Editor: Vi quàng tử
Tiểu Cửu không theo vào, hướng Hoa Linh khoát tay áo. Cậu biết giờ khắc này thứ Hoa Linh cần nhất là yên tĩnh, cậu mà theo vào kiểu gì cũng nói không ngừng được. Nhìn cửa lớn phòng thí nghiệm khép lại sau lưng Hoa Linh, Tiểu Cửu thở dài, quay người rời khỏi tẩm cung của Ngao Túc.
Trong phòng thí nghiệm không có một bóng người, Hoa Linh biết Ngao Túc luôn nghiên cứu độc lập, không có trợ thủ cũng không cần thủ vệ, vật sống có thể đi vào đây không phải đối tượng thí nghiệm thì là bệnh nhân cần chữa trị, mà có khi hắn xem cả hai loại này là một cũng nên…
Hoa Linh nhớ tới phẫn nộ lúc y nói chia tay với Ngao Túc, có phải hắn xem y là vật thí nghiệm, vì sao hắn làm thế với Hình Thiên… Khi đó y thấy mình đau đến chết đi sống lại, thất vọng cùng lửa giận tràn ngập đầu óc y, đón nhận thống khổ đau đớn đến từ ác ý to lớn nhất của thế gian.
Thế nhưng bây giờ Hoa Linh mới đột nhiên nhận ra, toàn bộ tức giận xoắn xuýt lúc trước ngay khi Ngao Túc biến mất cũng đã biến mất theo, một tháng qua, xâm chiếm trí óc y là nhớ thương, nhớ đến điên dại cùng với chỗ trống có thể sẽ không được lấp đầy trong ngực.
Cuối cùng y cũng hiểu, ác ý sâu đậm nhất thế gian không phải là khiến người thống khổ đốt tim nướng gan mà là khiến người mất hết cả niềm tin và hy vọng…
Hoa Linh bước nhanh qua hành lang, đi tới phòng thí nghiệm chính của Ngao Túc, dọc theo đường đi, tất cả cửa Thủy Tinh đều tự động mở ra cho Hoa Linh, như thể y cũng là chủ nhân của nơi này.
Hoa Linh đứng một mình giữa gian phòng rộng lớn, nhìn đống máy móc thiết bị lớn bé xung quanh, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Lúc này, Cá ngựa nhỏ ló đầu ra khỏi túi áo, thấy khung cảnh quen thuộc, hưng phấn hót hai tiếng, cong đuôi nhảy ra khỏi chỗ cũ.
Nó nhảy trên đất mấy lần, sau đó quay đầu lại nhìn Hoa Linh, sau đó nhảy đến trước mặt y rồi mới nhảy tiếp, ý bảo Hoa Linh đi theo nó. Hoa Linh thấy thế, lập tức đi theo phía sau nó tiến về phía trước.
Cá ngựa nhỏ nhảy tới cạnh một bức tường phòng thí nghiệm, sau đó nhảy vào chân tường chạm vào một công tắc nào đó.
Hoa Linh nhìn xuống, đây là một mặt vách tường bình thường, trên đó có một đồng hồ điện tử hình vuông, y mở đồng hồ ra, bên dưới xuất hiện một dãy phím số từ 0 đến 9. Hiểu rồi, vách tường này là một cánh cửa có cài mật khẩu, căn cứ vào màn hình hiện lên, mật mã hẳn là có bốn số, vậy là bốn số nào nhỉ?
Hoa Linh cúi đầu nhìn Cá ngựa nhỏ, Hoa Thu Thu một mặt có lòng mà không có sức lắc lắc đầu. Hoa Linh suy nghĩ một chút, nhập ngày sinh nhật 2209 của Ngao Túc: mật mã sai, y tiếp tục nhập ngày sinh của mình, cũng sai nốt.
Hoa Linh trầm mặc chốc lát, vươn ngón tay nhấn 0808, chỉ nghe cùm cụp một tiếng, trên vách tường xuất hiện một vạch đen chia đôi vách tường, sau đó chậm rãi di động sang hai bên, một gian phòng lộ ra sau cánh cửa.
(Đoạn này các thím cứ tưởng tượng như cửa thang máy mở ra í, năng lực miêu tả của Vi vô cùng hạn hẹp, mong được cảm thông.____.)
Cá ngựa nhỏ vui sướиɠ đến mức vây lưng run lên, nhảy nhảy nhót nhót tiến vào, Hoa Linh cũng theo sau nó vào phòng.
