“Bé Toàn mập, giúp tôi in mấy phần văn kiện này ra.”
“Bé Toàn mập, máy uống nước hết nước rồi, nhanh đổi bình khác.”
“Bé Toàn mập, giúp tôi đi xuống nhà ăn dưới lầu mua cốc trà sữa, phải nguyên vị nha.”
“Bé Toàn mập, sẵn tiện cũng giúp tôi mua một cốc, tôi còn muốn hai cái bánh trứng.”
Bé Toàn mập trong miệng mọi người chính là tôi.
Tôi tên là Đường Tiểu Toàn, năm nay hai mươi hai tuổi, trước mắt đang làm việc tại một công ty nước ngoài trong thành phố. Nhớ hồi đó vừa mới tốt nghiệp đại học, thời điểm mấy đứa bạn vì tìm việc làm mà gấp đến độ sức đầu mẻ trán, mẹ tôi thông qua quan hệ giới thiệu tôi vào công ty này làm thư ký. Lúc ấy tôi cảm giác mình thật may mắn, bởi vì con người tôi đây cực độ thiếu tự tin, luôn cảm thấy phỏng vấn là một chuyện rất kinh khủng, sợ nhất đối với người ta tự giới thiệu bản thân. Nhưng hễ muốn tìm việc, nhất định phải bước qua cửa ải phỏng vấn này, nhìn một hàng dài những người ngồi trước mặt tôi, đoán chừng còn chưa mở miệng nói, đầu lưỡi đã trực tiếp run rẩy. Cũng may mẹ tôi hiểu tôi rất rõ, biết tôi không có dũng khí bước ra bước này, cho nên giúp tôi tìm cái công việc, miễn phải lúng túng đi phỏng vấn.
Ban đầu tôi ôm đầy ý chí quyết tâm
(1)
một lòng muốn ở công ty này làm nên một phen sự nghiệp. Chỉ có đi rồi mới biết, đợi chờ tôi lại là một phần tương tự như tạp vụ. Gõ gõ văn bản, sao chép tài liệu, đối với tôi mà nói đã là việc đòi hỏi kỹ thuật cao rồi, những lúc khác, tôi không phải đi mua trà sữa, thì đang mua cà phê. Buổi trưa mua cơm hộp, buổi chiều mua bánh ngọt, thỉnh thoảng băng vệ sinh tụi con gái dùng cũng bắt tôi mua. Nói, công tác của tôi thật dễ dàng, hoàn toàn không cần động não, chỉ cần có cặp dò ai cũng có thể đảm nhiệm. Nhưng là công việc hàng ngày chính là nhà ăn với văn phòng bôn ba qua lại, lâu ngày dài tháng, không khỏi cảm thấy khô khan vô vị.
Cho dù có như vậy, tôi cũng không muốn từ chức. Nguyên nhân có hai: thứ nhất, tôi sợ mẹ tôi thương tâm, dù sao phần việc này là bà nhờ người vì ta mà giới thiệu. Thứ hai, ta thầm mến một người. Anh gọi Phùng Dật, là cấp trên của tôi.
Lần đầu thấy Phùng Dật, tâm can của tôi như bị một loại cảm giác vi diệu chạm tới. Chỉ là lẳng lặng nhìn anh, nhịp tim lập tức trở nên rất nhanh, có lẽ nếu nói thì vừa thấy đã yêu đi.
Phùng Dật dáng dấp coi không tới nỗi anh tuấn tiêu sái, nhưng toàn thân lại hiển hiện ra một cổ mị lực đàn ông thành thục mới có, giống như có thể phong tỏa tầm mắt người khác,
làm cho tôi không dời mắt được.
Ai trong công ty cũng biết Phùng Dật phong lưu thành tính, với anh chỉ có thể làm bạn, trót thương rồi chính là tự mình chịu khổ. Nhưng tôi không biết phải quay gót trở lại như thế nào nữa, như cũ đối anh ôm ý tưởng không hề thiết thực. Có lẽ trong mắt người khác anh cũng không phải một người hoàn mỹ, nhưng thích một người, trước mắt tựa như phủ lên một tầng lụa mỏng tên ngu dốt, cách tầng lụa xinh đẹp mê người ấy mà nhìn anh, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh tốt, thậm chí vùi sâu trong đó, không thể kiềm chế. Tôi chưa từng nghĩ hướng đến anh bày tỏ, cũng không có hy vọng xa vời gì cùng anh một chỗ, chỉ cầu mỗi ngày đi làm có thể nhìn anh, cùng anh hít thở chung một bầu không khí, liền đã trọn đủ.
