Chương 8: Anh đẹp trai, anh không có ở đây ngày như cũ trôi qua

Nghe xong đoạn này, tôi cảm động đến nước mắt giàn giụa, không cần soi gương, tôi cũng biết tôi kia nước mắt nước mũi lung tung mặt mày tức cười cỡ nào. Bất quá, ngoài cảm động, làm tôi buồn bực nhất chính là: Hắn làm sao nhìn ra tôi thích đồng giới? Chẳng lẽ trên đầu tôi có khắc ba chữ to “đồng tính luyến”?

Ở dưới bóng đêm, ở trong gió rét, Lộ Thiên sau khi phát biểu xong một phen tâm huyết liền lẳng lặng nhìn tôi, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái. Ánh mắt hắn trong suốt sáng ngời, bên trong lưu động tia sáng dịu dàng. Tôi rất không chí khí bị cái dịu dàng này đánh động, toàn thân như bị điện giật run lên bần bật, tôi muốn làm mình trấn định lại, nhưng cặp mắt kia tiếp tục đưa mắt nhìn, dòng điện dường như lại chạy trở về, đem tim gan tỳ phế thận của ta toàn bộ dày vò một lượt.

Tôi vội vàng quay đầu đi, nếu không hôm nay sẽ bị điện giật chết tại chỗ này.

Lau nước mắt nước mũi một cái, quyết định cùng hắn tham khảo một ít đề tài thâm ảo.

“Lộ Thiên, tôi đã từng từ trên một quyển tạp chí thấy một câu như vậy. Giữa đồng tính luyến ái có một loại khí chất đặc thù, loại khí chất này người bình thường không thể cảm giác được, chỉ có đồng loại mới có thể phát hiện, bất kể là con trai hay con gái, nếu như gặp được đồng loại, thì có thể cảm giác được loại khí chất đặc thù này đập vào mặt. Anh vì nguyên nhân này mới nhìn ra tôi đồng tính phải không?” (Nói nhiều vãi ==||||||)

“Trên sách tất cả đều là hồ biên loạn tạo, cậu và tôi chung một chỗ hơn một tháng, cậu có cảm giác được loại khí chất này không?”

“Hình như không có……”

“Kia không phải xong rồi, chớ tin những thứ đồ ngổn ngang này.”

“Ừ, vậy anh làm sao thấy được?!”

Tôi rất buồn bực, cái vấn đề này thật làm người ta rối rắm.

Lộ Thiên toét miệng cười với tôi một tiếng, cười rất gian trá.

“Trong nhật ký cậu viết đầy đây.”

……

Ai tới giúp tôi lôi tên khốn kiếp trộm coi lý lịch người khác đi chém!!

Làm chuyện càn quấy, Lộ Thiên một chút cũng không áy náy, hắn nhảy lên xe đạp, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, hướng tôi vui vẻ.

“Khụ, tôi nói cậu đừng bày ra một bộ khổ đại thù thâm, mau lên xe, chúng ta về nhà.”

Tôi dùng mắt khinh bỉ hắn.

Hắn kéo kéo cánh tay của tôi: “Cùng lắm thì cả đời tôi đây đều dùng làm phu xe miễn phí cho cậu, bất kể gió thổi trời đổ mưa hay đổ dao găm tôi đảm bảo đón đưa cậu đi làm, coi như nhìn lén nhật ký của cậu sau trả giá cao.”

Nhìn trên phân phu xe miễn phí, tôi thu hồi bi phẫn, mặt bình tĩnh ngồi lên yên sau, thật ra trong lòng rối ren bồn chồn.

Tôi đem chuyện mình thầm mến Phùng Dật viết hết lên nhật ký, mặc dù không có nêu danh chỉ tính viết ra tên đối phương, tất cả đều dùng “anh” để thay thế, nhưng mà tôi lo lắng chính là Lộ Thiên sau khi xem xong sẽ loạn tưởng.

Tôi đây là làm sao? Chúng tôi không phải là bạn bè à? Loại chuyện riêng tư này không phải hẳn nên đem ra chia sẻ cùng bạn bè thân thiết?

