Hoa Linh nghe Tạ Thanh Thần nói, phản ứng đầu tiên trong đầu nhảy ra bốn chữ là: “Thật ngầu quá đê >~~<.”
Mặc dù đối với với Ngao Tứ mà nói, loại ý nghĩ này có chút không tử tế, Hoa Linh cũng không biết Tạ Thanh Thần và Mạc Vũ Sinh đột nhiên xuất hiện đoạn nhạc đệm này có mấy phần là thật, thế nhưng hiện tại y cảm thấy, cho nhị Thái tử điện hạ ngông cuồng tự đại một chút giáo huấn chưa từng nếm thử cũng là một chuyện tốt.
Cho nên Hoa Linh không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Ngao Túc một bên, trên mặt Ngao Túc không có vẻ mặt đặc biệt gì, giống như người Tạ Thanh Thần vừa mới nói không liên quan gì đến mình.
Lúc buổi tối, Ngao Túc nhận được mấy cú điện thoại từ Ngao Tứ, chủ yếu là báo cáo hướng đi xung quanh Liên Lai quần đảo, Ngao Tứ không nhắc lại việc của Mạc Vũ Sinh nữa, thế nhưng trong giọng nói vẫn thỉnh thoảng lộ ra một chút lo lắng.
Hoa Linh bây giờ không rảnh bận tâm chuyện Ngao Tứ, y nằm nhoài trên giường Ngao Túc nhàm chán ấn ấn điều khiển từ xa trong tay, tâm tình có chút thấp thỏm bất an, Ngao Túc ăn cơm tối xong,
không như tối hôm qua mời mình đến phòng hắn ngủ, mà là trực tiếp lôi kéo y về tới phòng, hoàn toàn không cho y cơ hội nói không.
Ngao Túc rất yên tĩnh, sau khi trở về phòng vẫn luôn ngồi ở trước bàn nghiên cứu mấy đồ phát minh của mình, giống như không phải đưa người vào nhà, mà là xách vào một cái hành lý, vứt lên giường xong liền không quan tâm.
Mà nội tâm Hoa Linh giờ lại như nai vàng ngơ ngác, y không biết Ngao Túc hành động như vậy để làm gì, nếu là bình thường, y đã sớm dính lên người hắn đùa giỡn, thế nhưng vào giờ phút này, Hoa Linh lại có chút bối rối.
Trong cảm nhận của y, Ngao Túc hẳn là loại không rành chuyện phong nguyệt, bị đùa giỡn sẽ rất lúng túng các thứ, thế nhưng hiện tại tình huống như nào, Hoa Linh cảm thấy như chỉ cần mình đẩy một cái, Ngao Túc liền sẽ lập tức đánh gục mình luôn.
Cuối cùng đêm nay có muốn hay không………………. ở lại đây.
Hoa Linh khẩn trương đến tâm tư hỗn loạn, đành phải tìm tới Cừu vui vẻ, nghiêm túc nhìn cái chảo của vợ Sói xám, phân tán sự chú ý của mình. Cứ như vậy, hai người một ngồi một nằm, mỗi người mỗi việc, bất tri bất giác, cũng sắp đến nửa đêm.
( Cừu vui vẻ là lẽ sống đời Hoa)Sau hai giờ thần kinh căng thẳng, Hoa Linh rốt cục hơi mệt, y ngáp một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh Ngao Túc, nói: “Không còn sớm, tôi đi về ngủ.”
Ngao Túc nghe vậy, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào Hoa Linh, ánh mắt thâm thúy dường như muốn đem người trước mắt hít vào.
Tuy rằng Ngao Túc không nói gì, thế nhưng mặt Hoa Linh đã từ từ hồng lên, thầm nghĩ trong lòng: Biết cậu đẹp trai ròi, không cần phóng điện với tôi như thế… Y đọc hiểu ánh mắt Ngao Túc: Thật sự không ở lại ngủ sao?
Hoa Linh cố nén rung động trong lòng, mở miệng nói: “Cá ngựa nhỏ ngày hôm nay còn chưa có ăn cơm tối… Tôi phải đi về chăm nó.” Hai chữ “chăm nó” cuối cùng, đặc biệt yếu xìu. Cá ngựa nhỏ là Ngao Túc tặng, có thể đói bụng hay không hắn so với ai khác rõ ràng nhất, Hoa Linh lời ra khỏi miệng, mới phát hiện mình tìm cái cớ này thật là sứt sẹo đủ đường.
Ngao Túc vẫn như cũ im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Hoa Linh, trong ánh mắt đong đầy ôn nhu và cưng chiều.
Hoa Linh cảm giác được ánh mắt Ngao Túc hơi có chút ý cười, rốt cục nhịn không nổi nữa, ngước mắt nhìn hắn, trực tiếp mở miệng nói: “Tôi còn chưa chuẩn bị tốt việc cùng cậu ngủ, chúng ta… Ngày khác lại ịch ịch được không?”
Ngao Túc đứng lên, đặt một nụ hôn lên mi tâm Hoa Linh, nói: “Được.”
Hoa Linh cảm giác được xúc cảm mềm mại trên trán, tim cũng muốn nhảy ra ngoài, y vội vã nói một câu ngủ ngon với Ngao Túc, sau đó quay người trở lại phòng của mình… Thậm chí còn có tư thế chạy trối chết.
Mãi đến tận khi trở về trên giường mình, Hoa Linh cảm giác được lửa nóng trên hai gò má, mình đây là thế nào, vạn năm trêu hoa ghẹo nguyệt phong lưu cùng tiêu sái đâu, làm sao gặp gỡ một Ngao Túc liền biến thành bộ dạng như vậy.
Hoa Linh cởi sạch quần áo, vọt vào trong phòng tắm rửa, để cho mình đầu óc tỉnh táo một chút. Nửa giờ sau, Linh Vương điện hạ khôi phục bình tĩnh ngồi trong bồn tắm đùa giỡn cá ngựa nhỏ, nhìn nước trong bồn tắm nổi lên ánh sáng, Hoa Linh khẽ thở dài, cúi đầu nhìn thân thể của mình, trên mặt dâng lên một nỗi phiền muộn, nhớ tới mấy lần từng trải trước đây, tâm lý Hoa Linh lại càng bất an hơn.
Đêm hôm ấy, Hoa Linh vậy mà mất ngủ, vốn lúc trong phòng Ngao Túc cơn buồn ngủ nổi lên giờ biến mất không thấy tăm hơi, y nằm trên giường, trừng hai mắt nhìn trần nhà, cho đến hừng đông.
So sánh với tâm trạng không thèm quan tâm sau khi lăn giường thất bại như mấy lần trước, Hoa Linh hiện tại thật tâm phát hiện địa vị của Ngao Túc trong lòng mình quả nhiên không giống, y lăn qua lộn lại suy nghĩ giữa mình và Ngao Túc, nghi hoặc chính mình đến tột cùng là bao giờ động tình với quy mao* Đại hoàng tử này, rõ ràng không có chút nào lãng mạn, không hiểu phong tình, lại cứng nhắc, ngoại trừ mặt mũi dễ nhìn ra, những chỗ khác hoàn toàn không phù hợp yêu cầu của mình, tại sao cố tình lại trao tim cho hắn.
*Quy mao: chỉ một loại người vô cùng buồn chán, vô cùng không thú vị, thỉnh thoảng làm ra một vài hành động khác với bình thường, theo chủ nghĩa siêu hoàn mỹ.Nói nam thần cẩn thận lãng mạn mê người phong độ nhẹ nhàng hàng to xài tốt đâu? Làm sao phẩm vị của mình lập tức giảm xuống nhiều như vậy? Lẽ nào thật sự là bởi vì lớn tuổi, biến thành ma ế già khọm, bụng đói ăn quàng?