Bất quá thỉnh thoảng thời điểm đêm khuya vắng người, tôi cũng sẽ ảo tưởng một chút, có lẽ một ngày kia lãng tử anh có thể vì tiểu nhân vật tầm thường tôi đây mà quay đầu.
Cho tới nay, tôi chỉ là lặng lẽ chăm chú nhìn anh, chung một chỗ làm việc sắp một năm, tôi cùng anh căn bản chưa có chính nhi bát kinh
(2)
nói với nhau lời nào, vì tôi thủy chung không thể can đảm đối mặt anh. Có một lần các đồng nghiệp tụm lại một nhóm tán gẫu, trò chuyện chốc lát lại đem đề tài hàn huyên chuyển tới phương diện tình cảm. Mọi người hỏi anh, rốt cuộc thích người như thế nào. Khắc ấy, anh liếc tôi một cái, sau đó nhàn nhạt nói, chỉ cần không quá mập là được. Nghe đến đó, long tôi chấn động mạnh, đột nhiên nổi lên cảm giác, mấy lời này hình như là nói với mình đi.
Chỉ cần không quá mập là được……
Tôi dáng dấp không cao, vẫn chưa tới một thước bảy, dáng dấp to béo, đại khái một trăm bốn chục cân hơn, để phù hợp hình tượng, mọi người cũng gọi tôi Bé Toàn mập. Tôi thuộc loại có uống nước không cũng vẫn mập, cho nên chả nghĩ giảm cân, nhưng vì những lời kia, khiến tôi đưa ra quyết định “giảm cân” chật vật này, cho đến về sau cuộc sống xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu tìm kiếm phương pháp giảm cân nhanh chóng và hiệu quả. Thuốc giảm cân, châm cứu, đấm bóp, sau hết thảy không có hiệu quả, tôi chuyển mục tiêu phong tỏa tại phòng tập thể dục, quyết định nhờ vào vận động đốt cháy mỡ thừa, đạt thành mục đích giảm cân.
Tôi ở một phòng tập phụ cận công ty ghi danh, nộp nửa năm học phí. Lần đầu tiên bước vào nơi đó, nhìn mọi người đang trong phòng tập mồ hôi như mưa tích cực vận động, tâm tình thật có hơi kích động. Tiếp tân tiểu thư bảo tôi đi trước tham quan một chút máy móc dùng cho tập luyện, chờ thăm xong rồi, tiếp tục an bài cho tôi vị huấn luyện viên thể hình. Tôi trước hết bước vào phòng tập, đập vào mắt liền thấy một hàng máy chạy bộ đặt ngay chính giữa, ôm tò mò trong lòng, tôi bước lên một cái máy chạy bộ, tùy ý nhấn mấy cái trên màn hình, mặt phẳng dưới chân cư nhiên chuyển động. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với máy tập chạy, cảm thấy rất thích thú lại rất mới lạ, vì vậy nương theo mặt chạy mới quen mà chạy loạn, hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí vô cùng vui vẻ. Vui vẻ không bao lâu, không biết do tôi chạy quá quá chậm, còn máy chạy bộ thì vận hành quá nhanh, chạy chạy cư nhiên trượt luôn xuống đất.
Đúng lúc tôi đang xấu hổ không dứt, sau lưng đột nhiên truyền tới một trận tiếng cười, quay đầu liền phát hiện có một tên đẹp trai đang hướng về phía tôi vui cười a.
“Đây là anh nhà quê
(3)
từ nơi nào tới a?” Đẹp trai nói chuyện, hoàn toàn là một bộ ngữ điệu nhạo báng, “Ngay cả máy chạy bộ cũng chưa dùng qua.”
Nhát gan sợ chuyện tựa hồ là tính trời sinh của tôi, cho dù bị cười nhạo, tôi cũng không dám xông lên lý luận, sợ đắc tội đại nhân vật gì không ngóc dậy nổi, quay đầu lại thua thiệt chỉ là mình. Tôi không để ý đến hắn, bất quá trong lòng vẫn có điểm không phục, sãi bước nhảy lên máy tập, ấn ấn nút bấm, tiếp tục chạy.
Bất hạnh là, chưa đầy hai phút, tôi lại đứng trên mặt đất.
“Bấm cái nút đầu tiên hàng thứ nhất vài cái, tóc độ sẽ chậm xuống.”
Nghe lời hắn, tôi nhấn hai cái, lần nữa bước lên chạy, quả nhiên cảm thấy dễ hơn nhiều.
Đẹp trai giống như không quá muốn tự đi khỏi, đứng một bên bắt chước thẩm tra phạm nhân hỏi tôi.