Tại sao tôi lại sợ? Tại sao tâm tình khó mà bình tĩnh thật lâu?

Tôi đột nhiên cảm giác được, hành động viết ra tâm tình giao lên giấy thật rất ngu ngốc.

Lộ Thiên không quên cam kết của hắn, mỗi ngày cứ theo lẽ thường đưa đón tôi đi làm, thậm chí có thể làm tới mưa gió không màng.

Chẳng là kế hoạch không địch nổi biến hóa, một tuần sau, hắn đột nhiên nói với tôi, hắn muốn đi công ty ba hắn làm.

Về phần nguyên nhân, hắn nói rất hàm hồ, đại khái ý tứ chính là hắn cùng ba hắn đạt thành một hiệp nghị, nếu như hắn đàng hoàng nghe theo sắp xếp công việc của ba hắn một năm, một năm sau ba hắn lập tức thả hắn tự do, để hắn làm chuyện hắn muốn làm.

Thời điểm nói lời này, ta thấy hắn vẻ mặt u buồn, trong mắt lộ ra không muốn, còn tưởng hắn phải đi Nam Cực làm việc, hỏi rõ ràng sau mới biết, công ty ba hắn nằm xéo đối diện công ty tôi. Tôi cười hắn, làm gì mà bày đặt một bộ lưu luyến không rời, vừa đúng chúng ta có thể cùng nhau tan việc a. Hắn căm phẫn bất bình, hắn nói trước khi kiêm chức ba hắn còn buộc hắn đi nơi khác đào tạo một tháng. Hắn còn nói, ba hắn hại hắn trở thành một người nói không giữ lời. Hắn còn nói, hắn không thể cùng ta gieo họa nhân gian nữa, nhất định phải trở về làm một con rối bị người ta thao túng. Tôi dở khóc dở cười, không phải chỉ một năm thôi sao, nào có nói nghiêm trọng như hắn thế?! Thật thì ra ngoài rèn luyện một lần, đối với hắn mà nói phải chăng không là chuyện tốt.

Sau khi Lộ Thiên đi, tôi lại gia nhập đại quân cuồn cuộn chen xe buýt, mỗi lần mặt bị chen đến cửa xe, tôi liền đặc biệt nhớ Lộ Thiên, thật lòng chờ hắn có thể sớm ngày trở về tiếp tục làm phu xe bán sức cho tôi.

Bên cạnh thiếu đi một người, cuộc sống cũng không hỏng bét như tưởng tượng. Sau lần tụ họp đó, quan hệ giữa tôi và Tần Hải, Ngụy Diên Lâm đột ngột trở nên thân thiện. Ba người bọn tôi thường thường sẽ gửi cho nhau chút ít tin nhắn ngây thơ nhàm chán, hơn nữa ham mê không dứt. Hình như sáng nào cũng phát sinh một màn như vậy, sáng sớm tôi mới vừa ngồi vào bàn làm việc, Tần Hải sẽ gửi cho tôi một đoạn văn bản hay cái hình ảnh, chống lại ánh mắt tò mò soi mói của trưởng phòng, tôi giả bộ ra dáng chăm chỉ làm việc, đặt di động sát bên bàn phím, bình tĩnh nhìn hết tin nhắn, kết quả thấy đầu óc mơ hồ, tiếp theo lại giả bộ đang gõ phím, toàn bộ mười ngón tay ra trận bấm phím điện thoại gửi tin cho Ngụy Diên Lâm, xong hết đâu đấy, tôi mới chính thức vùi đầu trong công việc. Cho đến tối lúc sắp tan tầm, điện thoại Ngụy Diên Lâm liền đánh tới, trải qua cả ngày nghiên cứu và lục lọi, cậu ta hưng phấn đem câu trả lời nói tôi biết. Tôi Baidu một cái, quả nhiên như đúc lời cậu ta, ngay khắc đó tôi đối với cậu ta vừa kính vừa bội, nhưng vẫn không nhịn được rủa xả trong lòng: Người này rốt cuộc nhàm chán đến cái dạng trình độ nào, mấy thứ không dinh dưỡng này cũng đáng giá cho hắn nghiên cứu hết một ngày?

Có đôi lúc, Tần Hải và Ngụy Diên Lâm sẽ kết đôi tới đón tôi tan việc, kế tiếp ba người chúng ta đi mua đủ đồ ăn đến nhà Ngụy Diên Lâm làm một bữa tối thịnh soạn. Ngụy Diên Lâm đang là một nghiên cứu sinh, cậu ta ở gần trường mướn một ngôi nhà, không lớn, một phòng một sảnh. Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà, mặt tường, rèm cửa sổ tất cả đều là màu đạm nhã, rất phù hợp khí chất của cậu. Đa số các lần đều do cậu ta một mình nấu cơm, tôi và Tần Hải chỉ cần chờ ăn là được. Tài nấu nướng của cậu rất đáng ca tụng, món ăn làm ra sắc hương vị đều có đầy đủ, tuyệt đối có thể sánh ngang đầu bếp sư phụ, chẳng qua người cậu ta đây làm việc vô cùng nghiêm túc cẩn thận, một cọng cải thìa cũng phải rửa đi rửa lại mười mấy lần, chờ cậu ta nấu tốt cơm, thoáng cái đã qua hai ba giờ, tôi và Tần Hải sớm đói đến ngực trước dán lưng sau rồi. Tần Hải thường hay cảm thán, Ngụy Diên Lâm nhà y ra phòng khách vào phòng bếp, ai cưới được cậu chính là phúc phần của người đó! Tôi thấy những lời này nói thật đúng, nhưng trước hãy cho tôi dụng một câu không quá dễ nghe khái quát Ngụy Diên Lâm —— cậu ta chính là một thằng thanh niên ngu ngốc EQ cực thấp. Cậu ta đần độn, cố chấp, luôn luôn nghiêm túc đối đãi mỗi một chuyện trong cuộc sống, thật thì, chỉ có thằng thanh niên ngu ngốc như vậy mới đáng được người ta yêu thương quý trọng.

Nháy mắt, nửa tháng đã qua. Trong khoảng thời gian này, liên lạc giữa Lộ Thiên và tôi tương đối ít, gửi cho hắn cái tin nhắn, phải đợi rất lâu mới có thể đợi được hồi âm, hắn nói hắn bộn bề nhiều việc, từ sớm tới tối trừ bỏ huấn luyện vẫn là huấn luyện, bận rộn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng mém không có. Tôi sợ quấy rầy đến hắn, tin nhắn liền gửi ít đi, không biết làm sao, trong lòng luôn dâng lên từng trận cảm giác mất mát, tôi sợ thời gian làm cho bọn tôi càng lúc càng xa.

Ông trời lúc nào cũng trêu đùa tôi, đang thời điểm tôi buồn bã không vui, Phùng Dật đột nhiên thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt. Buổi sáng leo thang máy đi làm gặp phải anh, buổi trưa xuống dưới lầu mua cơm hộp cũng gặp phải anh, ngay cả buổi tối tan tầm chen xe buýt về nhà gặp phải anh thêm mấy lần. Anh lại còn giống như mọi ngày bảo tôi giúp anh mua đồ, gặp mặt sau cũng có thể trò chuyện mấy câu. Cuộc sống dường như khôi phục nguyên dạng, chúng tôi chung đυ.ng thật bình thản, chỉ là sau này thấy anh, duy chỉ ít đi cảm giác mặt đỏ tim đập.

Hôm nay sau khi tan tầm, tôi lại gặp anh khi đang trên xe buýt.

Cùng anh quen biết một năm, cho dù lui tới không nhiều lắm, nhưng đối với cá tính của anh tôi vẫn tương đối hiểu rõ.

Anh làm việc thích quanh co lập lờ, có suy nghĩ gì luôn luôn cất giấu, thỉnh thoảng tiết lộ chút tin tức, để người ta tự mình suy đoán.

Tựa như bây giờ, tầm mắt hai ta rõ ràng đối diện, anh lại đem đầu xoay đi hướng khác, giống như sợ nhìn thấy tôi.

Tôi cũng không phải quỷ, có gì phải sợ?!

Tôi biết, nếu tôi không tiến lên chào hỏi, anh tuyệt sẽ không chủ động chào hỏi. Mặc dù không quá nguyện ý bỏ xuống bản thân, nhưng tôi thật lòng thay hắn gấp gáp. Một quản lý kinh doanh mỗi năm thu vào hơn trăm vạn, xe nhỏ không ngồi, lại theo tôi chen xe hơi công cộng, nếu hắn không phải có lời muốn nói với tôi, vậy thì đúng là nước lọt vào não rồi.

Tôi bị anh hoàn toàn đánh bại, bây giờ không đành lòng nhìn anh mặc thân âu phục sang trọng lấn tới lấn lui cùng một đám người đi làm ở trong xe buýt, không thể khác hơn bước tới cạnh anh, hướng anh kéo lên một cái mỉm cười chân thành.

“Phùng quản lý, trùng hợp như vậy? Anh cũng ngồi tuyến xe buýt này về nhà?”

Phùng Dật cũng mỉm cười với tôi.

“Ừ, xe của tôi hỏng, đưa đi sửa chữa.”

Tôi ở trong lòng trợn trắng mắt, kể từ mấy ngày trước tôi đã thấy xe anh ta đậu vững vàng chắc chắn trong bãi đậu xe.Tôi cười cười: “Phùng quản lý, tôi nhớ nhà anh không ở hướng này, anh có phải ngồi sai xe buýt rồi hay không?”

Anh mặt không đổi sắc thuận miệng nói dối: “Phải không? Tôi rất ít ngồi xe buýt, không quen thuộc lộ tuyến cho lắm.”

Tôi rất muốn lắc vai anh mà thét: Tất cả bản chỉ dẫn dựng đứng bên cạnh trạm xe đều là đồ trang trí sao?! Loại nói dối này anh cũng đi biên ra!

Tôi sợ cùng anh tiếp tục trò chuyện, tôi thật sẽ phun ra một búng máu, dứt khoát không hề lên tiếng nữa, yên lặng đến trạm.

Anh thấy tôi không nói tiếng nào, cũng yên tĩnh lại.

Ở giữa đám người chật chội, hai người chúng tôi dán rất sát, gần đến có thể cảm nhận nhiệt khí cùng hơi thở tản mát ra từ trên người anh. Khi nhận ra điểm này, tôi cảm thấy có chút không tự nhiên, nhẹ nhàng nhích người, tận lực giữ khoảng cách, nhưng mọi người lên xuống xe một lần lại một lần chen chúng tôi ở cùng nhau.

Đột nhiên anh đưa tay ôm eo tôi, đem tôi ôm vào trong ngực.

Tôi kinh ngạc ngước nhìn anh, muốn soi trên mặt anh tìm câu trả lời, lại phát hiện vẻ mặt anh phá lệ bình tĩnh.

Anh cúi đầu nói với tôi: “Trong xe quá chen, để cho tôi đỡ cậu.”

Tôi nhìn chằm chằm l*иg ngực anh, cảm nhận huyết khí thẳng hướng lên mặt, tôi đoán mặt mình đã đỏ không tưởng tượng nổi.

Sau nửa giờ, xe buýt rốt cuộc đến trạm rồi, tôi vội vàng từ trong ngực anh chui ra ngoài nhảy xuống xe.

Mới vừa hít một hơi không khí mới mẻ, tôi liền nghe anh gọi với phía sau.

Quay đầu ngó lại, anh ta vậy mà xuống xe.

Lần này không hề quanh co lập lờ, trực tiếp giải đáp nghi ngờ của tôi.

“Tiểu Toàn, tôi đưa cậu về nhà, có vài lời muốn nói cho cậu biết, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Lúc anh nói lời này hình như có chút khẩn trương, sắc mặt không bình tĩnh như trước, giọng cũng hơi khàn khàn.

Tôi bị cử động của anh làm cũng khẩn trương, cẩn thận hỏi: “Nói cái gì?”

