Quyển 4 - Chương 5

Lúc lái xe rời khỏi bản người Miêu trời đã tối đen, các nhà sàn lần

lượt sáng đèn tựa như những ánh sao rải khắp núi đồi. Nhưng chỉ rẽ qua

một đoạn đường núi là sẽ không còn thấy gì nữa.

Bàn tay cầm lái của Tần Phóng đã ẩm ướt mồ hôi, cứ chạy một quãng lại không nhịn được khẽ liếc mình trong kính chiếu hậu, thực sự biến hóa đã xảy ra như dự liệu. Cũng chẳng biết là trút được gánh nặng hay là thất

vọng. Gương mặt trong kính bắt đầu hóp vào biến thành màu đen, không

biết là nhìn đến lần thứ mấy anh bỗng đấm một cú vỡ tấm kính.

Khi đến điểm giới hạn, hô hấp như bị chặn lại khiến người ta khó thể

chịu được. Xe dừng tại vị trí giới hạn trên bán kính lấy Tư Đằng làm tâm điểm. Nếu tính theo khoảng cách, dường như không có sự khác biệt lắm.

Chắc hẳn Tư Đằng vẫn ở trong nhà xem tivi suốt không hề di chuyển rồi.

Tần Phóng từ từ đạp thắng xe, xe tiếp tục chạy về phía trước vài mét

nữa. Mỗi tấc tiến lên, trên cổ giống như bị sợi dây siết chặt thêm một

phần. Anh châm một điếu thuốc, bàn tay như xương khô kẹp lấy đưa đến

khóe miệng rít sâu vào một hơi…

Khói thuốc hơi nồng khiến thần kinh tê liệt. Rất tốt, giống như là

bữa tiệc lớn cuối cùng của cuộc đời. Tần Phóng cười khanh khách, một lần nữa khởi động xe đạp chân ga thật mạnh.

Sườn xe chấn động mãnh liệt sau đó lao đi giống như mũi tên rời khỏi

cung, cổ họng bị siết càng lúc càng chặt. Mắt Tần Phóng tối sầm bỗng

chốc mất đi tri giác.

Chiếc xe mất điều khiển vẫn không hề giảm tốc độ, lúc gần đυ.ng vào

vách núi thì sườn xe bỗng mọc ra vô số dây mây, đột ngột kéo chiếc xe

lại. Trong nháy mắt bánh trước nhấc khỏi mặt đất, bánh sau xoay vòng

vòng tại chỗ vài phút, sau đó dần dần dừng lại. Chỉ chốc lát sau dây mây ào ạt rơi xuống đất, lúc chạm đất đều trở nên úa vàng bốc cháy, gió

thổi qua đã bay mất.

Tất cả lại trở về yên tĩnh.

Nhan Phúc Thụy nhận được điện thoại của Tư Đằng, cô nói: “Ông đến đây theo tôi ra ngoài một chuyến, có chút chuyện về Nhà Ngói, tôi nghĩ ông

rất hứng thú muốn biết.”

***

Tần Phóng dần dần tỉnh lại, còn chưa mở mắt anh đã nhận ra rằng mình

chưa chết. Mà sở dĩ anh không chết chỉ có một nguyên nhân thôi. Khóe mắt anh hơi nóng, anh biết mình đã cược thắng rồi.

Anh vịn xe ngồi dậy, có một chiếc xe khác dừng cách đó không xa, là

xe tải tư nhân của bản người Miêu. Tư Đằng đứng trước xe, nhưng bất ngờ

là còn có một người khác ở đó.

Chính là Nhan Phúc Thụy.

Nhan Phúc Thụy đang gào khóc, đau đớn giống như là căm hận, sau đó

ông ta quỳ xuống vội vàng dập đầu với Tư Đằng bôm bốp, xong ông ta đứng

lên lau hết nước mắt nước mũi trên mặt vẫy tay về phía cuối đường. Một

người đàn ông mặc trang phục dân tộc bước đến từ trong bóng tối, chắc là tài xế lái xe tải, anh ta lên xe chở Nhan Phúc Thụy trở về.