“Cậu bao lớn a?”
“Hai mươi hai.”
“Cao bao nhiêu a?”
“Một thước bảy…… thiếu chút xíu nữa.”
“Bao nhiêu cân a?”
“Một trăm bốn……” Chữ thứ tư
(chữ “mươi” ý)
căn bản nghẹn trở lại trong bụng.
“Thể trọng vượt chỉ tiêu cực kỳ nghiêm trọng.”
Thiết, không cần anh nói, tôi cũng biết.
“Cậu tới đây giảm cân à?”
“Ừ.”
“Vận động giảm cân, hiệu quả quá chậm. Tôi biết một cách nhanh chóng hiệu quả đây.”
Nhanh chóng còn hiệu quả?! Tôi tức khắc vểnh tai nghe hắn nói tiếp.
“Hút mỡ toàn thân, đảm bảo có thể gầy đi.”
Hút mỡ ai mà không biết? Chẳng là tôi đi hỏi thăm qua, muốn hút mỡ phải tiêu đến hai vạn, tôi một công nhân viên nho nhỏ làm việc vặt, lấy thân đem bán cũng không tới nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, hút mỡ thân thể sẽ bị tổn hại, chờ cho bớt mập, cơ thể căn bản cũng sụp đổ.
Tôi cảm thấy hắn đang đùa tôi, liền không để ý tới hắn nữa.
Nhưng vị đẹp trai này đặc biệt giỏi độc thoại, tôi đã coi hắn thành không khí, hắn còn có thể bô bô nói không ngừng.
“Uy cậy tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ thật đang suy nghĩ đi hút mỡ đi? Tôi đùa cậu thôi, sau khi hút mỡ bắp thịt sẽ trở nên cứng ngắc, ngàn vạn lần không nên thử.”
“Cậu hãy đàng hoàng chạy bộ đi, hiệu quả mặc dù chậm một chút, kiên trì, cho cùng sẽ thấy hy vọng.”
“Bất quá cậu chạy bộ tư thế quá khó coi, nào có mà buông thõng hai tay? Nếu để cho thầy giáo dạy thể dục tiểu học của cậu thấy một màn này, nhất định sẽ giống như bép con kiến mà bép chết cậu.”
……
Tôi nói này anh đẹp trai, tôi rốt cuộc chỗ nào đắc tội anh? Hay kiếp trước giữa chúng ta có thâm cừu đại hận? Anh phải lên giọng tố khổ tôi sao? Trong phòng tập này tất cả đều là người, anh là cố ý nói cho mọi người nghe đi? Vì chính là muốn cho tất cả mọi người tới cười tôi đi?
Lúc này, một tiếng cười khẽ tựa như ứng cảnh vang lên, là tiếp tân tiểu thư phát ra.
Tôi không biết tiếp tân tiểu thư tới lúc nào, nhưng khẳng định đoạn thoại mới rồi kia cô nghe được hết, nếu không cô ta làm gì vừa nhìn thấy tôi liền che miệng cười trộm.
Tôi hung hăng trợn mắt nhìn đầu sỏ gây tội một cái, hỏi tiếp tân tiểu thư: “Cô tìm tôi?”
“Đúng vậy, Đường tiên sinh.” Tiểu thư nín cười, cung cung kính kính hỏi tôi, “Ngài đi thăm xong chưa? Bây giờ có cần tôi sắp xếp cho ngài một huấn luyện viên không?”
Tôi đang muốn đáp lời, đẹp trai cướp trước một bước nói: “Không cần sắp xếp, để tôi đi, tôi làm huấn luyện viên của cậu ấy.”
“Anh?!” Tiếp tân tiểu thư hơi kinh ngạc một chút, nhưng lập tức khôi phục thần sắc, nghiêng đầu hướng tôi mỉm cười, “Đường tiên sinh, ngài liền theo anh ấy đi, tôi dám cam đoan, ngài tuyệt đối không thất vọng.”
Cái gì gọi là ngài liền theo anh ấy đi? Lời này nghe qua không được tự nhiên a.
Không chờ tôi cự tuyệt, tiếp tân tiểu thư đã như giẫm phải mảnh vỡ mà đi rồi.
Ta cứ như vậy mạc danh kỳ diệu
(4)
có thêm một huấn luyện viên.
(1) Hùng tâm tráng chí: Quyết tâm anh hùng, ý chí kiên cường.
(2) Chính nhi bát kinh: Nghiêm
túc, đứng đắn.
(3) Thổ lão mạo: Ý chỉ người nhà quê.
(4) Mạc danh kỳ diệu: Chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra.