Chương 4: Gặp lại (4)

10.

Rời khỏi Loan Tịch 3 năm, Văn Phỉ một thân một mình bị kẹt trong trường hấp dẫn đặc thù.

Ở đây anh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân, ăn thực vật duy nhất trên phi thuyền, bánh bích quy nén.

Bánh bích quy sắp ăn hết rồi, phi thuyền sử dụng điện từ năng lượng mặt trời, vẫn còn bộ phận sử dụng được bình thường nhưng bởi vì một bộ phận bị hư hao, máy chủ không tính được phương trình, không thể liên lạc với S tinh, chỉ có thể dựa vào Văn Phỉ tự nhảy ra.

Mật mã nhảy ra là cái gì, học tra Văn Phỉ tính không ra.

Anh tuyệt vọng nghĩ, năm đó nên học tập cho giỏi, nếu có thể thông minh như vợ liền không đến nỗi ba năm không được sờ tay nhỏ của vợ, cô đơn sám hối ở đây.

Biển sao rộng lớn an tĩnh khủng bố, chỉ có phi thuyền dựa vào năng lượng mặt trời hoạt động ngày qua ngày.

Văn Phỉ vô cùng cô đơn, những người khác đều chết trong vụ nổ, chỉ có anh chạy thoát bằng phi thuyền nhỏ này. Không có ai nói chuyện, cũng không biết lúc nào mới có thể thoát ra ngoài, hoặc là nói, anh không biết mình có thể còn sống về nhà không, có thể hôn lên đôi mắt của Loan Tịch không.

Mỗi ngày đều là vắng vẻ và buồn khổ làm người khó thở.

Trong giấc mơ anh, Loan Tịch ôn nhu mỉm cười nói với anh:"Em chờ anh, Văn Phỉ."

Loan Tịch nói xong, Văn Phỉ sẽ khóc.

Lúc này anh lại thấy được một bé trai đáng yêu bên cạnh Loan Tịch đang an ủi cậu, nói:"Ba ba, đừng khóc."

Văn Phỉ không biết đó có phải con trai anh và Loan Tịch không, ba năm, con trai hẳn cũng đã lớn như vậy.

Anh hô to tên Loan Tịch, không ngừng hô Loan Tịch em ở đây! Em rất nhớ thầy!

Em muốn về nhà.

Nhưng không ai nghe thấy.

Chỉ là giấc mộng mà thôi.

Mãi đến khi có một ngày, lúc anh đang sửa hệ thống điện của phi thuyền tình cờ mở ra một cái kênh, trong kênh có giọng nói của con nít và Loan Tịch.

Khi đó anh không biết có phải là mình điên rồi nên xuất hiện ảo giác không, nhưng anh thực sự nghe thấy thanh âm của Loan Tịch.

Buổi tối hôm đó, trong giấc mơ Văn Phỉ xuất hiện một đứa nhỏ ôm gấu bông màu tím, đứa nhỏ tò mò nhìn anh, nhẹ nhàng nói:"Chú là daddy con sao?"

Văn Phỉ nhìn bé trai giống Loan Tịch sáu phần, ôn nhu nói:"Đúng vậy, con là Viên Viên sao?"

"Đúng vậy, con là Viên Viên."

"Viên Viên, con sống tốt không?" Mắt Vân Phỉ ngấn nước, quá hổ thẹn với Loan Tịch và Viên Viên:"Daddy rất nhớ con."

"Con sống rất tốt, vậy daddy đang ở đâu?" Viên Viên ôm gấu bông nói:"Ba ba rất nhớ daddy, Viên Viên rất nhớ daddy."

"Ba ba con.... không tái hôn sao?"

Văn Phỉ dè dặt hỏi.

Dù sao năm đó là anh lừa Loan Tịch gả cho mình, anh nghĩ thầm mình đã biến mất, Loan Tịch đã được tự do.

Loan Tịch, cuối cùng có thể gả cho người mình yêu rồi đi.

"Không có, ba ba nói ba ba chỉ gả cho người mình yêu, chỉ sinh con cho người mình yêu." Viên Viên tò mò hỏi:"Daddy không biết ba ba rất yêu daddy sao? Mỗi ngày ba ba đều rất nhớ daddy, vì sao daddy không trở về nha?"

"Bởi vì... Daddy không ra được. Daddy học dở môn Toán, tính không ra."

