăn xương nó còn biết vẫy đuôi. Ít ra nó không khiến tôi ghét.”

Tần Phóng muốn nói gì đó nhưng Tư Đằng đã xỉ vào trán anh: “Cho cậu

năm phút, thử nghĩ xem tôi nói có đạo lý hay không. Nghĩ kỹ rồi nói.”

Nói xong cô không để ý đến anh nữa, trở về phòng tắm sấy tóc. Âm

thanh máy sấy tóc u u giống như là những cánh quạt quay trong đầu. Tần

Phóng đứng thừ ra đó, đột nhiên cảm thấy rằng Tư Đằng nói cũng có một

chút đạo lý.

Bây giờ nhìn lại chuyện anh không thể rời bỏ Tư Đằng cũng không phải

là do Tư Đằng thao túng mà là anh thật sự đã chết đi mà còn sống lại.

Lúc đó máu của anh và yêu khí của Tư Đằng đã thúc đẩy song phương sống

lại. Nhưng thời thế thay đổi, hiện tại bây giờ anh đúng là chẳng có giá

trị nào với Tư Đằng cả.

Sau lưng Tần Phóng mơ hồ hơi phát rét, lúc Tư Đằng đi ra ngoài chẳng biết sao anh lại dời ánh mắt đi nơi khác.

“Suy nghĩ kỹ rồi hả? Được rồi, tôi nói tiếp.”

“Thứ hai là cậu có hai lựa chọn, đi theo tôi hoặc không theo. Muốn đi theo tôi thì phải nghe theo tôi sai bảo. Tính tình tôi không tốt, thích người khác cung kính khách sáo với tôi. Chỉ nhìn một cái thôi là anh

phải biết làm thế nào, muốn anh cười thì anh phải cười, không muốn anh

cười thì anh không được cười. Ví dụ như tôi muốn anh quỳ, mặc kệ là anh

thật lòng hay là bị dí dao ép quỳ, chỉ cần quỳ thì tôi sẽ hài lòng. Hiểu chưa?”

Hiểu, làm sao mà không hiểu chứ. Tần Phóng không giận ngược lại còn

cười, anh chỉ chỉ tấm thảm: “Cho nên bây giờ tôi phải quỳ hả?”

Mặt Tư Đằng tỉnh rụi: “Đó là một ví dụ thôi.”

Tần Phóng nén giận: “Không làm theo thì sẽ thế nào?”

“Nếu không làm theo thì bây giờ anh đi ra cửa, chọn bừa một phương

hướng nào đó, không thể đi thì đào một cái hố chui vào trong đó nằm. Hai chúng ta chia tay vui vẻ, tôi có rất nhiều chuyện cần làm sẽ không đến

thắp nhang cho anh đâu.”

Rất tốt, tiết mục tấu hài xem nhiều năm về trước rốt cuộc đã có công

dụng. Tần Phóng thầm trả lời: Không cần cô thắp nhang làm ô uế đường

luân hồi của ông.

“Thứ ba là…”

“Thứ hai còn chưa nghĩ xong.” – Tần Phóng bất lịch sự ngắt lời – “Mới vừa rồi không phải cho tôi năm phút sao?”

Không phải anh chưa nghĩ xong. Mày là ai chứ hả? Có điều nếu có điều thứ ba thì nghe xong trở mặt cũng không muộn.

“Phải dùng kính ngữ nói là: Tư Đằng tiểu thư, tôi còn chưa nghĩ ra xin cho tôi thêm năm phút.”

Tần Phóng nhìn chằm chằm Tư Đằng khoảng một phút. Mắt người không thể trợn lên như vậy, trợn không bao lâu thì phải chớp mắt nghỉ ngơi. Nhưng ngược lại Tư Đằng thật sự là một pho tượng sáp, không nhúc nhích, chẳng chớp mắt, nhìn xoáy thẳng vào đáy mắt anh.

Còn tiếp tục đấu mắt với cô ta nữa thì xem ra mình sẽ mù mất. Tần

Phóng che mắt thở dài một hơi: “Tư Đằng tiểu thư, xin cô cứ tiếp tục.”

Tư Đằng đưa tay: “Cho điếu thuốc.”

“Tôi không hút thuốc lá.”

Tư Đằng vẫn nhìn anh, tay vẫn không có ý để xuống. Tần Phóng nhớ đến

câu nói ” chỉ nhìn một cái thôi là anh cũng phải biết làm thế nào” kia.

Được thôi, đại trượng phu co được giãn được, không vội chuyện nhất thời: “Tư Đằng tiểu thư, thật ngại quá để tôi đi mua.”