Anh hít sâu một hơi, giống như dùng một lượng sức lực thật lớn nói một câu: “Chúng ta có thể thử lui tới hay không?”

Mà những lời này tựa như một trái bom nặng ký, trực tiếp nổ tôi bối rối.

Anh vẫn còn nói tiếp.

“Tôi biết cậu tốt với tôi, một năm qua này, việc cậu làm vì tôi tôi đều ghi tạc trong lòng, nói không cảm động đó là gạt người, chẳng qua là tôi thủy chung không có dũng khí vì cậu an định lại. Có lẽ cậu sẽ nói tôi ích kỷ, nhưng lần này tôi quyết định muốn cùng cậu ở với nhau, hơn nữa tuyệt không hối hận, cậu có thể đáp tôi không?”

Bất thình lình tỏ tình khiến tôi có chút không chịu nổi, nhìn anh còn đang chờ tôi cho câu trả lời chắc chắn, tôi cũng không biết tột cùng bên cự tuyệt hay đáp ứng, cuối cùng tôi rất không có tiền đồ bỏ chạy.

Nhưng mà chạy được hòa thượng không chạy được miếu, tôi cùng anh ngày đều phải gặp mặt, chuyện nên đối mặt thủy chung vẫn phải đối mặt, rốt cuộc nên làm thế nào, trong khoảng thời gian ngắn tôi vẫn không thể đưa ra quyết định.

Một đêm này chỉ định không ngủ, chuyện chờ đợi đã lâu rốt cuộc biến thành thực tế, tôi lại một tí cũng không vui. Tôi không nhịn nổi lôi Lộ Thiên so sánh cùng anh, tôi phát hiện lúc ở chung với Lộ Thiên thời gian luôn trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất an nhàn, ở chung với Lộ Thiên, tôi có thể không cố kỵ điều gì, vô câu vô thúc (1) buông thả mình, không nửa điểm câu nệ cùng hư tình giả ý. Nhưng lúc chung đυ.ng cùng Phùng Dật, tôi cuối cùng không thể buông thả mình, luôn là cẩn thận như vậy. Chẳng lẽ một năm thầm mến không bằng một tháng sớm chiều ở chung? Tôi không phải không thừa nhận, cái cân trong lòng sớm đã nghiêng về phía Lộ Thiên, nhưng tôi lại không đành lòng cự tuyệt Phùng Dật.

Dù sao không ngủ được, tôi quyết định giao họa mọi người. Tôi gửi Tần Hải và Ngụy Diên Lâm một cái tin nhắn, tôi hỏi bọn họ, một người trí thầm mến một năm đột nhiên hướng tôi thổ lộ, tôi rốt cuộc có nên tiếp nhận hắn hay không?

Tần Hải lập tức trả về cho tôi một cú điện thoại, y ác thanh ác khí ra lệnh tôi, không cho phép đáp ứng. Tôi hỏi y nguyên nhân, y cư nhiên ngắt điện. Theo sát, Ngụy Diên Lâm cũng đánh tới một cú điện thoại, cậu ta vô cùng nghiêm túc chân thành thảo luận với tôi một chút yêu đương tâm lý học, cậu ta nói lý trí của người chìm đắm trong tình yêu lực phân tích sẽ bị ức chế, năng lực khống chế cũng sẽ yếu bớt, không có khhả năng đánh giá chính xác ý nghĩa và hậu quả hành động của mình, cho nên ngàn vạn phải tỉnh táo, nhớ lấy xung động là ma quỷ, chờ suy nghĩ kỹ, đưa tiếp quyết định cũng không muộn. Cậu ta lảm dài dòng nhảm nói một đống, thật ra muốn biểu đạt quan điểm giống như Tần Hải, chính là bảo tôi chớ tiếp nhận Phùng Dật.

Bị hai người họ quấy nhiễu như vậy, tâm tình tôi tự nhiên trở nên dễ dàng hơn, ngủ gật cũng theo tới, trước khi ngủ lại gửi bọn họ một tin: Được, liền theo các cậu nói mà làm!

Gửi xong tắt máy, ngã đầu liền ngủ.

(1)

Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.