Văn Phỉ khóc không thể kiềm chế, đều nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, anh cũng chỉ coi đứa nhỏ này là bản thân tưởng tượng ra, nên khóc không thể kiềm chế.

Ba năm rồi anh chưa thể về nhà.

Viên Viên chớp chớp mắt, cái hiểu cái không nói:"Kia, là bài toán thế nào nha? Sao daddy không hỏi ba ba, ba ba rất giỏi Toán, con hỏi giúp daddy."

Văn Phỉ cười ha ha, nghĩ thầm nếu là mơ cũng không sao.

Nằm mơ thật tốt, có thể giao lưu tình cảm với con trai, còn có thể tình hình gần đây của đại bảo bối Loan Tịch, chỉ cần Loan Tịch sống tốt, anh đã cảm thấy thỏa mãn.

Anh vẽ những ký hiệu phức tạp của phương trình như dạy đứa nhỏ vẽ tranh vậy, nhưng hoàn toàn không có hy vọng xa vời đứa nhỏ ghi nhớ mấy thứ này. Nhưng đứa bé học rất nghiêm túc, Văn Phỉ nghĩ, có thể đó là kỳ vọng của mình với đứa bé trong mộng đi.

Đứa nhỏ nói với anh mọi thứ, kể cả ai tới quấy rối tìиɧ ɖu͙© Loan Tịch, mỗi đêm, Văn Phỉ đều có thể mơ tới con trai nói chuyện với anh, anh cũng sẽ nói cho con nỗi nhớ nhung của mình, hơn nữa, mỗi đêm anh sẽ chỉ đứa nhỏ vẽ phương trình.

Đây là chấp niệm của anh đi, là hy vọng về nhà của anh.

Anh cho rằng đứa nhỏ là mình tưởng tượng ra, một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện lại thông minh, cùng vượt qua thời gian cuối cùng của anh. Thực vật ngày càng ít, anh ngày càng gầy, tinh thần cũng dần không tốt.

Nhưng anh muốn chống tới giây cuối cùng.

Như vậy anh mới là một người đàn ông, anh là người đàn ông của Loan Tịch, nhất định phải chiến tới giây cuối cùng.

Vốn anh định làm xong giao dịch buôn bán vũ khí với hải tặc vũ trụ rồi thu tay, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể trách anh đã mạo hiểm, quá nóng lòng muốn biểu hiện cho Loan Tịch thấy năng lực với tư cách là một Alpha, muốn tự mình cung cấp cho vợ và con cuộc sống tốt hơn chứ không phải dựa vào gia tộc cung cấp.

Không ngờ lại đổi lấy kết quả như vậy.

Một bịch bánh bích quy cuối cùng đã ăn xong.

Văn Phỉ ở trong mơ rất ôn nhu tạm biệt con trai, nói:"Sau này phải chăm sóc tốt bản thân và ba ba, daddy để lại rất nhiều tiền cho hai người, hai người tùy tiện tiêu, chỉ cần con và ba ba vui vẻ.... Làm cái gì cũng tốt."

Văn Phỉ rất bình tĩnh nói chuyện, trong lòng lại cảm thấy có lỗi.

Anh hơi dùng chút, lập tức ôn nhu nói:"Nếu ba ba gặp được một người đối tốt với em ấy, cũng đừng để em ấy chờ daddy, daddy không trở về được. Còn có, ba ba con thích hoa, nếu sau này con lớn lên kiếm được tiền, nhớ phải tặng hoa cho ba ba. Nhóc con con sau này cũng sẽ gả cho tên Alpha nào đó... thật không biết là tên nhóc thối nào được tiện nghi."

Văn Phỉ cười khổ:"Thật muốn nhìn a."

"Còn có.... Một lần cuối cùng nói cho ba ba, daddy yêu em ấy."

"Daddy có lỗi với em ấy." Văn Phỉ thở dài:"Có vẻ như từ khi daddy là một đứa nhỏ ngốc nghếch, ba ba con vẫn luôn chờ daddy, mãi đến khi cuối cùng em ấy cũng không chờ được daddy."

"Xin lỗi."

Viên Viên an tĩnh nghe xong, nghiêng đầu nói:"Ba ba nói đàn ông không thể suy sụp tinh thần, dù là Alpha hay Omega, daddy không được suy sụp."

