[Quy tắc của kỵ sĩ] Điều thứ tư: "Nếu gặp phải ma thú, xin hãy gϊếŧ nó."
Khi giọt sương đầu tiên trên cánh hoa kia rơi xuống, Milleres cũng tỉnh lại từ ác mộng.
Ác mộng đó là gì? Không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là về Giselle.
Hắn thấy đống lửa đã tắt, cầm lấy ác choàng trên người, sau khi mặc vào, đẩy Giselle: "Giselle, dậy đi, Giselle?"
"Cút ngay....." Giselle mơ mơ màng màng tát một cái, nhưng sức lực rất nhẹ. Milleres cầm tay y, cười cười: "Dậy đi! Chúng ta phải nhanh chóng chạy đi."
Giselle mở một con mắt, lại nhắm lại: "Ta muốn ăn!"
Milleres chọc chọc mặt của y: "Chúng ta vừa đi vừa ăn."
Giselle lăn qua lộn lại: "Ta muốn ăn thịt!"
Milleres nở nụ cười: "Đi thêm mấy bước là có thể thấy ma thú rồi."
Hai mắt Giselle mở to ra: "Thật sao?"
Milleres gật đầu: "Thật."
Giselle bĩu môi: "Ta đây liền miễn cưỡng đi cùng ngươi vậy."
Milleres cười kéo Giselle dậy, phủi sạch lá khô và bụi bặm trên người y, sau đó cùng nhau lên đường.
Tiếc là mãi tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, bọn họ vẫn chưa gặp được một con ma thú nào cả.
Giselle vừa gặm trái cây vừa oán giận: "Không phải ngươi nói rất nhanh sẽ thấy ma thú sao?"
Milleres quay đầu, mỉm cười nói: "Công chúa của ta, xin hãy kiên nhẫn chờ thêm thêm lát."
Giselle phun hột ra, căm giận nói: "Đã nói ta là hoàng tử."
Milleres cúi đầu nhìn y: "Năng lực tiếp nhận của ngươi cũng không tồi ha."
Giselle nhồi đầu trái cây trong miệng, nói mơ hồ không rõ: "Ù ao ì à am ay ữ ũng ậy hôi! (Dù sao thì là nam hay nữ cũng vậy thôi!)"
Milleres không nói gì, chỉ nắm chặt bội kiếm trong tay hắn.
Không giống nhau, Giselle, nếu ngươi là công chúa, ta ở bên ngươi thì cùng lắm chỉ là thân phận không hợp, người khác sẽ nói là ta trèo cao. Nhưng nếu người là nam...... Milleres quay đầu liếc mắt nhìn Giselle một cái, nếu người là nam, ta nghĩ hai nam nhân có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể ở bên nhau.
Nhưng ta vẫn hy vọng xa vời rằng sẽ có kỳ tích xảy ra.
Tới xế chiều, Milleres đi nhặt củi, còn Giselle lại ngồi ở một gốc cây đại thụ đợi. Có đôi khi Giselle cũng rất nhạy cảm, nhưng y có thể làm gì đây? Trước kia mình là nữ nhân, cái gì cũng không biết thì thôi, hiện giờ là một nam nhân, nhưng vẫn không biết gì như cũ, hơn nữa còn được chiều chuộng như một công chúa, y dường như cũng không có nhiệt huyết của nam tử hán. Y nghĩ nghĩ, lại cảm thấy nguyên nhân là do phụ mẫu y, nếu y là một nam hài tử, vậy vì sao lại nuôi dậy y như một nữ hài tử?
Khi Giselle còn đang tự hỏi, đột nhiên một bóng màu xám bổ nhào về phía y. Y phóng ba hoả cầu ra theo phản xạ, hơn nữa không hề niệm chú, là thuấn phát.
Y còn chưa kịp kinh ngạc khi ma pháp hệ hoả của mình đã nâng cao rất nhiều, đã bị buộc phải vào trận chiến.
Phía trước là một con sói màu xám, rất kỳ lạ là nó có tới ba con mắt, xem ra chính là ma thú.Y cảm giác toàn bộ cơ thể đều rục rịch, gϊếŧ chết con sói này, ăn thịt của nó, y cũng là nam nhi đích thực.
