[Quy tắc của công chúa] Điều thứ mười sáu: "Sau khi gả cho hoàng tử, người chính là một vị vương phi, cần phải chú ý ngôn hành cử chỉ mọi lúc mọi nơi, dịu dàng thanh nhã."
Milleres hét lớn kinh thiên động địa: "Giselle, ta thích ngươi! Không một ai trên thế giới này có thể yêu ngươi nhiều hơn ta!"
Giselle cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, trên mặt có hơi nóng, ngoài ra không có cảm giác gì khác, vì vậy nên chỉ ậm ừ cho qua.
Milleres chỉ vào mặt Giselle, hưng phấn nói: "Ngươi đỏ mặt!"
Giselle sờ sờ mặt một chút, gật đầu nói: "Đỏ rồi, vậy thì sao?"
Milleres thấy kỳ quái: "Ngươi không thấy vui mừng gì sao?"
"Vì sao phải vui mừng." Giselle thấy khó hiểu: "Ngươi đã bày tỏ với ta quá nhiều lần rồi mà."
Milleres khóc thầm, quả nhiên là bày tỏ nhiều đến mức đối phương quen luôn rồi sao, về sau không bao giờ bày tỏ tình cảm một cáhc thường xuyên như vậy nữa.
Giselle đỡ Milleres cả người đầy mùi rượu, mặt thì như đưa đám ra khỏi hầm rượu. Thị nữ Qin khϊếp sợ nhìn bọn họ, kinh hoảng hét lên: "Trời ơi công chúa?! Người đã làm gì ngài Milleres thế này?!"
Giselle: "Sao ta phải làm gì Milleres chứ......"
Thị nữ Qin ôm ngực: "Không ngờ người lại có thể đáng khinh và đói khát tới mức này."
Giselle: "Thật sự rất muốn quất ngươi một trận."
"Trời ơi, quả nhiên là ngươi cũng muốn làm mấy chuyện đáng khinh đó với ta!" Thị nữ Qin ỳ ỳ ỳ chạy mất, chỉ để lại mình Giselle đứng trong con gió ngổn ngang.
Bản điện hạ không có hứng thú nào với nữ nhân đấy! Không có một chút nào! Lão tử muốn quất ngươi thì đáng khinh chỗ nào, đáng khinh chỗ nào. Là do ngươi bị chứng hoang tưởng bị hại đi, đúng không, đúng không!
Khi Giselle thở hồng hộc đỡ Milleres về phòng, Qin đứng ở một góc cắn chặt góc váy của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế mà lại dám làm ngài Milleres say khướt rồi kéo tới khuê phòng, nhất định là muốn làm chuyện gì đó đáng xấu hổ, ta muốn nói cho mọi người, để người trong thiên hạ biết tới tội ác của ngươi!"
Trời cao có mắt, sau khi Giselle đỡ Milleres lên giường, chọc chọc vào mặt hắn: "Sao lần nào tâm tình khó chịu là lại chạy tới hầm rượu vậy chứ, có thể đổi chỗ khác được không?"
Sau đó......
Sau đó y đi ăn cơm......
Cho nên Qin thật sự hiểu lầm y rồi!
Nhưng đã quá muộn, lực lượng buôn dưa thực sự rất hùng hậu đó.
Khi Giselle ăn cơm tối xong, vô số thị nữ ở trong góc ríu ra ríu rít, ngoài miệng thì đang kể câu chuyện không biết là phiên bản thứ bao nhiêu nữa.
(Như cái "hiệu ứng" tin đồn ấy, một câu chuyện truyền qua cho nhiều người và mỗi người thêm mắm dặm muối một chút thôi thì đến cuối cùng nó sẽ biến thành một câu chuyện chả liên quan gì tới phiên bản gốc cả.) "Công chúa điện hạ thật là, quyến rũ với một hoàng tử Akarin vẫn chưa đủ, còn lợi dụng tình yêu của Milleres đối với nàng để cưỡng bức ngài Milleres! Thật sự là khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ mà!"
"Công chúa điện hạ thật đáng ghét, câu dẫn một hoàng tử Akarin vẫn chưa đủ, còn lợi dùng lòng trung thành của Milleres để cưỡng bức ngài ấy! Thật sự là khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ mà!"
"Công chúa điện hạ thật độc ác, bức bách một hoàng tử Akarin vẫn chưa đủ, còn thấy Milleres không phòng bị mình liền cưỡng bức ngài ấy! Thật sự là khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ mà!"
Tất nhiên là Giselle không nghe thấy những lời này, y chỉ thấy có chút kỳ lạ mà thôi.
"Ơ, sao hôm nay lại thiếu một cái điểm tâm rồi?"
"Ơ, sao hoa quả hôm nay nát như vậy?
"Ơ, canh hôm nay nóng quá."
..................
Khi thị nữ Jin đưa một phần gà nướng cùng một liều lớn thuốc xổ cuối cùng lên, Giselle đánh một tiếng ợ và nói một cách mãn nguyện: "Mang món này đến cho Milleres thôi, nhất định hắn sẽ cảm ơn ta."
Thị nữ Jin khóc không ra nước mắt nhìn Giselle đem bát đĩa đi, nội tâm bàng hoàng vô cùng. Ngài Milleres! Ta thật sự không cố ý đâu mà --------!
Sau khi Milleres ăn sạch đĩa gà nướng kia liền ngồi mãi trong nhà xí không chịu ra.
Tình hình đó kéo dài suốt một đêm.
Sau khi Akarin thấy Milleres đi ra khỏi nhà xí, xác định hắn ta và công chúa Có! Gian! Tình!Sau bốn tháng gian tình bắn tứ phía, ngày cưới của Akarin và Giselle cũng gần tới.
Trước ngày thành hôn một ngày, Akarin mặc trang phục tân lang, ngồi trong hoa viên. Cầm một đoá hoa, vừa bứt bông vừa lẩm bà lẩm bẩm: "Hắn yêu ta? Hắn không yêu ta...... Hắn yêu ta? Hắn không yêu ta...... Hắn yêu ta?....."
Milleres im lặng nghiêng người lắng nghe, Akarin vui sướиɠ nhìn một cánh hoa cuối cùng: "Hắn yêu ta!"
Milleres không chút lưu tình chém đứt bông hoa. Akarin nhìn thấy một luồng sáng loé lên, đoá hoa của hắn đã không còn........
Hắn tức giận nhìn chằm chằm Milleres, Milleres hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang mà đi, Akarin bóp nát cành hoa còn lại trên tay......
Trở lại phòng, Akarin nói giọng hằn học với Cruises: "Ngươi đi chém Milleres cho ta!"
Cruises: "?"
Akarin tức giận balabala kể lại chuyện lúc nãy, Cruises trầm ngâm một lúc, nói: "Cái người mà ngài muốn xem có yêu ngài hay không là công chúa sao?"
"Sao có thể là con công chúa ngu xuẩn kia được?!" Akarin tức giận: "Tên nhân loại yếu ớt, ngu xuẩn và tục tằng đó sao có thể xứng với người có thân phận cao quý như ta được chứ?!"
Cruises hỏi: "Vậy 'hắn' là ai?"
Mặt Akarin hơi đỏ lên: "Ngươi quan tâm 'hắn' là ai làm gì! Ngươi chỉ cần đi gϊếŧ Milleres là được rồi."
Cruises trấn an nói: "Milleres nghĩ ngài đang nói tới công chúa thôi mà...... Ha ha ha ha....... Đừng tức giận......"
Akarin tức giận dậm chân.
Trong hôn lễ ngày hôm sau, Akarin liền xuất hiện trên lễ đường trong thần điện Ái thần với bộ dạng uể oải. Giselle đã được chỉ dạy lễ nghi từ lâu, ngoan ngoãn đứng ở trên lễ đường nắm tay Akarin, cùng chờ đợi thánh nữ chúc phúc.
Thánh nữ có hơi lớn tuổi, đại khái hơn 50 tuổi, nhưng nụ cười vẫn rất ngọt ngào. Nàng nói: "Hôm nay chúng ta tập trung trước mặt Ái thần và khách mời là vì hôn lễ của cặp đôi Akarin và Giselle. Vào thời khắc thiêng liêng này hai vị có thể kết đôi. Ta muốn các vị phải thành thật trước mặt Ái thần. Nhớ kỹ là bất kỳ ai kết đôi mà trái ý với Ái thần thì cuộc hôn nhân đó sẽ không có giá trị."
Thánh nữ quay đầu nói với Akarin: "Tân lang, ngươi có nguyện ý cưới tân nương không?"
Akarin liếc mắt xuống dưới mà không thấy Mary Gobi, có chút hoảng: "A...... Đương...... Đương nhiên, ta...... Ta nguyện ý......"
Quốc vương và vương hậu hai nước đều đồng thời nhíu mày.
Thánh nữ bắt đầu nghiêm túc: "Bất kể mai sau nàng có giàu có hay là bần cùng, hay bất kể là mai sau nàng khoẻ mạnh hay ốm yếu, ngươi vẫn nguyện ý ở bên cạnh nàng mãi mãi sao?"
Akarin khẽ cắn môi: "Đúng vậy, ta nguyện ý."
Thánh nữ chuyển hướng sang Giselle: "Tân nương, ngươi có nguyện ý gả cho tân lang không?"
Giselle nói từ tốn: "Đúng vậy, ta nguyện ý."
Thánh nữ: "Bất kể mai sau hắn có giàu có hay là bần cùng, hay bất kể là mai sau hắn khoẻ mạnh hay ốm yếu, ngươi vẫn nguyện ý ở bên cạnh hắn mãi mãi sao?"
