Chương 3

Lúc vừa lao ra khỏi cửa, Nguyễn Kiều xem như hùng dũng oai vệ lắm, hiên ngang khí phách, bởi vì thứ đó nhìn qua có vẻ không có ý định làm tổn thương cậu, nhưng hiện tại có phải cậu đã chọc giận nó rồi không, sau đó thứ kia sẽ xử lý cậu dưới cơn nóng giận…

Nguyễn Kiều càng nghĩ càng sợ, bước chân cũng càng lúc càng nhanh hơn. Chỗ cậu ở cách trường học tầm 20 phút đi bộ, nhưng hiện tại Nguyễn Kiều căn bản không dám đi đường một mình, cho nên tuy rằng chỉ cách hai trạm xe buýt, cậu vẫn quyết định quẹo qua đi xe buýt.

Ít nhất, trên xe buýt sẽ có nhiều người hơn, con đường cậu đang đi có thể là do đang trong giờ làm việc nên hiện tại rất ít người qua lại.

Vừa đến trạm, Nguyễn Kiều lập tức thấy chiếc xe mà cậu hay đón để đến trường nhất chạy đến, mắt cậu sáng lên, bộp bộp bộp chạy nhanh bước lên xe, chờ đến khi ngồi xuống, cậu thở phào nhẹ nhõm như mới làm xong một nhiệm vụ khó khăn.

Lúc trên đường thứ đó vẫn không có xuất hiện, nói không chừng là do sợ ánh mặt trời, như vậy hiện tại có lẽ nó không có đến đây đúng không? Nguyễn Kiều nghĩ, cũng may mình không ở trong nhà.

Phó Hành Chấp nhìn Nguyễn Kiều đang cho rằng đã thoát khỏi hắn, trong lòng dâng lên một suy nghĩ xấu xa. Hắn tưởng tượng đến thân thể cậu dưới lớp áo ngủ, trên màn hình lập tức xuất hiện thân hình trắng nõn của người đẹp.

Bộ ngực của cậu nhô lên một độ cung bé nhỏ, núʍ ѵú hồng hào như mứt hoa hồng rưới lên núi kem, kiều diễm xinh đẹp, đang phập phồng theo tần suất hô hấp của Nguyễn Kiều.

Phó Hành Chấp tiến đến gần, ngậm lấy núʍ ѵú tròn vo nút một ngụm, đầu lưỡi đánh vòng quanh quầng vυ", lại nhẹ nhàng cắn một chút.

Nguyễn Kiều không kịp đề phòng mà rêи ɾỉ một tiếng, sau đó vội vàng che miệng và ngực lại, mắt mờ đi một lớp hơi nước, cũng may, người xung quanh không chú ý đến tiếng kêu kì quái cậu mới phát ra.

Hu… Thứ xấu xa kia lại tới nữa… Nó căn bản không sợ ánh mặt trời, vậy cậu phải làm sao đây…

Nguyễn Kiều cắn môi, kiềm lại tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra từ cổ họng, hai tay che ngực, cơ thể nghiêng về phía trước, muốn né tránh lực liếʍ láp nơi đầṳ ѵú mẫn cảm, nhưng dù cậu có che đi thế nào, cảm giác nơi ngực đều không thay đổi.

Đây chắc chắn là một con quỷ dê xồm! Nguyễn Kiều tức giận nghĩ.

Đột nhiên, núʍ ѵú bị khoang miệng ướŧ áŧ bao bọc lấy bị nút mạnh một cái, Nguyễn Kiều “A” một tiếng theo bản năng, khuôn mặt nhỏ hiện lên nét đỏ bừng khả nghi. Cậu lặng lẽ kéo cổ áo ra nhìn xuống ngực, thấy đầṳ ѵú vốn hồng hào đã trở nên đỏ bừng đứng thẳng, cậu có thể cảm giác được sự ướŧ áŧ từ những cái liếʍ láp, nhưng đầṳ ѵú lại không thấy được vệt nước.

Lúc này, cô gái ngồi cách cậu một lối đi nhỏ nhìn cậu vài lần, nhẹ giọng hỏi: “Cậu bạn, cậu khó chịu lắm sao?” Cô lấy ra một tờ khăn giấy ướt đưa cho Nguyễn Kiều: “Mặt cậu đỏ lắm, có phải bị sốt rồi không?”

Nguyễn Kiều cảm giác được đầṳ ѵú bên kia bị một bàn tay hung ác ngắt nhéo xoa nắn, vυ" thịt bị tùy tiện thưởng thức, đôi tay cậu che đi nét bất thường chỗ bộ ngực, cố gắng bình tĩnh nói: “Không… sao, tôi chỉ bị nóng thôi, cảm ơn cô…”

Cậu nhận lấy khăn giấy ướt của cô gái, cảm kích cười cười. Cô nàng bị nụ cười sáng ngời của cậu làm lóa mắt, cũng che miệng cười cười: “Đừng khách sáo, cậu thật là đẹp, nếu không phải tôi đã có bạn trai rồi, tôi cũng sẽ động lòng mất thôi.”