"Gàooo!" Con sói kia lao về phía y, ma pháp hệ phong của y không tốt, không thể thuấn di
(dịch chuyển) được, y đành phải dùng thuật hoả cầu lần thứ hai để đánh con sói kia ra. Nhưng ngay lúc đó, con sói kia cũng phóng ra đao băng, phi thẳng về phía y.
Giselle nhanh chóng niệm chú, triệu hồi ra một tường lửa, chặn lại đao băng này. Mồ hôi trên trán y chảy xuống, cho dù y am hiểu nhất là ma pháp hệ hoả, nhưng lại rất ít khi nghe giảng, cũng không biết nhiều chú ngữ, tinh thần lực và năng lực nguyên tố có mạnh đến đâu thì cũng vô dụng.
Đao băng nhanh chóng phi tới, Giselle đã luống cuống hết tay chân, y cũng chẳng biết chút võ thuật gì, chỉ có thể dựa vào ma pháp để ngăn cản công kích ma pháp và công kích vật lý từ con sói kia.
Ánh mắt Giselle bỗng léo lên một tia sáng, y phải gϊếŧ chết con sói này.
Nếu y có thể phóng ra nhiều hoả cầu hơn chút........
Y niệm chú ngữ, sói cũng bắt đầu tập kích, lúc này nó không sử dụng ma pháp, mà trực tiếp dùng móng vuốt đánh tới.
Giselle nhanh chóng né tránh, nhưng tay vẫn bị cào vài đường rất sâu, sói lại phóng ra đao băng, lúc này của chú ngữ của Giselle cũng vừa lúc niệm xong: "Mưa hoả diễm!"
Lúc này, vô số mũi tên lửa xuất hiện trên đầu con sói, rơi thẳng xuống nó. Nó vừa tránh vừa phóng đao băng, đáng tiếc là mỗi tên lửa quá dày và phạm vi rộng, nó không thể tránh thoát được. Nhất thời, trong không khí tràn ngập mùi khét khét.
Giselle đắc ý nhìn con sói đã bị chết cháy trước mặt, mặc dù y cảm thấy tinh thần lực hình như đã cạn kiệt, nhưng vẫn rất vui sướиɠ mà đá nó một cú: "Cuối cùng cũng có thịt ăn."
Khi Milleres trở về, liền thấy Giselle dùng đoản kiếm phân thây một con sói băng một đầu ba mắt.
"Giselle!" Hắn vội vàng chạy tới, kéo Giselle tới kiểm tra trái phải: "Ngươi không bị thương chứ!"
Giselle hưng phấn quay đầu, chỉ vào con sói băng ba mắt trên mặt đất nói: "Ha, đây là con ma thú đầu tiên ta gϊếŧ, không tồi đi, thoạt nhìn thịt chắc rất ngon, nhanh nướng ăn đi."
Milleres không quá đồng ý nhíu mày nói: "Ngươi gặp phải ma thú thì hẳn nên hô lớn báo hiệu cho ta, nếu là ma thú cấp cao hơn một chút, ngươi gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao đây."
Giselle hất tay Milleres ra: "Ta cũng là một nam nhân, không cần ngươi phải bảo hộ."
Milleres nhìn công cháu mình chăm sóc từ nhỏ, chiếc váy lộng lẫy ban đầu đã bị y làm bẩn, một phần viền đã bị rách. Mái tóc màu đỏ tía của y đã rối bời, đôi mắt xanh thẳm lại loé loé sáng, khuôn mặt trắng nõn có hơi đỏ bất thường, nhưng rõ ràng rất hưng phấn. Hắn nghĩ, có lẽ công chúa của hắn thật sự trưởng thành rồi.
Milleres cúi đầu, hôn lên mu bàn tay của Giselle một cái: "Được, công chúa của ta."
Giselle lầm bầm: "Đã nói ta không phải là công chúa." Y vừa định rút tay về, lại bị Milleres giữ chặt lại: "Ngươi bị thương?!" Giọng điệu lo lắng rất rõ ràng.
Giselle nhìn vài vết xước trên tay mình, không để ý nói: "Vẫn ổn, vết thương nhỏ thôi."
Milleres nhanh chóng xé một mảnh váy của Giselle xuống, dùng phần sạch sẽ băng lại miệng vết thương của y: "Vết thương nhỏ?! Sâu như vậy mà vẫn là vết thương nhỏ sao?! Nếu bị nhiễm trùng thì sao bây giờ? Nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ? Ngươi vẫn không cẩn thận như vậy?!"
