Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 25: Trong lòng có quỷ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Ry

Tống Thanh Thời và An Long nghiên cứu thảo luận cấu tạo cơ thể con người, sinh lý vệ sinh, hậu môn, các loại tổn thương xé rách, và những vấn đề Y học khác, cũng tiến hành tranh luận học thuật kịch liệt, cãi cọ cực kì nghiêm túc. Mặc dù cả hai đều chưa từng làm với đàn ông, nhưng Tống Thanh Thời từng điều trị các trường hợp liên quan, phân tích ra vừa có lý vừa có chứng cớ, mà An Long thì không có cách nào chứng minh lý luận của mình, cho nên bị bác bỏ, liên tiếp thua cuộc.

An Long ngoan cố cãi lại: "Tiên giới có rất nhiều đạo lữ cùng giới yêu thương nhau, ví dụ như Vọng Nguyệt Tiên Tôn và Vũ Lăng Tiên Tôn, chim cá mặn nồng, như hình với bóng, nếu như việc đó đau đớn như vậy, sao Vọng Nguyệt Tiên Tôn lại bằng lòng chấp nhận chứ?"

Tống Thanh Thời đốp lại: "Bởi vì Vọng Nguyệt Tiên Tôn thích Vũ Lăng Tiên Tôn, không nỡ để người kia phải đau đớn."

An Long đành phải hỏi: "Vì sao ngươi lại cho là như vậy?"

"Ta nghĩ chuyện là vậy đấy." Tống Thanh Thời rất nghiêm túc trả lời: "Chỉ là bị xé rách chút thôi, cũng không phải là không nhịn được, nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên nên kiên cường hơn vì người mình thích, cũng đâu thể để người kia đau lòng vì mình mãi được?"

An Long nghe thế muốn cười như điên, suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt đứng đắn, để lộ ra mặt sói.

Tiểu Thanh Thời quả thật đáng yêu, tiếc rằng hai loại linh hỏa trên người cậu quá khó chơi, Hồng Liên Huyền Hỏa cần linh lực dẫn dắt vận động, Minh Giới U Hỏa lại cần có linh lực áp chế. Nếu như dùng phương pháp phong ấn linh lực của cậu, Minh Giới U Hỏa sẽ điên cuồng xông ra bên ngoài, đốt sạch tất cả mọi thứ quanh người cậu; nếu như không phong ấn linh lực thì hai loại linh hỏa đều có thể xuất ra, khó mà ngăn cản. Tất cả các loại pháp bảo pháp thuật khống chế cũng như giam cầm đều vô hiệu với cậu, lúc chiến đấu chỉ có thể chọn cách gϊếŧ chết, chứ không thể bắt giữ cầm tù hay uy hiệp...

Thật đáng tiếc, nếu không thì hắn đã cướp bảo bối này mang đến Vạn Cổ Môn từ lâu, giấu đi rồi chậm rãi dụ dỗ.

An Long liều chết nhịn cười, sau đó nghiêm túc nói: "Chúng ta có thảo luận tiếp cũng không có ý nghĩa, chuyện này cần phải thực hành mới biết được đáp án."

Tống Thanh Thời cảm thấy lời này có lý.

"Đừng trông chờ vào ta." An Long khoe ra dáng người khôi ngô và hình xăm khủng bố: "Người dám động tay động chân với ta vẫn còn ở trong bụng mẹ chưa sinh ra đâu, dù ta có muốn giúp bạn tốt thì cũng là có lòng mà không có sức."

Tống Thanh Thời cảm thấy lời này cũng có lý, với tướng mạo dáng người và tính cách của Alaska, thật sự là không ai dám tới gần chứ đừng nói là làm chuyện đó với hắn.

An Long chân thành đề nghị: "Hay là tự ngươi thử đi?"

Tống Thanh Thời hơi lưỡng lự.

"Ta không khuyến khích ngươi tùy tiện tìm một kẻ để thử đâu." An Long ra vẻ đáng tin cậy mà phân tích: "Nếu quả thật sẽ đau đớn như ngươi nghĩ thì sau khi ngươi bị thương, nhiều khả năng sẽ mất khống chế với độc hỏa, vô cùng nguy hiểm. Tốt nhất là tìm một người có thực lực mà còn hiểu rõ tính cách của ngươi để thử."

Tống Thanh Thời phản bác: "Ta rất tự tin vào khả năng khống chế Minh Giới U Hỏa, chỉ cần còn linh lực, dù bị hôn mê cũng có thể ngăn nó lại."