Thuốc rất nhiều nhãn hiệu, như là Thanh Hải Vân Thiên nhưng dù sao

anh cũng chưa từng nghe qua. Nếu Tư Đằng hút thuốc lại nhắc đến Thượng

Hải, niên đại đó xem ra là hút xì gà rồi. Còn tưởng rằng cô sẽ bắt bẻ,

ai biết cô nhận lấy nhìn một cái rồi nói: “Tôi không thể hút thuốc.”

Tần Phóng vừa bật hột quẹt: “Không thể? Vậy cô còn mua làm gì?”

Tư Đằng cười kín đáo, cô đưa đầu thuốc qua mồi lửa, chăm chú nhìn một hồi lâu rồi đưa đến bên môi rít sâu vào một hơi.

Tần Phóng vẫn nhìn cô như trước, anh nhìn đến sắc mặt dần dần thay đổi.

Ngọn lửa trên người Tư Đằng dần dần bốc lên, nhảy múa trên tóc trên

da thịt cô. Từ đầu tóc đến tròng mắt, đến hai tay, cuối cùng gần như chỉ còn thấy được đường viền của cô thấp thoáng qua ngọn lửa. Tấm thảm bị

cháy sém dần dần, mùi khói cay mũi bốc lên. Đồ dùng trong phòng từ từ

biến thành đen, tiếng thanh gỗ khô nứt vang lên theo thứ tự. Tần Phóng

bị thế lửa ép lui về phía sau vài bước, kêu to lên: “Dừng lại, như vậy

sẽ cháy nhà đó!”

Cô không trả lời anh, ngọn lửa bỗng cháy lan đến rèm cửa sổ, ghế

salon, đồ dùng bằng gỗ không một cái nào may mắn thoát khỏi. Cửa sổ vang ầm lên một tiếng rồi vỡ toang, trong hành lang truyền đến tiếng người

kinh hoảng. Tần Phóng ho khan chạy ra cửa, tay nắm cửa nóng vô cùng, tay anh vừa chạm vào đã phải rụt lại. Tần Phóng kéo cổ áo lên bịt miệng và

mũi, đạp cánh cửa phòng thật mạnh vài cái, bên ngoài có người khác kêu

lên: “Bên trong có người, còn có người.”

Tiếng ào vang lên, chắc hẳn là có nước xối vào cửa. Trong lúc bối rối cửa bị đá văng ra, Tần Phóng lảo đảo xông ra ngoài. Khói mù mịt gần như là lập tức tuôn ra ngoài theo anh khiến người đến cứu hỏa lùi lại vài

bước không ngừng ho khan. Trong cảnh khói mịt mù thấp thoáng thấy được

Lạc Nhung Nhĩ Giáp ôm bình chữa lửa chạy đến phía này, lấy vòi ra phun

một trận điên cuồng, lại gào to lên: “Trên lầu còn có người hay không?

Mau chạy xuống đi! Chạy xuống đi!”

Tất cả mọi người đều chạy xuống lầu dưới, lửa cháy không ngừng, càng

cháy càng mãnh liệt. Sự thật là ngọn lửa đã cháy cuồn cuộn ra phía

ngoài. Cuối cùng xe phòng cháy chữa cháy cũng đã đến. Người vây xem náo

nhiệt tầng tầng lớp lớp, la hét ầm ĩ. Trong tiếng la hét ồn ã, hai cột

nước to lớn dập lên cơn hỏa hoạn trong màn đêm.

Lúc này Tần Phóng mới cảm thấy tay chân bủn rủn, anh mệt mỏi lui ra

phía ngoài trong cảnh xô đẩy chen lấn. Trong lúc vô tình, anh ngẩng đầu

lên đột nhiên thấy Tư Đằng đứng trong góc tối cách đó không xa.

Đầu Tần Phóng nổ ầm một tiếng, anh gần như là xông đến nén giọng gầm

lên với cô: “Cô thật quá đáng! Cô đốt nhà người ta như vậy xảy ra chết

người thì sao.”

“Thứ ba….”

Tần Phóng khó mà tin được, lúc này cô còn nói với anh điều thứ ba nữa cơ đấy?

“Thứ ba là, xin nhớ kỹ tôi là yêu, tôi không bị bất cứ quy phạm đạo

đức và luật pháp nào ràng buộc cả.” – Khóe môi Tư Đằng dần dần nhếch lên nụ cười khẩy – “Quá đáng sao? Thiên lý không dung sao? Đây vốn là

chuyện yêu quái hay làm mà. Yêu quái chính là để cho người ta sợ, người

ta hận và mắng chửi. Tôi không cần ai thích, ai yêu hay kính trọng. Chỉ

cần sợ tôi… là được rồi.”