Hai bên thịt vυ" của cậu bị bóp lấy cùng xoa nắn, Nguyễn Kiều nhẹ giọng ừ một tiếng, đôi mắt rưng rưng. Thấy cậu bắt đầu nói chuyện với cô gái, sức lực của thứ đó lập tức mạnh thêm, cậu không dám nói thêm nữa, đang định quay đầu đi, cô gái lấy di động ra, mở mã QR.

“Cậu bạn, có thể thêm cách liên lạc không? Tôi có vài cô bạn thân, đều là những cô nàng xinh đẹp, mọi người có thể làm quen với nhau.” Cô cười tủm tỉm nói: “Cậu ngồi xe này này muốn đến đại học Sùng Sam phải không? Chúng ta học chung trường nhỉ?”

Nguyễn Kiều đang định nói chuyện, thì cảm giác được giữa hoa huyệt bị một thứ ướŧ áŧ liếʍ láp, âm đế sưng đỏ bị thứ gì đó ướt nóng ngậm lấy mυ"ŧ mạnh, cậu giật mình đứng lên, hai chân kẹp chặt theo bản năng, hốc mắt đỏ ửng, ấp úng nói: “Không, ngại quá, tôi thích con trai, tôi… có việc gấp đi trước.”

Vừa vặn xe cũng đến trạm, Nguyễn Kiều vội vàng xuống xe, cô gái còn đang đờ người ra, sau khi xuống xe đã không thấy bóng dáng Nguyễn Kiều, cô ảo não vỗ vỗ tay: “Ây da, sao không nghĩ đến nhỉ, lúc nãy mình nên giới thiệu cả nam lẫn nữ mới phải!”

Nguyễn Kiều đi trên đường, mặt đỏ như muốn bốc khói.

Con quỷ, con quỷ da^ʍ dê kia! Không! Quỷ biếи ŧɦái! Nó vậy mà lại… lại liếʍ chỗ đó của cậu…

Càng đáng sợ chính là, nó thế mà còn biết ghen!

Đúng, Nguyễn Kiều cảm thấy mình không nghĩ nhầm, nó thật sự đang ghen, bởi vì cô gái kia nói muốn giới thiệu bạn bè cho cậu. Thậm chí Nguyễn Kiều còn có thể cảm giác được động tác của nó mang theo lửa giận đùng đùng, cứ như đang trừng phạt cậu.

Trời ơi, chẳng phải điều đó có nghĩa là con quỷ biếи ŧɦái đó… xem cậu như thứ nó sở hữu hay sao.

Bị một thứ thần bí vô hình yêu thích, có thể tốt đẹp được gì sao! Cậu lại không phải là người ham thích cái lạ.

Nguyễn Kiều nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên tìm đại sư đuổi thứ đó đi, không thể để nó quấn lấy mình thêm được nữa, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mình.

Đúng lúc này, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Nguyễn Kiều cầm lên nhìn, là Phó Hành Chấp gọi đến, cậu nhấn nghe: “A lô, Hành Chấp?”

Giọng nói của Phó Hành Chấp mang theo một chút sung sướиɠ không rõ ràng: “Nguyễn Kiều, lúc nãy trong nhóm chat có thông báo, bảo chúng ta buổi tối đến tham gia một buổi tọa đàm, cậu có thấy không?”

Trước đó Nguyễn Kiều vẫn luôn bị thứ thần bí kia chiếm cứ tâm tình, nào có tâm trạng xem di động: “A, tớ không có chú ý thông báo trong nhóm, tớ biết rồi, cảm ơn cậu nhắc tớ.”

Phó Hành Chấp nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều trên màn hình: “Cậu có muốn đi chung với tôi không?”

Nguyễn Kiều cầm điện thoại nhìn thông báo, phát hiện có một đàn anh cùng ngành gửi tin nhắn cho cậu, nói có đem mấy quyển sách trước đây cậu hỏi mượn đến, đợi lát nữa tọa đàm sẽ ngồi chung với nhau, tiện đưa cho cậu.

Vì thế Nguyễn Kiều nói: “Ngại quá Hành Chấp, tớ đã hẹn với người khác rồi, anh ấy đưa cho tớ mấy quyển sách, trước đó tớ đã xem thử, thấy cũng không tệ, chờ tớ đem về rồi cậu cũng có thể mượn xem.”

Nụ cười trên mặt Phó Hành Chấp lập tức phai nhạt, hắn vô cảm nói: “Được, vậy cậu có về ký túc xá không?”

Ánh mắt người đàn ông bất thiện nhìn chằm chằm vào di động của Nguyễn Kiều, lúc nãy Nguyễn Kiều nhìn thoáng qua tin nhắn mới trả lời hắn là sẽ không đi với hắn, sẽ là ai đây… Là ai hẹn Kiều Kiều? Còn đem sách đến cho cậu? Kiều Kiều từ lúc nào đã thân thiết với người khác như thế? Quan hệ của họ là gì?