An Long liều mạng vung vẩy cái đuôi chó sói nhìn không thấy của mình, nghiêm mặt nói: "Dược Vương tôn chủ uy danh hiển hách, ai dám đυ.ng đến ngươi? Ngươi có người bạn nào ở tiên giới có thể làm được việc này à? Hay là để ta hi sinh một chút cũng được, theo góc độ y học mà nói thì cũng có thể giúp ngươi nghiên cứu rõ xem là cảm giác gì."

Mặc dù cảm thấy thái độ của hắn là lạ, nhưng phân tích và lý luận đều không sai.

Tống Thanh Thời suy tư ròng rã một khắc đồng hồ, cuối cùng vẫn từ chối cái đề án này: "Không cần."

Cậu là sinh viên Y, cũng không cảm thấy có gì phải xấu hổ khi làm mấy chuyện này, nó là một trong ba du͙© vọиɠ chính của con người, là cơ sở của sinh sản sự sống. Cậu cũng không thấy quan hệ đồng tính có gì xấu hổ, bởi vì trong tự nhiên, gần như tất cả động vật đều xuất hiện hành vi giao phối đồng giới, kể cả chuột bạch mà cậu nuôi dưỡng cũng có chuyện chuột đực coi trọng một con chuột đực khác. Cho nên cậu có thể thản nhiên đối mặt với vấn đề này, giống như hồi bàn luận lịch sử chữa trị bệnh hoa liễu ở cổ đại với các đàn anh đàn chị, hay các chứng bệnh khó giải quyết của bên khoa phụ sản, hay là các phương pháp phòng chống bệnh AIDS, không có gì phải xấu hổ cả. Mà ở hiện đại, nam nam nữ nữ yêu đương chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia, sống chung trước hôn nhân có rất nhiều, cậu không yêu đương gì chẳng qua là vì trầm mê y học, không có hứng thú với phương diện này, chứ không phải là để ý chuyện người kia có trong trắng hay không.

Suy nghĩ của cậu khi từ chối rất đơn giản: An Long là trai thẳng, không cần phải ép buộc một người đàn ông chỉ thích phụ nữ đi đè một người đàn ông khác làm gì. Thêm nữa là nhà cậu dạy rất nghiêm, không cho phép đùa giỡn với tình cảm của người khác. Cậu luôn cho rằng đàn ông con trai dám làm phải dám chịu, dù đối phương có là con trai hay con gái thì làm rồi đều phải có trách nhiệm kết hôn hoặc là kết đạo lữ với người ta...

Tức là, cậu hoàn toàn không muốn chịu trách nhiệm với Alaska!

Làm bạn thì thôi đi, chứ nuôi cái giống này ở trong nhà, chắc chắn Dược Vương Cốc sẽ bị phá hủy!

An Long thấy cậu do dự, luôn cho rằng có hi vọng, ý đồ dùng vòng eo công cẩu và địa phương to lớn xài tốt nào đó khuyên nhủ một chút, thái độ có hơi vội vàng, không đủ tự nhiên, lộ ra cái mặt sói tràn đầy phấn khởi.

Tống Thanh Thời nổi lên nghi ngờ: "Đừng nói là ngươi lại đang trêu chọc ta đấy nhé?"

Alaska đã trêu chọc cậu vô số lần, tội lỗi chồng chất, cảm giác đáng tin gần như bằng không.

An Long mở miệng bác bỏ: "Không có!"

Tống Thanh Thời cẩn thận suy nghĩ, đưa ra điểm đáng ngờ mới: "Biểu hiện vừa rồi của ngươi rất giống những lúc trong lòng có quỷ, muốn chê cười ta."

An Long nhớ đến lịch sử đen tối của mình, thế mà không còn lời gì để nói.

Tống Thanh Thời cảm thấy mình có lẽ đã quá bận tâm chuyện vụn vặt, trọng điểm không phải là làm mấy chuyện này rất đau đớn, mà là làm chuyện đó với người mình không thích sẽ đau đớn gấp ngàn lần, cậu quyết định từ bỏ: "Được rồi, ta cảm thấy việc này không đáng tin cho lắm, là do ta sốt ruột quá nên nghĩ bậy, sau này đừng nhắc lại nữa."