Tư Đằng đưa mắt nhìn xe rời đi, xong quay người đi về phía Tần Phóng. Lúc còn cách vài bước, Tần Phóng xuống xe.

Tư Đằng dừng bước mặt lạnh tanh nhìn anh: “Không chút sợ hãi, quên cả sống chết như thế có cảm nhận gì không?”

Tần Phóng hỏi cô: “Như vậy sẽ không làm lỡ chuyện của cô chứ?”

Anh lại nói: “Tôi biết cô không vui, cảm giác như tôi đang dùng tính

mạng uy hϊếp cô, nhưng cuối cùng cô không có cách nào đành phải bị tôi

uy hϊếp. Cô cảm thấy mất mặt lắm phải không?”

Không đợi Tư Đằng trả lời, anh nói tiếp: “Tôi biết cô sẽ có cảm giác

như vậy. Chuyện này tôi không làm rõ ràng bởi vì tôi nghĩ, việc tôi cố

tình muốn đi ngoại trừ bởi vì An Mạn ra, trong đó quả thật cũng có ý

định dò xét cô. Lúc lái xe bỏ đi tôi luôn nghĩ, nếu như chuyện này xảy

ra lúc chúng ta mới quen nhau, cô thật sự sẽ không quan tâm đến. Nhưng

sau khi đi chung với nhau một thời gian, nếu như cô vẫn vứt bỏ tôi như

đôi dép rách thì quả thật có phần khiến người ta đau lòng.”

“Đúng, cô có một trăm lý do không để ý đến tôi nhưng tôi cũng là một

cá thể độc lập, có thể quyết định cho bản thân mình. Vì sao tôi phải ở

bên cạnh một người, hối hả ngược xuôi vì người đó đến mức ngay cả gặp

mặt người yêu lần cuối cũng không dám? Vì để được trở lại làm người sao? Như vậy dù được trở lại làm người cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

Anh nói liền một hơi rất nhiều, thật sự từng câu từng chữ đều xuất

phát từ đáy lòng. Rất hiếm có cơ hội nói chuyện với Tư Đằng như vậy, có

lẽ anh biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng, nhưng anh hi vọng Tư Đằng có thể

hiểu được ý của anh…

Tư Đằng chỉ nói một câu: “Cậu có đi hay không? Nói vớ vẩn nhiều như vậy An Mạn biết được hay sao?”

Tần Phóng biết điều im miệng, xem ra trong khoảng thời gian sắp tới anh sẽ khó mà yên ổn với Tư Đằng rồi.

Xe lại chạy lên đường núi, Tư Đằng nói: “Tôi đã nói với quan chủ Thương Hồng, tạm thời có việc rời đi, năm ngày sau sẽ trở lại.”

Tần Phóng thoáng sửng sốt: “Năm ngày? Tư Đằng, không làm chậm trễ

thời gian của cô lâu như vậy đâu. Cô cũng nói chuyện bên này quan trọng, tôi sẽ mau chóng sắp xếp trở về…”

“Cậu đúng là thích xem mình là nhân vật quan trọng nhỉ. Cậu cho rằng tôi đi Hàng Châu vì cậu thật à?”

Lòng Tần Phóng chùn xuống.

“Tôi nói với quan chủ Thương Hồng năm ngày sau trở lại, nhưng thực tế ba ngày sau chúng ta sẽ bí mật trở về Kiềm Đông. Trong ba ngày này, hai ngày ở Hàng Châu, một ngày ở Thượng Hải.”

Ba ngày sau trở về Kiềm Đông. Tần Phóng đã loáng thoáng hiểu ra. Đây

là che giấu tai mắt người khác, âm thầm điều tra xem đám người quan chủ

Thương Hồng đã làm gì mấy ngày qua. Hai ngày ở Hàng Châu cũng bình

thường thôi, nhưng cả sự việc có liên quan gì đến Thượng Hải chứ?

Tư Đằng đưa tờ giấy cho Tần Phóng: “Nếu cậu có bạn bè thân thiết ở

Thượng Hải, bảo họ điều tra thử địa chỉ này và người này xem.”

Tần Phóng nhận lấy, nương theo ánh đèn mờ tối trong xe xem lướt qua.

Tất cả đều là chữ phồn thể, chắc là do Tư Đằng viết. Cô không biết chữ

giản thể. Trên tờ giấy là một địa chỉ ở Thượng Hải, hình như là số mười

sáu đường Hà Phi, khu công viên nhà thờ Đức Bà, tên là Thiệu Diễm Khoan, phía sau ghi chú là cậu chủ xưởng dệt Hoa Mỹ.

Tần Phóng biết đường Hà Phi. Khi còn bé xem Châu Nhuận Phát đóng Bến

Thượng Hải, Hứa Văn Cường thường rảnh rỗi lang thang ở đường Hà Phi. Sau đó tra ra mới biết đường Hà Phi là đường Hoài Hải tiếng tăm lừng lẫy.

Thượng Hải có không ít đường phố, tên được đặt năm đó đều quá tầm

thường, không phù hợp với thẩm mỹ xã hội chủ nghĩa, sau đó được sửa lại

toàn bộ thành tên gần gũi với giai cấp công nhân. Nhưng kiến trúc cổ

trên đường Hoài Hải được giữ lại rất nhiều, nếu có địa chỉ cụ thể cũng

không khó điều tra.

Có điều Thiệu Diễm Khoan này…

“Đây chính là người bạn mà cô nói trông giống tôi đó hả? Là… bạn trai năm đó của cô à?”

“Mắt tôi mù hay sao mà lại thích cái tên cặn bã như thế?”

Tần Phóng không dám lên tiếng nữa, một lát sau anh len lén nhìn trộm

Tư Đằng một cái: Nghe cứ như là có oán hận vậy, lẽ nào năm đó bị bội bạc sao? Loại đàn ông nào mà dám ngỗ ngược với cô ấy? Không sợ bị cô ấy

chôn sống à?

Tư Đằng rất nhạy cảm, giống như thoáng chốc đã phát hiện ra tâm tư

của anh: “Cậu vừa đoán gì vậy hả? Bất kể là đoán gì cũng sai rồi.”

“Không phải…” – Tần Phóng ấp úng, bất chợt nhanh trí tìm được cớ –

“Tôi đang nghĩ lúc trước cô nói chuyện phải làm ở Kiềm Đông rất quan

trọng, không thể rời khỏi một ngày. Sao bất thình lình lại buông tay rời khỏi ba ngày vậy? Cô không sợ giữa chừng sẽ xảy ra cạm bẫy gì sao?”

“Cậu có thể ví chuyện tôi cần làm như một bàn cờ. Thượng Hải vốn

chính là một nước cờ phải đi. Hiện tại nếu phải đi Hàng Châu thì tôi đi

trước bước này thôi. Về phần Kiềm Đông, đương nhiên tôi sẽ để lại người

đáng tin cậy làm tai mắt.”

“Cô nói người đáng tin, không phải là Nhan Phúc Thụy chứ?”

“Sao hả?” – Tư Đằng cười khẩy – “Cậu xem thường ông ta à?”

Không phải xem thường. Nên nói sao đây? Nhớ đến lúc Nhan Phúc Thụy

“nằm vùng”, liên tục gửi đến tin tức gọi là tình báo thì Tần Phóng lại

đau đầu nhức óc: Nhan Phúc Thụy này nhìn ngang nhìn dọc đều không hợp

với hai chữ “đáng tin” mà.

***

Thời gian đã trễ, tất cả mọi người lục đυ.c trở về phòng nghỉ ngơi,

chỉ có giáo sư Bạch Kim còn ở trong phòng khách nhà trọ mượn dây mạng

lên nét tìm tài liệu. Nhan Phúc Thụy ngồi bên cạnh xem một hồi rồi hỏi

anh ta: “Giáo sư Bạch Kim, thật ra thì cậu không trúng độc, sao còn phải theo chân họ ở đây không trở về?”

Nói sao với Nhan Phúc Thụy đây? Thật ra Bạch Kim cảm thấy trải nghiệm lần này rất hiếm có, anh ta muốn theo sát toàn bộ hành trình, nói không chừng sau này có thể dùng làm tài liệu – Có điều là không thể nói rõ

với ông, giáo sư Bạch Kim cười cười, chợt nhớ đến ông đã ngồi bên cạnh

khá lâu: “Có chuyện gì không?”

Nhan Phúc Thụy ngập ngừng một hồi: “Tôi muốn mượn máy vi tính của cậu một chút, tra thử xem… ví dụ như tin tức lừa bán trẻ con…”

Giáo sư Bạch Kim bất chợt nhận ra: Đến nay Nhà Ngói vẫn chưa hề có tin tức gì.

Anh ta vội vàng lưu tài liệu lại, đưa laptop cho Nhan Phúc Thụy: “Tôi sử dụng xong rồi, ông dùng đi, đừng vội sáng mai trả lại tôi cũng

được.”

Nhan Phúc Thụy cảm ơn giáo sư Bạch Kim, lên mạng tìm tòi trang web

đăng tin lừa bán trẻ em và phụ nữ. Bạch Kim ngồi một lúc rồi trở về

phòng, thấy Bạch Kim đã đi xa Nhan Phúc Thụy vội vàng tắt đi mấy trang

web không liên quan, vào Baidu nhập vào thanh tìm kiếm mấy chữ “thực vật có tính gây ảo giác”.

Xuất hiện không ít mục, Nhan Phúc Thụy xem hết một lượt, chần chừ bấm vào trang bách khoa, trong đó liệt kê rất nhiều thực vật có tính gây ảo giác. Nào là Ô Vũ Ngọc Tiên Nhân Chưởng (1), nào là cây Mạn Đà La, cây

Kava (2) và còn có một họ nấm ma thuật rất lớn.

(1) Ô Vũ Ngọc Tiên Nhân Chưởng là một loại xương rồng có xuất xứ từ Bắc Mỹ tên khoa học là Lophophora Williamsii.

(2) Cây Kava là loại dây leo sống quanh năm có lá hình trái tim,

được trồng khắp các quần đảo Thái Bình Dương, tên khoa học là Piper

methysticum.

Nhan Phúc Thụy di chuyển con chuột, từ từ kéo trang web xuống.

– “Người sau khi ăn vào mắt sẽ xuất hiện ảo giác quái lạ, tất cả hình ảnh cũng bị phóng lớn hơn, trong nháy mắt một người bình thường sẽ biến thành quái vật vô cùng to lớn…”

– “Ấn Độ có một loại nấm vô cùng sặc sỡ tên là nấm Độc Dăng Tán (3),

sau khi ăn vào không lâu con người sẽ rơi vào trạng thái ảo giác, đồ

nhìn thấy bị phóng đại rất lớn. Người bình thường trong mắt họ cũng sẽ

biến thành đội trời đạp đất, khiến người ta sinh ra nỗi kinh hãi, thậm

chí nổi điên…”

(3) Độc Dăng Tán hay còn gọi Amanita Muscaria, là một loài nấm

độc Basidiomycete thuộc chi Amanita. Đây là loài bản địa ở khắp các vùng ôn đới và phương bắc của Bắc bán cầu.

Nhan Phúc Thụy tay run run gõ mấy chữ “Độc Dăng Tán” vào thanh tìm kiếm.

Trang web có kèm hình ảnh, đầu nó màu đỏ thật to khiến người ta nhìn

vào thấy rất khó chịu, trên đó còn có chi chít chấm màu trắng làm người

ta sởn cả gai ốc. Nhưng nó rất giống một chiếc ô, chiếc ô màu đỏ.