Theo đó, Viên Viên đọc bảy chữ số 28 lần, giọng sữa nói:"Đọc xong rồi! Ba ba nói, đây chính là đáp án bài toán! Đặc biệt để con đi nói cho daddy biết!"

Sau khi tỉnh mộng, Văn Phỉ nhịn đói chuyển số vào hệ thống, nghĩ thầm, chữa ngựa chết thành ngựa sống, coi như thử lần cuối.

Trong quá trình phân giải tính toán, anh nhắm mắt thành kính cầu khẩn thượng đế có thể cho anh cơ hội chăm sóc Loan Tịch và Viên Viên.

Anh nhìn tấm ảnh duy nhất trong phi thuyền, Loan Tịch ôn nhu cười với anh.

Nước mắt Văn Phi rốt cuộc chảy xuống.

"Không ngờ.... sẽ đi mà không từ biệt." Văn Phỉ tuyệt vọng khóc:"Vốn dĩ muốn cho em cuộc sống tốt nhất."

Một giây sau, ngoài dự đoán của anh, mật mã phân giải thành công, phi thuyền bắt đầu bước nhảy không gian.

Văn Phỉ đói tới gầy còm mừng như điên hôn khung hình, như không thể tin được chuyện đang xảy ra.

Anh rốt cuộc có thể về nhà!

Cứu anh chính là vợ và con trai của anh.

Thì ra có thể vượt qua vĩ độ thời không, quả thực chỉ có sức mạnh của tình yêu.

11.

Loan Tịch bận rộn trong quá mì, có khách nhân mới đi vào cửa.

"Hoan nghênh đã đến."

Văn Phỉ ôm một bó hoa hồng to nói:"Ông chủ cho tô mì."

Loan Tịch nháy mắt hoảng hốt."

Trước khi tới, Văn Phỉ cố ý về nhà cắt tóc, báo bình an, sửa soạn bản thân cơi như đã đẹp trai mới lập tức chạy tới.

Ngoại trừ gầy tới đáng sợ, anh và trước đây cũng không khác nhau.

Loan Tịch ngồi trước mặt Văn Phỉ, khó tin nói:"Anh là..."

"Là chồng em - Văn Phỉ....phiên bản gầy." Văn Phỉ cười ha ha:"Thầy Loan, đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.

Loan Tịch khϊếp sợ ngắn ngủi, dùng hai tay bưng kín mặt, hồi lâu không buông.

"Em đây là xấu hổ? Nhưng mặt của em vẫn rất đẹp, vì sao che lại không cho anh nhìn? Nhìn anh nè, hiện tại gầy trơ xương như thợ đào mỏ vậy.... A vì vậy em thấy anh xấu không muốn nhìn anh sao? Không được như vậy đại bảo bối Tịch Tịch, mặc dù bây giờ anh gầy như thợ mỏ nhưng nhà ta có mỏ thật a..."

Loan Tịch buông tay, lấy tay bưng kín mồm Alpha ồn ào.

Mặt mũi cậu đều là nước mắt, khóc tới đỏ mắt, Văn Phỉ chưa từng thấy Loan Tịch như vậy bao giờ.

Thầy trong ấn tượng của anh luôn ấm áp như ngọc, dáng vẻ đường đường. Thanh tú tinh xảo, ẩn nhẫn kiên cường.

Gặp được Loan Tịch là chuyện tốt đẹp nhất trong thanh xuân của anh.

Văn Phỉ không biết làm thế nào an ủi Loan Tịch, chỉ có thể cười khan nói:"Được rồi, đừng khóc nửa, anh đã về, lần này sẽ không đi nữa, vĩnh viễn không đi, sẽ ở đây với em? Là anh không tốt, là anh..."

Anh đi tới ôm Loan Tịch, tin tức tố cây mộc hương vây quanh cơ thể Loan Tịch, làm Loan Tịch đang kích động bình tĩnh lại.

Văn Phỉ nói:"Xin lỗi vì để em chờ lâu như vậy, nhưng cuối cùng anh cũng đã về. Hiện tại anh xấu, Tịch Tịch em còn nguyện ý làm vợ anh không?"

Loan Tịch ngẩn ra, lập tức gật đầu.

"A, gật đầu rồi không được đổi ý a...." Văn Phỉ hôn lên mặt Loan Tịch:"Đại mỹ nhân của anh, thơm một cái."