Mất ngủ cả một đêm, Linh Vương điện hạ vẫn không biết rõ bản thân đến tột cùng thích Ngao Túc ở điểm nào, ngược lại chính là lỗ sâu đυ.c xuyên mắt rồng, to nhỏ đối mặt. Nhưng mà xoắn xuýt một buổi tối Hoa Linh nghĩ thông suốt một điều, nếu như Ngao Túc lại muốn ịch ịch, vậy mình cứ theo đi, không thử một lần, sao biết kết quả như thế nào, so với cả ngày lo lắng đề phòng lo được lo mất, còn không bằng đơn giản thoải mái thẳng thắn.
Nghĩ đến chỗ này, Hoa Linh tâm tình tốt lên rất nhiều, nhưng mà loại tâm tình tốt đẹp này tại khoảnh khắc y nhìn thấy vành mắt đen của mình liền im bặt. Y gào thét vọt vào phòng Ngao Túc.
“Đại hoàng tử điện hạ, cho tôi mượn dùng phấn mắt của cậu.” Hoa Linh vào cửa liền vội vội vàng vàng quát.
Ngao Túc nhìn sắc mặt Hoa Linh, đưa tay sờ sờ vành mắt y, khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Một buổi tối không ngủ?”
Hoa Linh tội nghiệp gật gật đầu, sau đó nói: “Làm sao bây giờ, xấu chết rồi.”
Ngao Túc suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Lát nữa trên xe ngủ một giấc, có thời gian tôi chuẩn bị cho anh chút
phấn trân châu đắp.”
Hoa Linh nghe vậy, nhất thời mừng tít mắt, ôm cổ Ngao Túc, trái phải đối xứng hôn hai lần.
Hai người ăn bữa sáng thu thập xong hành lý, vừa vặn tám giờ đúng, những người khác cũng đều đã chờ xuất phát. Dương Tiển đã cơ bản khôi phục bình thường, ở trong đại sảnh cùng Kim Lan Linh Vũ chờ người nói chuyện, mà Úc Lũy phía sau, kéo mấy cái vali lớn, yên tĩnh đứng sau Dương Tiển.
Hoa Linh lúc này mới nhớ tới mình hôm ấy nói muốn dạy Úc Lũy kĩ xảo tán zai, không khỏi có chút áy náy, y đi tới muốn giải thích với Úc Lũy nguyên nhân ngày ấy bỏ đi không lời từ biệt, không nghĩ tới Úc Lũy sau khi nhìn thấy Hoa Linh, mặt mày mừng húm, cúi đầu lặng lẽ nói với Hoa Linh: “Ngân Linh, tớ tắm rửa sạch sẽ xong, y thật đúng là không bài xích tớ nữa, tuy rằng vẫn còn không để ý đến tớ, nhưng không hất cơm lên người tớ. Ngân Linh, cảm ơn nha… Tớ sau này nhất định mỗi ngày đều tắm rửa.”
Hoa Linh:”……..”
Y không hất cậu là bởi vì không chịu được cái mùi thiu thiu đó.
Nhìn Úc Lũy một mặt ý chí chiến đấu sục sôi, Hoa Linh thật sự không đành lòng giội nước lạnh, vì vậy đành phải im lặng không lên tiếng gật gật đầu, áy náy cũng đều nuốt xuống bụng, cùng Ngao Túc lên xe.
Ngao Tứ không ở đây, An An đành ngồi lên xe Tiên giới. Dương Tiển đối với hành động xách giỏ mở cửa của Úc Lũy hoàn toàn không thấy, cũng không yêu cầu Hoa Linh gọi Úc Lũy trở lại
xe Ma giới, có lẽ bởi vì biết nói cũng vô ích. Nói chung, Dương Tiển hoàn toàn xem Úc Lũy là không khí, một chút dư quang nơi khóe mắt cũng không cho hắn, giống như bên cạnh chỉ là một cái tường không khí cao hai mét.
Hoa Linh sau khi lên xe, cơn buồn ngủ liền kéo tới, hai mí mắt đánh nhau, ngáp mấy cái xong nhìn Ngao Túc, Ngao Túc nhìn y nói: “Ngủ đi.” Sau đó từ trong túi áo móc ra một cái gối đưa cho Hoa Linh.