Ông nhớ đến đêm đó Vương Càn Khôn nói về Xích Tán: “Mùa thu năm Khang Hy bốn mươi hai, Kiềm Đông xuất hiện yêu quái, nghe nói cao lớn khổng

lồ, che khuất bầu trời, hình dáng như chiếc ô…”

Và lời hôm nay Tư Đằng nói với ông: “Tần Phóng nói Thẩm Ngân Đăng

giống hệt với bạn gái đã chết của cậu ta. Nhưng sau này tôi vô tình thấy được hình Trần Uyển trong ví tiền của Tần Phóng lại là một người khác

hẳn với Thẩm Ngân Đăng trong mắt tôi. Lúc đó tôi cố ý hỏi ông, ông cũng

nói ông không biết. Tại sao Thẩm Ngân Đăng chúng ta thấy và Tần Phóng

thấy lại không giống nhau?”

“Thẩm Ngân Đăng đã thăm dò trí nhớ của Tần Phóng, cô ta khiến Tần

Phóng nảy sinh ảo giác. Chuyện này tuyệt đối không phải là phép thuật

một người tu đạo nên biết.”

“Ông cũng nói, đêm hôm đó núi Võ Đang diệt trừ Đằng Sát, duy chỉ có

pháp khí Thẩm Ngân Đăng là không thể thu phục được yêu quái. Không phải

là do Thẩm Thúy Kiều chết sớm dẫn đến pháp thuật động Ma Cô thất truyền, mà bởi vì cô ta hoàn toàn không biết. Một yêu quái thì làm sao có thể

thu phục yêu quái?”

“Năm đó Thẩm Thúy Kiều đúng là bị tôi làm trọng thương, nhưng không

phải chết trong tay tôi, gϊếŧ bà ta là Thẩm Ngân Đăng. Thẩm Ngân Đăng

trà trộn vào đạo môn, dùng đạo môn che giấu tung tích, dùng đạo khí che

giấu yêu khí. Chỉ cần cô ta đàng hoàng theo khuôn phép thì sẽ không bị

bại lộ dấu vết. Trừ phi cô ta ngang nhiên làm chuyện yêu ma, khiến yêu

khí bị pháp khí đạo môn phát hiện.”

“Vì giống loài khác nhau, yêu quái không thể sinh con với con người,

cái gọi là mang thai và lời nguyền khó sinh mà chết chỉ là lời nói vô

căn cứ. Thật ra thì con gái Thẩm Thúy Kiều là cô ta, cháu gái cũng là cô ta. Cô ta một người không thể sắm hai vai, nhưng lại muốn che mắt người khác tiếp tục ở lại động Ma Cô. Thử hỏi có điều gì tự nhiên hợp lý bằng việc khó sinh mà chết, sau đó sống tiếp bằng thân phận thế hệ mới chứ?”

“Hôm đó chuyện đạo môn lấy đất có máu Xích Tán chắc chắn là giả. Tôi

nói tạm thời không xác định được, tất cả người trong đạo môn đều mang vẻ mặt bối rối chỉ có Thẩm Ngân Đăng là phẫn nộ khó dằn được. Bởi vì chỉ

có cô ta biết rõ, tối hôm đó cô ta đã động tay động chân nên bùn đất có

máu đó không phải là giả. Tôi là yêu quái mới có thể thăm dò được vật

kia đến cùng là có yêu khí hay không.”

“Một yêu quái muốn động Ma Cô tuyệt hậu, ngoại trừ Xích Tán ra còn ai vào đây?”

“Thẩm Ngân Đăng là Xích Tán. Đêm hôm đó Nhà Ngói mất tích, tôi không

hề đến khách sạn. Sở dĩ pháp khí của các vị đạo trưởng có động tĩnh khác thường là bởi vì khi đó Xích Tán đã gây ra chuyện.”