"Văn Phỉ." Loan Tịch ngẩng đầu lau khô nước mắt.

"Vâng? Thầy Loan." Văn Phỉ chợt bị kêu tên, không khỏi nhớ tới thời điểm khi đi học bị thầy Loan hỏi:"Sao vậy?"

"Mừng anh đã về." Nước mắt Loan Tịch lau khô lại mạnh mẽ tràn rà, cậu không càng thêm dữ dội hơn, tựa trên người Văn Phỉ nói:"Em rất nhớ anh.... rất nhớ anh.... rất nhớ anh...."

Văn Phỉ hơi thở dài, nói:"Thầy yêu em sao?"

Loan Tịch gật đầu, ôm cổ Văn Phỉ như con thỏ lớn nói:"Em yêu anh."

Ba năm trống vắng và cô đơn nháy mắt tan biến, Văn Phỉ và Loan Tịch ôm hôn, cùng nhau hưởng thụ lần gặp lại khó khăn này.

Từ sau khi Văn Phỉ gầy như dân chạy nạn trở về, mỗi ngày Loan Tịch đều sẽ thay đổi đủ loại món ăn cho Văn Phỉ.

Văn Phỉ không còn lo lắng vợ con, ở biệt thự nhỏ trong thành nhỏ tập thể hình điều chỉnh cơ thể, nửa tháng tăng hơn mười mấy ký, cộng thêm việc tập thể hình, cơ bắp trở lại thân hình nhìn qua vô cùng khỏe khoắn.

Kỳ phát tình của Loan Tịch sắp tới, Văn Phỉ muốn thể hiện sự oai phong của mình trước mặt vợ, đương nhiên phải ăn thật ngon rèn luyện cơ thể.

Lúc rãnh rồi anh sẽ ở quán mì phụ dọn chén đĩa, người tới ăn mì nghe thấy Viên Viên gọi Văn Phỉ là daddy còn tưởng rằng chủ quán mỹ nhân lạnh lùng rốt cục tái giá.

Gả cho một Alpha cao lớn dáng vẻ như dân chạy nạn nhưng lại ăn mặc không tầm thường.

Văn Phỉ tự đội nón xanh cho mình, ung dung tự tại ăn ăn uống uống, đôi khi còn dạy Viên Viên làm toán.

"Anh còn dạy Viên Viên làm toán?"

"Ừ, mấy cái đơn giản thì được đi."

Sau khi hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, Loan Tịch trầm mặc lắc đầu nói:"Với tư cách là thầy dạy Toán của anh, em vô cùng thất vọng với năng lực tính toán của anh."

Viên Viên ngây thơ nhìn daddy và ba ba, Văn Phỉ giả vờ như không nghe thấy lời của vợ, cười ha hả trêu chọc đứa nhỏ:"Viên Viên, 1+1=?"

"2!"

"Kia 2 + 1 thì sao?"

"2!"

"3+1 đâu?"

"2!"

Viên Viên nói xong vui vẻ vỗ ngực, so cái hai.

Loan Tịch nhìn hai cha con như nhìn nhị hóa (ngốc), cậu vỗ vỗ vai Văn Phỉ, chân thành nói:"Ngốc Viên Viên có thể đọc ra bảy chữ số kia hoàn toàn là nhờ sức mạnh của tình yêu."

Văn Phỉ cũng tuyệt vọng nhìn Viên Viên:"Viên Viên, sao con lại không di truyền ba ba con chứ? Sao lại giống daddy?"

Loan Tịch mặc áo bông và quần thường cười cười.

Viên Viên lại nói:"Con còn di truyền tình yêu daddy dành cho ba ba."

Viên Viên nhào lên người Loan Tịch:"Đại mỹ nhân Tịch Tịch mau ngủ chung với con a!"

Mặt Loan Tịch đỏ lên, nói:"Anh suốt ngày dạy con cái gì thế."

Cậu ôm Viên Viên đi ngủ, nhưng khi đi ra khỏi cửa phòng ngủ Viên Viên lại bị Văn Phỉ đè lên tường hôn.

Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Văn Phỉ nói:"Hơn ba năm không được âu yếm đại bảo bối Tịch Tịch, như muốn gϊếŧ anh."

