Nhớ năm xưa, không, không chỉ năm xưa, bây giờ cũng thế, trong tam giới, bàn về độn thuật, nếu Hoa Linh tự nhận thứ hai, tuyệt đối không ai dám nhận thứ nhất. Con hầu yêu cứ như vậy biến mất ngay dưới mắt Hoa Linh, là khıêυ khí©h cực lớn với ý chí chiến đấu của Linh Vương điện hạ.
Đánh không lại thì thôi, không lẽ ngay cả độn thuật cũng mạnh hơn mình? Trong mắt Linh Vương điện hạ dấy lên lửa giận hừng hực, cắn răng nói: “Điều, này, không, có, khả, năng.”
Y nói với Ngao Túc: “Camera theo dõi này của cậu bị gì rồi phải không? Hắn sao có thể biến mất không tăm hơi như vậy chứ?”
Một lát sau, giọng Ngao Túc truyền lại: “Chúng tôi sắp đến nơi rồi, nói cho tôi tọa độ chính xác chỗ gã biến mất đi.”
Hoa Linh đi đến chỗ hình ảnh, bấm vào vị trí hầu yêu biến mất, đọc hai con số hiện lên cho Ngao Túc.
Ngao Túc nói: “Đã biết, chúng tôi sẽ đến điều tra một chút, anh ngủ trước đi.”
Hoa Linh tức giận gõ lên máy chiếu Ngao Túc để lên bàn, nén giận nói: “Tôi sao mà ngủ được? Gã không thể biến mất như thế, coi như là dùng độn thuật cũng sẽ lưu lại tàn ảnh linh lực, huống hồ lâu như vậy vẫn có thể đi ra từ nơi khác, còn gã sao lại biết mất như thế được….”
Hoa Linh hơi giận giữ lải nhải, mãi đến tận khi bị Ngao Túc cắt ngang: “Nơi này có một cái động.”
Hoa Linh: “… Động?”
Ngao Túc: “Ừ, trên mặt đất có một cửa động, hẳn là được mở ra sau khi mở cơ quan.”
Hoa Linh nhanh chóng phóng to hình ảnh chỗ cũ, thấy Ngao Túc cùng Hỏa Liễn ngồi xổm trên đất, tay Hỏa Liễn đang sờ một vầng cỏ bên cạnh, trên đó lộ ra một cửa động hình tròn.
Tiếng Hỏa Liễn từ trong máy truyền tin mơ hồ truyền tới.
“Anh Ngao Túc, nơi này hẳn là đường đến chỗ đá hệ Thổ, nó đặt dưới lòng đất, trên mặt đất có mấy đường vào, đây là một đường khá bí ẩn trong số những đường đó…”
Hoa Linh nhìn cửa động bán kính hơn một thước trên mặt đất, tâm trạng tích tụ rốt cục hơi hóa giải một ít.
Thì ra là ngã xuống, được rồi, ta đã nói con hầu yêu kia làm sao tinh thâm độn thuật đến ta cũng không nhìn ra được mà.
Ngao Túc nói: “Tôi xuống dưới điều tra một chút, anh nghỉ sớm chút đi.”
Dứt lời, Ngao Túc nhảy xuống động, sau đó Hỏa Liễn nói mấy câu với vài thị vệ Phượng tộc bên cạnh xong cũng nhảy xuống, hai tên thị vệ ở lại đó cạn giữ.
Nhìn thấy Ngao Túc biến mất, Hoa Linh khẽ thở ra một hơi, tuy rằng hầu yêu rất lợi hại, nhưng Hoa Linh lại có cảm giác Ngao Túc nhất định có biện pháp đối phó, chắc là lát nữa sẽ truyền về tin đã đoạt được Kiền Thích cũng nên. Hoa Linh nghĩ nghĩ, nhớ lại lần trước mình đánh rắn động cỏ ở nhà quảng cáo nhà đất, để khỏi quấy rầy Ngao Túc, y tắt mày truyền tin, ôm Cá ngựa nhỏ nằm trên giường.
Cá ngựa nhỏ nhảy lên ngực Hoa Linh, vui vẻ nhảy cà tưng tán tỉnh, Hoa Linh cười híp mắt xoa bụng nó, nói: “Đến, Thu Thu, hát ta nghe một chút…”
Cá ngựa nhỏ nghe vậy, cao lãnh nâng cằm, khinh bỉ nhìn Hoa Linh, ánh mắt kia như muốn nói: “Mấy bài đấy vốn dùng để dỗ bé nhỏ, ngươi còn muốn nghe, thật mất mặt.”
Hoa Linh nhìn mood kiêu ngạo của Cá ngựa nhỏ, không khỏi cười ra tiếng, y sờ sờ vây lưng Cá ngựa nhỏ, nói: “Vậy thôi, đúng rồi, nghe Ngao Túc nói con có kỹ năng mới, có thể ghi chép mô phỏng âm thanh? Đến, cho ta nghe một đoạn xướng mô phỏng đi…”
Cá ngựa nhỏ nghe vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo, sau đó miệng giống kèn đồng nhỏ vang lên: “Ta nhất định sẽ trở về a ~~~~ “
“Phụt…” Hoa Linh nghe giọng hát giống y như sói xám, cười đến suýt nữa thì văng cả nước miếng.
“Ha ha ha, học được y chang, chắc là mới học tối qua rồi, ha ha ha, đến, đổi cái khác…” Hoa Linh nổi hứng, nằm lì trên giường, đặt Cá ngựa nhjỏ lên gối, cười híp mắt nhìn nó.
Chỉ thấy Cá ngựa nhỏ nhảy mấy cái trên gối, hai mắt đen láy chớp chớp, có hơi do dự mấy giây, sau đó phồng má, kèn đồng nhỏ nổi lên, thanh âm lại phát ra.
“Anh Ngao Túc, đây là tình huống cạm bẫy bố trí mấy ngày nay, anh nhìn một chút, hiện tại trên đảo đặt năm hòn đá ngũ hành đã bày ra hơn một nghìn cạm bẫy, nhưng em không hiểu tại sao lại tốn thời gian mất công thiết trí loại cạm bẫy bắt người này, trực tiếp bày kết giới công kích không phải sẽ đơn giản hơn sao? Nếu mục địch của các anh là đoạt lại Kiền Thích, còn bận tâm sống chết của hầu yêu làm gì?”
Hoa Linh nghe âm thanh Cá ngựa nhỏ phát ra không khỏi sững sờ, đây là giọng Hỏa Liễn, quả nhiên kĩ năng mô phỏng của Cá ngựa nhỏ rất đáng khen, hoàn toàn giống hệt thanh tuyến của Hỏa Liễn, điểm bata đồng duy nhất là, giọng Hỏa Liễn nghe hơi khác lúc thường, hmm, không phải âm thanh khác thường, mà là ngữ khí bất thường. Bình thường Hỏa Liễn toàn là bản giọng kiêu ngạo lãnh diễm, còn tiếng Cá ngựa nhỏ phả ra lại có vài phần nhu hòa thoải mái.
Lúc này, Tiểu Hải Mã tiếp tục phát, chỉ có điều lúc này âm thanh đã đổi thành Ngao Túc: “Người này rất quan trọng với Hoa Linh, không thể gϊếŧ.”
Ngao Túc trước sau như một ngắn gọn lạnh lùng, nghe giọng Ngao Túc, tim Hoa Linh tâm dần dần nặng trĩu, Cá ngựa nhỏ mô phỏng giọng Ngao Túc rất hoàn mỹ, từ đó Hoa Linh có thể chắc chắn Cá ngựa nhỏ có thể thu âm và mô phỏng lại hoàn mỹ 100% bản gốc, vậy có thể thấy giọng Hỏa Liễn khi nói chuyện với Ngao Túc hoàn toàn không giống khi nói chuyện với người khác.