An Long chỉ cảm thấy miếng thịt sắp ngậm vào miệng rồi lại bay mất, rầu rĩ ngồi xổm ở trong góc thất vọng.

Không biết Hạo Long từ đâu ra, nó không thèm nhìn chủ nhân đang ủ rũ, bò lên trên eo Tống Thanh Thời làm nũng.

Tống Thanh Thời đang định xoa nó, nhưng thần niệm có động tĩnh, phát hiện ra Việt Vô Hoan đã tỉnh, vội vàng giật con rắn xuống, ném lên người An Long, gấp gáp chạy về.

Hạo Long tranh thủ tình cảm thất bại, cả rắn đều choáng váng.

An Long an ủi vỗ đầu nó: "Đừng buồn."

...

Việt Vô Hoan tỉnh lại, ngơ ngác ngồi trên giường một hồi, hơi thở đã thông thuận hơn nhiều, nhưng đầu óc vẫn hỗn loạn như cũ, vô số mảnh vỡ kí ức quấy thành một cục, tình cảm trở nên lung tung rối loạn, hiện thực ghê tởm kinh khủng không chịu nổi, hạnh phúc và vui sướиɠ trong mộng cảnh... Y khát vọng người kia, khát vọng đến mức sắp điên rồi.

Y run rẩy, chậm rãi đứng dậy, đi về phía tấm gương, ngẩn người nhìn lệ chí dưới khóe mắt, bỗng nảy sinh một suy nghĩ kì quái.

Nếu như không có viên lệ chí này, có khi nào y sẽ trở về trong mộng cảnh, được người kia yêu thương không?

Y quay đầu nhìn quanh phòng, tất cả đồ sắc nhọn có thể dùng để tự sát đều bị lấy đi rồi, y ném vỡ một cái lọ sứ trên bàn, nhặt lên một mảnh vụn, nghiêm túc khoét đi nốt ruồi dưới mắt trái. Tay y hơi run, mảnh sứ vỡ cũng không đủ sắc bén, nhưng không sao, y không thấy đau, cũng không cảm nhận được máu nóng đang chảy dọc theo đầu ngón tay. Y đối diện với tấm gương, chọc một lần rồi một lần, cuối cùng cũng thành công khoét được nốt ruồi kia xuống, vui vẻ cầm trong lòng bàn tay...

Cửa mở, thiếu niên của y mang theo ánh nắng chói lọi, xuất hiện trước mắt y.

Y nở nụ cười chờ mong, dịu dàng nói: "Thanh Thời, em trở lại rồi?"

Tống Thanh Thời vừa mở cửa đã thấy mỹ nhân cầm mảnh sứ vỡ trong tay, máu me đầy mặt, sợ đến mức sắp khuỵu xuống.

Cậu chỉ lén chạm vào nốt ruồi đó có một lần thôi! Đến mức phải khoét nó xuống ư?

Tống Thanh Thời xông lên, đoạt đi hung khí và máu thịt trong tay y, giúp y xử lý vết thương trên mặt.

Việt Vô Hoan rạch những đường loạn xạ, gần như phá hủy một nửa gương mặt hoàn mỹ, thế nhưng y vẫn còn mỉm cười dịu dàng với Tống Thanh Thời, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo, ta không sao đâu."

Tống Thanh Thời dùng giọng nói run rẩy không ngừng an ủi: "Đúng, ngươi sẽ không sao đâu, không sao đâu, ngươi có linh căn hệ Mộc, sẽ không để lại sẹo."

Cậu không biết là nên an ủi người trước mắt, hay là nên tự an ủi chính mình.

Sẹo không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà tinh thần y sụp đổ rồi, phải làm sao bây giờ?

Tống Thanh Thời cảm thấy chính mình cũng muốn xảy ra vấn đề.

"Điên thật rồi?" An Long mang theo Hạo Long lén lút ló đầu vào xem xét tình huống, hắn hiểu được nếu mình không lấy đồ tốt giấu dưới đáy hòm ra đền bù thì e là đời này không vào bước vào cửa Dược Vương Cốc được nữa: "Một thằng nhãi đầu óc có vấn đề, còn bệnh tật thành như vậy thì có thể làm ra được chuyện gì nhỉ? Rốt cuộc là ta đã phạm phải sai lầm ngu ngốc gì thế này? Tìm hắn để gây sự làm gì chứ?"

An Long rơi vào sự hoài nghi sâu sắc với bản thân...
« Chương TrướcChương Tiếp »