Hoa Linh không nhận, miệng khẽ dẩu lên, lắc lắc đầu, ánh mắt có mấy phần tham lam, rơi vào trên bắp đùi Ngao Túc.
Ngao Túc do dự một lát, sau đó bất đắc dĩ gật đầu, Hoa Linh lập tức cười vui vẻ, sau đó rầm một cái nhào vào trong l*иg ngực Ngao Túc, đầu gối lên bắp đùi của hắn, cả người co rúc trên ghế sau, nhắm mắt lại.
Qua mấy phút sau, Hoa Linh giống như không yên lòng mắt líu nhíu, mơ mơ màng màng nói với Ngao Túc: “Không cho… Không cho đổi tư thê, tôi không muốn đi tè…”
Dứt lời, mí mắt rốt cục nhắm chặt, rúc vào ngực Ngao Túc ngủ say.
Ngao Túc cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của Hoa Linh trên đùi mình, ánh mắt ấm áp, hắn tháo găng tay, vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt vị trên mặt Hoa Linh, giúp y thư giãn cơ mặt, Hoa Linh thoải mái ở trong mơ phát ra tiếng hừ hừ thích thú, như con mèo nhỏ được vuốt ve, giữa đường còn lè lưỡi liếʍ một cái trên đầu ngón tay Ngao Túc.
Ngao Túc cảm giác được ấm áp trên đầu ngón tay, ánh mắt ấm lên, hắn vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Hoa Linh. Cái tay còn lại, thuận theo vạt áo Hoa Linh thăm dò vào eo nhỏ của y, nhẹ nhàng nhào nặn vuốt ve lưng y.
Trong giấc mộng Hoa Linh chỉ cảm thấy toàn thân một trận khoan khoái, đặc biệt là trên đầu và phần lưng, thoải mái mà thích ý, loại ôn nhu âu yếm khiến y cảm giác rất quen thuộc, y không tự chủ duỗi thân mình, nghênh đón ngón tay Ngao Túc, tựa đầu áp sát đùi Ngao Túc, ngủ được vừa thơm vừa ngọt.
Từ Nam Thị đến Liên Lai, một đường thông suốt, lúc xế chiều, Hoa Linh ngủ no rồi tỉnh lại, xe của bọn họ đã đi vào cảnh nội Liên Lai.
Hoa Linh thoả mãn nhìn tư thế ngủ của mình vẫn duy trì như cũ, không có bị bày thành cái dáng đối xứng kỳ lạ nào. Y nhớ lại đôi bàn tay xoa bóp cho mình trong mộng, cười khanh khách nhìn Ngao Túc.
“Đại hoàng tử điện hạ trình độ không tệ lắm, rất thoải mái.” Hoa Linh mở miệng nói.
Ngao Túc nhìn Hoa Linh, trả lời: “Ừm, nếu là tối hôm qua có thể thoải mái hơn.”
Hoa Linh:”…….”
Càng… Thoải mái, có thiệt là chỉ xoa bóp hơm…
Hoa Linh suy nghĩ một chút, ngồi dậy, nhấc chân khóa ngồi trên đùi Ngao Túc, y đặc biệt yêu thích cái tư thế này, bởi vì ngồi như vậy, y vừa vặn có thể nhìn thẳng hai mắt Ngao Túc, hơn nữa y phát hiện mỗi lần y ngồi lên đùi Ngao Túc như vậy, vẻ mặt Ngao Túc cũng rất sung sướиɠ, nhất định là bởi vì đối xứng.
Hoa Linh cười nói: “Những ngày thoải mái còn nhiều nữa, không vội. Đến, chúng ta nói một chút chuyện đứng đắn đi.”
Ngao Túc ngước mắt nhìn y: “Chuyện gì?”
Hoa Linh khóe môi nhếch lên ý cười, trong mắt lại nổi lên ánh sáng nghiền ngẫm, y đưa tay phải ra sờ sờ tay trái của mình, chậm rãi mở miệng nói: “Lúc ở Long cung, cậu đã làm gì tôi?”
.