Kế tiếp là giọng Ngao Tứ:
“Ồ? Cạnh biển hình như có linh áp kì lạ, anh cả, em đi xem một chút.”
Hoa Linh nghiêm nghị ngồi khoanh chân, đối diện với Cá ngựa nhỏ, đuôi lông mày hơi nhướn lên, xem ra đoạn đối thoại này là trước và sau khi Ngao Tứ đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, liên tưởng đến bộ dạng chạy bán sống bán chết của Hỏa Liễn khi đó, trong lòng Hoa Linh mơ hồ thấy có gì đó không đúng, y lẳng lặng nhìn Cá ngựa nhỏ, ra hiệu cho nó tiếp tục.
Cá ngựa nhỏ nâng quai hàm, tiếp tục phát lại:
“Anh Ngao Túc… Em, em có một vấn đề muốn hỏi anh.” Trong giọng Hỏa Liễn mang theo vài phần chần chờ.
“Nói.” Ngao Túc đơn giản trực tiếp.
Cá ngựa nhỏ quyệt miệng, nháy mắt mấy lần, dừng lại một chút, tiếp tục phát âm: “Anh Ngao Túc, anh và… Linh Vương điện hạ…” Lần này giọng Hỏa Liễn pha thêm mấy phần khổ sở.
Hoa Linh ngừng thở, lẳng lặng nhìn chằm chằm miệng Cá ngựa nhỏ, như thể sẽ xuyên qua nó nhìn thấy mặt Ngao Túc.
“Hai người bọn anh… Rất, rất thân mật.” Hỏa Liễn khẩn trương đến phát run.
Hai giây đồng hồ sau, tiếng Ngao Túc vang lên:
“Ừ.”
Lần này thời gian im lặng tương đối dài, mí mắt Cá ngựa nhỏ chớp 10 lần, Hoa Linh hơi lo lắng nhưng không có cách nào làm thời gian chạy nhanh lên, chỉ có thể kiên trì chờ.
Sau khi chớp ba mươi lần, giọng Hỏa Liễn vang lên, lần này, tâm tình hắn rõ ràng kích động hơn rất nhiều: “Tại sao là y, tại sao? Anh Ngao Túc, anh biết rõ em từ nhỏ đã… Em chờ anh mấy trăm năm, vì anh, em từ chối vương vị Phượng tộc, từ chối ba Thái tử Long cung cầu hôn, em không muốn đăng vương, cũng không cần người khác, chỉ muốn cùng anh, tại sao anh không chịu cho em một cơ hội…”
Hai mắt Hoa Linh trợn trắng…
Hóa ra người Hỏa Liễn thích là Ngao Túc, không phải Ngao Tứ???!!!
Tin tức này nổ bùng trong đầu Hoa Linh, chấn động đến mức hai mắt phát sáng…
Hoa Linh kinh ngạc chốc lát, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, bắt đầu cố gắng nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện với Hỏa Liễn từ lúc tiến vào Liên Lai tới nay.
Tất cả hình ảnh chiếu lại trong đầu Hoa Linh, cuối cùng Hoa Linh cũng nhận ra chỗ không đúng, Hỏa Liễn với Ngao Tứ, ngoại trừ lần lên đảo từng có một lần trò chuyện 1v1 ở ngoài, hai người xác thực chưa từng gặp lại nhau, càng không thể nói đến hành động thân mật gì đó, là do y dựa theo thân phận Hỏa Liễn tự động đưa hắn vào danh sách tình địch của Mạc Vũ Sinh, giờ suy nghĩ kỹ lại, ánh mắt Hỏa Liễn nhìn về Ngao Tứ không hề có một tia ám muội, ngược lại mỗi lần trò chuyện với Ngao Túc thì ngữ khí Hỏa Liễn đều rất ôn nhu, trên mặt cũng đều treo một nụ cười.