"Ỳ ỳ ỳ, người ta không muốn để lại sẹo!" Giselle nhanh chóng khôi phục bộ dạng não tàn.
Milleres dừng tay một chút, ngồi xổm xuống xem xét con ma thú này: "Là một con sói băng ba mắt."
Giselle kinh ngạc nói: "Ngươi nhận ra hả?"
Milleres liếc trăng mắt: "Chỉ có loại người ngày nào cũng trốn học như ngươi mới không nhận ra thôi."
Giselle cúi đầu bịt tai, ta chẳng nghe thấy cái gì hết.
Milleres chọc đầu của y: "Ngươi có ngốc hay không vậy, dùng nhiều sức lực mới gϊếŧ chết được nó. Sói băng ba mắt là ma thú cấp hai, chuyên dùng ma pháp hệ thuỷ, nhược điểm lớn nhất là con mắt thứ ba của nó, chọc mù là nó không thể sử dụng được ma pháp. Ngươi còn lao lực như vậy để gϊếŧ được nó."
Giselle ôm đầu vẽ vòng tròn.
Milleres thở dài: "Về sau ngươi cùng đi kiếm củi với ta, đừng ở lại một mình."
Giselle không có dị nghị gì.
Giselle đốt củi mà Milleres đem về, Milleres mổ xẻ xác con sói băng ba mắt rất điêu luyện, dùng cành gỗ xiên thịt lên nướng. Giselle ở một bên chảy nước miếng.
"Được chưa?" Giselle khó nhịn hỏi.
"Chưa được." Milleres lật xiên thịt trên tay: "Nhắc trước là chúng ta không có gia vị gì cả, nên có lẽ ăn không ngon lắm đâu."
Giselle suy sụp hẳn, nhưng rõ ràng là vẫn rất mong chờ khối thịt kia.
"Được rồi." Milleres vừa nhấc xiên thịt ra khỏi ngọn lửa, liền bị Giselle cướp lấy, y hung hăng mà cắn một ngụm, lập tức hét to: "Nóng quá a -------"
Milleres yên lặng cướp lại khối thịt kia, lại cầm một xiên khác tiếp tục nướng: "Ngươi kiềm chế chút, chờ bớt nóng thì ăn."
Giselle che miệng dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Milleres thở dài, không biết nên nói gì cho phải.
Chờ khi khối thịt nguội hơn chút, Milleres đưa tới trước mặt Giselle: "Ăn đi, hẳn là không nóng nữa."
Giselle thử cắn một miếng nhỏ, lại nhanh chóng cắn đầy một mồm: "Chả ngon gì cả! Toàn mùi gỗ!"
Milleres cười cười. Giselle thấy hắn vẫn đang nướng xiên thứ hai, thiện tâm mà đưa cho hắn cắn một miếng.
Đúng là không có mùi vị gì, nhưng thịt rất mềm.
Giselle lại há to mồm gặm, ơ, cắn phải miếng xương, không cẩn thận nuốt xuống.....
Chắc không sao đâu ha....... Giselle tự an ủi mình như vậy, lại tận lực há to mồm gặm tiếp.
Ăn xong bữa tối, lại không thể tắm rửa, Giselle tỏ vẻ rất u oán.
Milleres an ủi nói: "Ta nhớ không lầm thì trong rừng rậm này rất nhiều dòng suối, nói không chừng ngày mai có thể gặp được."
Giselle mang theo ảo tưởng về dòng suối trong veo tiến vào giấc ngủ.
Chắc vì luôn nghĩ tới dòng suối, nửa đêm, Giselle bị cơn buồn tiểu làm tỉnh giấc, y mắt nhắm mắt mở kéo tiểu đồng đồng ra, bắt đầu xuỳ xuỳ.
Y cảm giác phía trước có cái gì đó theo dõi mình, y cố gắng mở một con mắt, nhìn thấy một đôi mắt nhỏ xanh biếc sáng lấp lánh đan nhìn y.
"Quỷ má ơi ------!" Giselle bị doạ sợ hét toáng lên.
Hết chương 10. Tác giả có lời muốn nói: Cảm xúc hiện giờ kiểu ╯﹏╰ tôi thực sự không còn bản thảo ỳ ỳ ỳ...... Nhưng tin tốt là quyển một hoàn thành khá nhanh.