Loan Tịch ngơ ngẩn nhìn Văn Phỉ, du͙© vọиɠ bị thuốc ức chế áp chế dần rục rịch.

Cấm dục ba năm, vào thời khắc này cậu rốt cuộc buông bỏ xuống phòng bị trong lòng, tháng tám, mùi ngọt của hoa quế tản ra.

"Em thơm quá." Văn Phỉ ôm Loan Tịch về phòng:"Tịch Tịch, em yên tâm, ảnh chỉ là người gầy nhưng chỗ đó không gầy tuyệt đối không co lại...."

12.

Khi Văn Phỉ khôi phục lại vẻ đẹp trai tuấn tú ngày trước, Loan Tịch bắt đầu nôn mửa, ăn không ngon ngủ không yên, con trở nên rất thích khóc.

"Sao vậy?" Văn Phỉ vô cùng sốt ruột, ôm Loan Tịch dỗ:"Khó chịu chỗ nào?"

Trước đây cậu không phải là người thích khóc, ba năm đợi Văn Phỉ cũng chỉ có lúc mới đầu không thể tiếp thu sự thật nên khóc mấy lần. Văn Phỉ cho rằng Loan Tịch ngã bệnh, vội vội vàng vàng mang Loan Tịch tới bệnh viện khám.

Bác sĩ trợn mắt:"Cậu là một Alpha lại ngay cả triệu chứng mang thai của vợ mình cũng không nhìn ra được?"

Loan Tịch đột nhiên lại khóc.

Đại mỹ nhân vừa khóc ai nhìn cũng đều mềm lòng, bác sĩ cũng ôn nhu nói:"Sao vậy? Có phải là cậu ta bắt nạt cậu? Bằng không tôi báo cảnh sát cho cậu, nhân lúc còn trẻ nhanh chóng ly...."

Văn Phỉ vỗ bàn:"Ông câm miệng!"

Anh nhìn thầy Loan bên cạnh, lập tức giọng điệu ôn nhu:"Tịch Tịch, em còn khó chịu không? Chúng ta về nhà nghỉ ngơi cho tốt!"

Loan Tịch không nói gì, thực ra cậu khóc lên chỉ vì cao hứng thôi.

Cậu hoàn toàn không ngờ tới, chồng mất tích có thể trở về, hơn nữa còn có thể cùng cậu cùng nhau nuôi dưỡng hai bảo bối nhỏ đáng yêu.

Nhưng lúc này cậu nôn nghén dữ dội, phản ứng rất lớn, tâm trạng lên xuống cũng lớn, từ mỹ nhân lạnh lùng thành cậu bé thích khóc, vừa khóc vừa nghĩ mình đã lớn tuổi như vậy rồi còn khóc, khóc cái gì mà khóc, có cái gì hay mà khóc nhưng rất muốn khóc a hu hu hu....

Viên Viên nhìn trộm ba ba đang khóc thút thít, vỗ vỗ vai daddy nói:"A, Alpha, đến daddy phát huy tác dụng! Dùng tin tức tố xoa dịu ba ba nha!"

Văn Phỉ như tỉnh mộng, vội vàng tới ôm vợ, Loan Tịch thực sự ngừng khóc ngay lập tức.

Hóa ra là thực sự sợ mất đi nên một khi không cảm nhận được tin tức tố của Alpha nhà mình, tâm trạng của cậu sẽ dao động dữ dội.

Thời điểm Loan Tịch mang thai Viên Viên, Văn Phỉ bận rộn, thường không ở nhà, nhưng chỉ cần có lúc rãnh rỗi sẽ chăm sóc cậu. Lúc này Văn Phỉ có thời gian ở bên cạnh cậu như chó săn bám dính cậu, ngay cả cơm cũng phải đút từng miếng từng miếng, chăn cũng cận thận đắp kín, ban đêm còn đi chăm sóc Viên Viên thích đá chăn, trở về phòng ngủ thì thơm mỹ nhân một cái.

Loan Tịch nhìn rõ mọi thứ trong mắt.

Cậu thấy Văn Phỉ thực sự ngày càng thành thục, vai trò chồng và cha anh đều làm rất tốt, thật sự đã trưởng thành hơn nhiều

"Tịch Tịch, hôm nay em muốn ăn gì?"

"Ưʍ.... gì cũng được."

"Tịch Tịch, hôm nay có nhớ anh không?"