Giselle: "Đúng vậy, ta nguyện........."
Đột nhiên một trận gió mạnh nổi lên, Giselle cảm thấy hơi thở quen thuộc bao quanh mình, sau đó y đã bị bế lên, bay lên không trung, y ngẩng đầu liền thấy Milleres.
Tất cả mọi người bên dưới đều kinh hoảng. Không biết có phải là y nhìn nhầm hay không, khi y có cảm giác bị bế lên trong nháy mắt thì Akarin đã thở phào nhẹ nhõm.
Giselle nhỏ giọng nói với Milleres: "Này, ta không muốn bỏ trốn đâu."
Milleres mỉm cười, bay ra một đoạn xa, nói: "Đây không phải là bỏ trốn, đây gọi là dụ bắt tân nương."
Giselle ưu thương nhìn hắn: "Sẽ bị bắt vào ngục giam đấy."
Milleres bình tĩnh nói: "Không sao hết, bọn họ không đánh lại ta đâu."
Giselle khinh thường nhìn hắn: "Chỉ biết dùng vũ lực giải quyết vấn đề."
Milleres đưa y tới một bụi cây trong khu rừng rất xa, nói: "Chúng ta chỉ cần ngốc ở đây chờ Mary Gobi là được."
"Mary Gobi?" Giselle hỏi: "Mary Gobi là ai?"
"Mary Gobi là con bạch long đã bắt chúng ta đi." Mary Gobi nhìn cái ngực phồng lên của y, bất mã rút cục bông độn ném đi.
"Vì sao phải đợi con long đó?"
"Bởi vì bọn ta đã thương lượng trước rồi." Milleres cười nói: "Ta cướp tân nương, hắn cướp tân lang."
Giselle nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn. Miileres không kiên nhẫn giải thích cho y làm gì, hắn nhìn Giselle mặc váy cưới trước mặt, hốc mắt có hơi ươn ướt, hỏi: "Giselle, đây là... đây là váy cưới ngươi mặc vì ta sao?"
Giselle nhìn hắn thật lâu, cuối cùng ôm lấy hắn, bình tĩnh nói: "Ờ, không phải ta rất muốn mặc thứ này, luôn cảm thấy 'ngực' sắp bị rớt ra. Nhưng nếu như ngươi thích thì cứ cho là mặc vì ngươi cũng được."
Milleres cực kỳ cảm động, cuối cùng Giselle cũng nói được một câu giống người, hắn vốn nghĩ là Giselle sẽ nói vô số câu để phá vỡ bầu không khí, không ngờ lần này Giselle lại xuôi theo ý hắn.
Thật ra Giselle vốn muốn nói chiếc váy cưới này không phải là mặc vì Akarin sao. Nhưng đột nhiên y lại không muốn nói như vậy, y nhớ rõ khi mình mặc chiếc váy này vào, lúc nhìn thấy Akarin, nội tâm lại hy vọng người mặc đồ tân lang đứng trước mặt mình là Milleres.
"Này, Milleres."
"Hả?"
"Ta mặc váy vì ngươi một lần, ngươi cũng phải mặc một lần vì ta."
"Không phải ngày nào ngươi cũng mặc váy sao?!"
"Ý nghĩa hai cái không giống nhau!"
"Đây là váy cho tân nương!"
"Ta cũng là nam nhân đấy, rốt cuộc ngươi có mặc hay không!"
Milleres ưu thương nhìn Giselle, Giselle không chút khách khí trừng mắt nhìn lại hắn, ra vẻ nếu ngươi không mặc ta sẽ không bỏ trốn cùng ngươi. Milleres rơi vào đường cùng, đành phải cởϊ qυầи áo, nói: "Được rồi, được rồi, ta mặc, ta mặc là được chứ gì."
Giselle hài lòng bắt đầu cởi váy, nhưng y không chú ý là Milleres vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thân thể loã lồ của mình, hô hấp bắt đầu nặng hơn.
"Giselle......" Giọng nói của Milleres có vẻ trầm thấp hơn bình thường.
"Làm sao vậy?" Giselle mới vừa cởi váy xong, toàn thân trên dưới chỉ còn đúng một cái qυầи ɭóŧ nhỏ. Y nhìn Milleres cởi đến mức ngay cả qυầи ɭóŧ cùng chẳng còn, nhíu mày nói: "Ngươi cởi truồng làm gì...... Ta cũng không nói sẽ đổi qυầи ɭóŧ với ngươi ư......"
Milleres nhào tới hôn y, thầm nghĩ vẫn nên bịt kín cái miệng của y thì tốt hơn, miễn để y phá hỏng tâm trạng. Hiện giờ nơi này không có người...... Hư hư hư hư........ Lúc này không ăn thì còn đợi đến lúc nào nữa?
Hết chương 20.