Ngao Túc từng nói, trăm năm qua Hỏa Liễn rất ít đến Long cung, nhưng lại từ chối Vương vị Phượng tộc, vốn cho rằng hắn vì Ngao Tứ cam tâm làm thư sinh con nối dòng cho Long cung, thì ra không phải như vậy, người hắn vừa ý là Ngao Túc, nếu hắn thích Ngao Tứ còn có thể lý giải, dù sao cũng có vầng sáng Thái tử vầng sáng bao quanh, còn Ngao Túc chỉ là một Hoàng tử Long cung…
Nghĩ đến đây, tim Hoa Linh nhói một cái, với thân phận và địa vị của Hỏa Liễn ở Phượng mà làm ra quyết định như vậy, có thể thấy hắn đặt bao nhiêu quyết tâm vào lễ đính hôn, đây cũng từ một góc độ khác nói rõ tâm ý Hỏa Liễn dành cho Ngao Túc thắm thiết cỡ nào. Đã như thế, Hoa Linh như đột nhiên kích mở cảm xúc mới, liên tưởng tới các tình huống trước đó của Hỏa Liễn, Hoa Linh thấy hết thảy đều minh bạch.
Y và Ngao Túc vào ở nhà gỗ nhỏ buổi chiều đầu tiên, sáng hôm sau thì nhìn thấy Hỏa Liễn sắc mặt tiều tụy, thần sắc ảm đạm, không phải bởi vì Ngao Tứ rời đi, mà vì mình cùng Ngao Túc ngủ cùng nhau tối hôm trước…
Lúc chia tổ, Hỏa Liễn một tổ với Ngao Túc không có vòng tay, nhưng giọng của hắn trong công tần rõ ràng mà vang dội, Hoa Linh khi đó còn cố ý so sánh độ to nhỏ với Tịnh Không, lúc này suy ra, Hỏa Liễn đúng là thời khắc theo sát Ngao Túc, giờ nghĩ đến tâm tư của Hỏa Liễn dành cho Ngao Túc, Hoa Linh âm thầm ảo não, thì ra thật sự không phải mình đa tâm ăn lậm dấm chua…
Hỏa Liễn là thân thể niết bàn, tuy rằng có thể chữa trị cho người khác, nhưng trong quá trình chữa trị hắn cũng đang thiêu đốt tinh huyết của chính mình, đêm đó nhìn thấy Hỏa Liễn vì cứu Tô Cùng tiêu tốn của bản thân mấy phần mười tinh lực, Hoa Linh còn hơi kinh ngạc một chút, bây giờ nhìn lại thì thấy hành động đó của hắn không khỏi liên quan tới tình cảm dành cho Ngao Túc, dù sao, vì một người hoàn toàn không quen biết tiêu tốn mấy trăm năm công lực, đây không phải chuyện mà ai cũng làm được.
Nghĩ xong, tâm tình Hoa Linh có chút phức tạp, tuy rằng trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng các việc làm của Hỏa Liễn vẫn làm nổi lên hai chữ lớn trong đầu y —— chân ái.
Đúng, Hỏa Liễn dành cho Ngao Túc, là tình yêu chân thành thật sự…
Như vậy, Ngao Túc với Hỏa Liễn thì sao?
Suy nghĩ này đột nhiên nhảy ra trong đầu, Hoa Linh lập tức cúi đầu nhìn Cá ngựa nhỏ, Ngao Túc trả lời thế nào?
Cá ngựa nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt đen như hai hạt đậu vẫn nhìn y chằm chằm nhưng không lên tiếng nữa.
Hoa Linh có chút lo lắng, nói:
“Đoạn ghi âm phía sau đâu?”
Cá ngựa nhỏ vô tội chớp mắt, sau đó nhảy lên lòng bàn tay Hoa Linh, dùng lưng cọ cọ.
Hoa Linh nhéo vây lưng Cá ngựa nhỏ, bụng nó tự nhiên sáng lên, một thanh âm máy móc truyền ra: “Bộ nhớ không đủ, mời thăng cấp!”
Hoa Linh:…