"Ưʍ...anh không phải luôn ở đây sao?" Sao em lại nhớ anh."

"Không phải em nói yêu anh sao?" Văn Phỉ hôn hôn môi Loan Tịch:"Em yêu anh ở chỗ nào?"

Loan Tịch cười, nụ cười ôn nhu ấm áp.

"Em yêu dáng vẻ lúc anh rõ ràng không làm được lại gắng sức đi làm."

"Là ý gì?" Văn Phỉ khó hiểu hỏi:"Đây là khen anh sao?"

"Coi là vậy đi, vậy còn anh, vì sao lại yêu em, hai tiểu O cho anh chép bài không đáng yêu sao?"

Văn Phỉ cau mày, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ.

Thời gian suy nghĩ của anh quá dài, Loan Tịch trong lòng anh cũng đã ngủ thϊếp đi.

"Có lẽ không có nguyên nhân, yêu liền yêu."

Văn Phỉ lầm bầm, nghĩ thầm dù sao cũng đã lừa đại mỹ tới tay, trong bụng còn mang thai thứ hai, lúc này mới mỉm cười lộ ra răng nanh.

Viên Viên ở cửa lộ ra vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, nói:"Daddy, daddy cười như kẻ ngốc vậy, chú sĩ quan nói daddy là ăn bám, con nói daddy không phải."

"A, vậy con trả lời sao?"

Viên Viên ôm gấu nói:"Con nói daddy chính là một phú nhị đại trong nhà có mỏ bình thường thôi."

Văn Phỉ nắm chặt tay, là thời điểm Đông Sơn tái khởi, làm lớn, chứng minh cho Viên Viên và vợ thấy..... Anh là một Alpha xuất sắc!

Anh bắt đầu kinh doanh sữa bột và bỉm cho trẻ em, bỏ đao súng xuống, dẫn đầu Alpha làm ba ba tốt nhất toàn quốc!

13.

Ba năm sau.....

Văn Phỉ trở thành đại vương bỉm mới, sản nghiệp to lớn trải rộng các mông nhỏ trẻ con toàn quốc.

Chất lượng tốt và giá thấp là bí quyết lớn mạnh của anh.

Gia đình đại vương bỉm hòa thuận, có vợ mỹ nhân, một Omega nói rất nhiều, một Alpha vừa mới biết nói chuyện chưa bao lâu.

Văn Phỉ hỏi Viên Viên:"Viên Viên, mộng tưởng của con là gì?"

Viên Viên nói:"Làm một phú tam đại không buồn không lo."

Văn Phỉ hài lòng gật đầu nhìn về phía Alpha hai tuổi, hỏi:"Trùy Trùy, mộng tưởng của con thì sao?"

Trùy Trùy là nhũ danh của con trai út, đại danh con trai út là Văn Phân.

Như vậy, tên hai đứa con trai hợp lại thành tổng số phân đường cong hình nón. (Hạ: Con trai lớn Văn Số, Viên Viên, con trai nhỏ Văn Phân, Trùy Trùy: Số, tròn, phân, mũi nón?)

Trùy Trùy giơ quả đấm nhỏ:"Ước mơ của con là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tạo nên đế quốc thương nghiệp! Cưới đại mỹ nhân đi lêи đỉиɦ cao đời người!"

Văn Phỉ hài lòng gật đầu.

Loan Tịch ngồi bên cạnh cười nhìn ba cha con đang đùa giỡn, cậu lại trở về trường học ở thủ đô dạy học, không làm chủ nhiệm, chỉ dạy học.

Chương trình học không nhiều lắm, để cậu có đủ thời gian chơi cùng với con trai.

Cậu nghĩ thầm như vậy rất tốt. Đây là mộng tưởng của cậu, có gia đình nhỏ ấm áp hòa thuận, trong nhà có người chồng ý thức trách nhiệm rất cao và thương cậu, hai cục cưng đáng yêu.

Còn cậu, làm một thầy giáo bình thường, cũng không có dã tâm lớn hay tham vọng gì, cũng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ hy vọng người một nhà có thể bình an.

Cậu chờ lâu như vậy, rốt cuộc chờ được Văn Phỉ lớn lên, lớn thành người đàn ông cậu yêu.

- -------- End.

Hạ: Truyện nhỏ kết thúc, tiếp theo là hai phiên ngoại.