Gian phòng này không lớn, trái với bên ngoài rực rỡ muôn màu, trong này không có máy móc nào hết, tường bốn phía đều là tủ đứng chỉnh tề, giữa phòng là một chiếc bàn hình vuông sạch sẽ.
Hoa Linh liếc mắt liền thấy bình pha lê đặt trên bàn, bên trong chứa nửa đoạn cánh tay của y. Hoa Linh trong lòng hơi động, bước nhanh tới trước bàn học cầm bình chứa lên.
Nhìn cánh tay được chữa trị đến hoàn mỹ làm Hoa Linh khổ sở không thôi, nỗi đau đã từng cụt tay không thể nào y quên được. Khi đó y bất chấp đau đớn trên người, cắn răng bẻ nó để triệt để rũ sạch quan hệ với Ngao Túc. Mà bây giờ, chút gen quan hệ nho nhỏ còn sót lại trong nó lại là hy vong cuối cùng của y.
Nếu như… Ngao Túc thật sự không về được, như vậy chút gen này là thứ duy nhất hắn để lại…
Nghĩ đến đây, tim Hoa Linh đau nhói, y ôm bình pha lê ngồi trên mặt đất.
Chốc lát sau, Hoa Linh ngưng thần nín thở, thận trọng mở bình chứa, lấy cánh tay bên trong ra, mặt đứt nơi mạch máu cùng gân mạch vẫn đập đều, Hoa Linh gỡ tay giả xuống, đặt nửa đoạn cánh tay kia gắn vào khuỷu tay mình.
Cánh tay kia chạm được da thịt Hoa Linh phảng phất như sống lại, từng mạch máu và gân mạch tự động tìm kiếm đầu kia của mình, tìm được rồi lập tức giáp giới dung hợp.
Không tới mười phút, cánh tay kết hợp hoàn mỹ, chỉ để lại một vết sẹo màu hồng nhạt ở chỗ gắn lại. Hoa Linh giật giật ngón tay, thành thục mà linh hoạt như thể nó chưa hề rời khỏi cơ thể y.
Cá ngựa nhỏ hưng phấn vây quanh Hoa Linh nhảy nhót, trong mắt tất cả đều là vui sướиɠ. Nhưng Hoa Linh lại không hề có chút vui sướиɠ khi mất đi tìm lại, ngược lại y còn rất lo lắng. Y điều động chân khí mới hồi phục du tẩu trong cánh tay, nỗ lực nhận biết phần gen không thuộc về mình.
Ba mươi phút trôi qua, thái dương Hoa Linh đổ mồ hôi hột mà vẫn không thu hoạch được gì, nhưng y không nản chí, kiên cường tiếp tục thử.
Cứ thế, Hoa Linh ngồi trên đất thử suốt một ngày một đêm, mãi đến khi chân khí trong cơ thể tiêu hao hết, sức cùng lực kiệt. Y dựa vào tủ bên tường, thống khổ, tuyệt vọng, y hoàn toàn không cảm giác được dẫu chỉ một chút khí tức liên quan tới Ngao Túc.
Ngao Túc, Ngao Túc… Rốt cuộc là cậu đang ở đâu, tôi đang chờ cậu, cậu có cảm nhận được không, tôi đang chờ cậu trở về…
Ý thức Hoa Linh ngày càng mơ hồ, hai tay nắm chặt, thất vọng cực đại làm thân thể đạt tới cực hạn chịu đựng, không chống đỡ nổi căng thẳng và uể oải một thời gian dài liên tiếp nên trầm trầm ngủ thϊếp đi.
Cá ngựa nhỏ canh giữ cạnh Hoa Linh, đau lòng cọ cọ mu bàn tay y.
…
Không biết qua bao lâu, Hoa Linh đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra, mờ mịt nhìn cảnh vật xung quanh một lát mới tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn quần áo trên người, vẫn chỉnh tề như lúc trước, hai bàn tay vẫn nắm chặt nhau như trước khi ngủ.
Hoa Linh hoàn toàn tuyệt vọng —— tay trái không tự tuốt.
Cánh tay này không bị mất khống chế, trước đây khi y cùng Ngao Túc không ở chung, lúc ngủ nó sẽ bị gen của Ngao Túc khống chế, còn bây giờ…..
Điều này nói lên điều gì, có phải là… Ngao Túc đã thật sự biến mất…?
Hoa Linh co người lại, mờ mịt dựa vào tủ, chút hy vọng nhỏ nhoi còn lại tan vỡ…
Y cảm thấy chút năng lượng chống đỡ thân thể cuối cùng cũng tan biến, y không biết giờ mình nên đi đâu, nên làm gì nữa…
Nhìn Hoa Linh mặt xám như tro tàn, Cá ngựa nhỏ lo lắng kêu hai tiếng, nhảy nhảy trên đất vài vòng xong đột nhiên nhớ ra, nhảy tới một ngăn tủ trên tường, dùng miệng mổ mổ lên cánh cửa, sau đó giương đôi mắt hạt đậu đen láy nhìn Hoa Linh.
Hoa Linh thấy thế, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng nâng tay mở cửa tủ ra.
Nhìn thấy đồ vật trong tủ, Hoa Linh hơi sửng sốt. Bên trong xếp từng cái giá song song, trên giá treo từng vật thể hình trụ màu đen, dưới mỗi vật thể đều dán ngày tháng cụ thể.
Hoa Linh duỗi tay cầm lên một vật thể bất kì trong đó, trên đó viết: Túi không gian ghi chép thí nghiệm -No146.
Hoa Linh nghĩ những vật thể hình trụ này hẳn là dữ liệu ghi chép thí nghiệm của Ngao Túc. Trong mỗi ngăn tủ chứa hơn trăm chiếc ghi chép dữ liệu, Hoa Linh nhìn ngăn tủ khắp bốn phía, khó có thể tưởng tượng được số thí nghiệm mà Ngao Túc đã làm những năm qua. Những dữ liệu này hẳn là một khối tài sản khổng lồ với ba giới.
Thế nhưng vào giờ phút này, Hoa Linh hoàn toàn không có hứng thú với chúng. Y định đem vật trong tay trả về chỗ cũ thì Cá ngựa nhỏ đột nhiên nhảy tới ngăn y lại, đồng thời uốn éo đuôi không ngừng với Hoa Linh.
Hoa Linh ngớ ra, sau lại thấy vật ghi chép trong tay có hình dáng vừa vặn bằng với Cá ngựa nhỏ.
Cá ngựa nhỏ ưỡn ưỡn quai hàm, vây đuôi hé mở, một hắc động lộ ra.
Hoa Linh do dự nhét vật ghi chép trong tay vào đó, mấy giây sau, bụng Cá ngựa nhỏ sáng lên, miệng hóa thành hình loa, giọng Ngao Túc truyền ra từ miệng nó.
“Ngày 05/01, túi không gian ghi chéo thí nghiệm lần thứ 146, thí nghiệm túi da dùng chất da bạch tuộc pha với bột san hô…”
Nghe thấy giọng Ngao Túc, người Hoa Linh run lên, y nắm cục cưng trong tay, mở to hai mắt cẩn thận nghe âm thanh phát ra trong miệng nó, là chất giọng trầm thấp thận trọng quen thuộc của Ngao Túc…
Mũi Hoa Linh cay cay, ôm Cá ngựa nhỏ cẩn thận nghe, nội dung ghi chép không dài, Ngao Túc nói ngắn gọn mà thẳng thắn, rõ ràng mà mạch lạc, cho dù sau cùng kết quả thí nghiệm là thất bại ngữ điệu của hắn vẫn không có một tia phập phồng, bình tĩnh như nước, sau khi phân tích nguyên nhân thất bại thì kết thúc ghi chép.
Hoa Linh giống như phát điên sờ soạng khắp người Cá ngựa nhỏ, nỗ lực tìm phím chỉnh âm thanh cho người lãng tai, y muốn nghe giọng Ngao Túc, y muốn nghe, khao khát như người trong sa mạc sắp chết khát nhìn thấy ảo ảnh ốc đảo, biết rõ là hư ảo vẫn quên mình xông tới…
Cá ngựa nhỏ giãy dụa, ngẩng đầu hướng về ngăn tủ đối diện kêu lên, ra hiệu cho Hoa Linh qua bên kia.
Hoa Linh nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, bất chấp thân thể suy yếu và đầu đang choáng váng, bước nhanh tới ngăn tủ đối diện, mở ngăn tủ mà Cá ngựa nhỏ chỉ điểm ra, bên trong vẫn là những ghi chép sắp xếp chỉnh tề, ngày tháng ghi lại là khoảng thời gian Hoa Linh chữa trị ở Long cung.
Tim Hoa Linh đập dồn dập, y nhìn chằm chằm từng nhãn dán ghi ngày tháng, tầm mắt dừng lại dưới ghi chép ngày y và Ngao Túc lần đầu gặp gỡ.
Ngón tay Hoa Linh run rẩy, nhẹ nhàng nắm lấy vật thể hình trụ, chậm rãi nhét vào vây lưng Cá ngựa nhỏ.
Mấy giây sau, giọng Ngao Túc vang lên.