Một đống câu hỏi tạo thành một lớp sương đen dày đặc trong lòng Phó Hành Chấp, hắn ôm lấy vòng eo Nguyễn Kiều trong màn hình, sấn môi đến, mυ"ŧ ra một mảng đầy dấu hôn trên thân thể trắng nõn, từ ngực kéo dài một đường xuống bụng dưới.

Thân hình Nguyễn Kiều mềm nhũn, ngồi xuống ghế, giọng nói khẽ run: “Tớ, tớ sẽ về… Bây giờ tới đang ở trong trường…”

Xương quai xanh và cổ cũng bị mυ"ŧ ra vài dấu đỏ, Nguyễn Kiều chịu không nổi, nhúc nhích ngón tay ngắt điện thoại, khe khẽ rêи ɾỉ.

“A… đừng mυ"ŧ nữa… xin mày…” Khóe mắt ửng đỏ của người đẹp thấm ra một chút nước mắt, cậu vừa thẹn vừa sợ, phòng tuyến tâm lý có hơi suy sụp.

Phó Hành Chấp nhìn thấy vệt nước xinh đẹp trong veo nơi khóe mắt cậu, biểu cảm si mê hôn lên đuôi mắt đỏ bừng của người đẹp, đầu lưỡi cuốn lấy giọt lệ mằn mặn đó vào miệng, vị có hơi chua xót.

“Kiều Kiều… Khóc mà cũng đẹp như vậy… thật muốn đè em lên giường làm em khóc…” Phó Hành Chấp lẩm bẩm.

Thấy Nguyễn Kiều sắp sụp đổ, Phó Hành Chấp cuối cùng cũng ngăn lại du͙© vọиɠ đen tối trong lòng hắn, không đυ.ng đến màn hình nữa.

Nguyễn Kiều ngồi bình tĩnh một lúc, phát hiện thứ kia không quấy phá cậu nữa, cậu nhanh chóng chỉnh lại quần áo, đứng dậy chạy chậm về ký túc xá.

Vào ký túc xá, Phó Hành Chấp đang đứng ở tủ quần áo lấy gì đó, thấy Nguyễn Kiều trở lại, hắn xoay người chào hỏi.

Nguyễn Kiều liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy đũng quần của Phó Hành Chấp phồng lên một cục vô cùng khoa trương, gương mặt vốn mang theo màu ửng hồng càng thêm đỏ bừng, cậu có hơi xấu hổ dời ánh mắt đi: “Cậu…”

Cậu ở đây vô cùng mất tự nhiên khi thấy bịch nước mía của bạn cùng phòng, nhưng Phó Hành Chấp bên kia lại cứ như không thèm để ý việc bị người khác nhìn thấy đến dáng vẻ cửng lên của mình. Trong tay cầm khăn tắm và quần áo, hắn cười như không cười: “Cậu thẹn thùng gì chứ? Phản ứng sinh lý của đàn ông thôi, không phải cậu cũng có đó sao?”

Nguyễn Kiều nghe vậy, ý thức được phản ứng của mình có hơi quá lố, cậu ép mình quay đầu lại đối diện với đôi mắt của Phó Hành Chấp: “Ừm… đúng, tớ chỉ là, quá bất ngờ, cậu muốn làm gì thì làm đi, đừng để ý đến tớ.”

Phó Hành Chấp tiến vài bước lại gần, giọng điệu trêu chọc bảo: “Tôi đi tắm rửa, thuận tiện tɧẩʍ ɖυ một phát, có muốn đi cùng không? Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Nguyễn Kiều đẩy hắn về hướng toilet: “Cảm ơn, không cần.”

Trước không nhắc đến việc cậu là người lưỡng tính, chỉ với xu hướng tính dục của cậu, cũng không thể tùy tiện với con trai khác như vậy.

Phó Hành Chấp tiếc nuối nhướng mày: “Được rồi, nếu cậu muốn đi toilet thì đi nhanh đi, có lẽ tôi sẽ dùng lâu lắm đấy.”

Một ký túc xá chỉ có một phòng vệ sinh, hắn vào rồi, Nguyễn Kiều chắc chắn sẽ không tiến vào, muốn đi toilet chỉ có thể mượn ký túc xá của người khác, hắn không thích thế.

Nguyễn Kiều đấm hắn một cái: “Tớ không đi! Cậu rốt cuộc có đi không hả? Cậu không sợ sung huyết tắc nghẽn hỏng luôn à?”

Phó Hành Chấp vốn dĩ muốn vào phòng vệ sinh rồi, nghe thấy lời này lại lui về: “Sợ tôi bị nghẹn hỏng à? Có muốn thử xem có bị hư hay không không?

Nguyễn Kiều xoay người đi không nhìn hắn, dáng vẻ không muốn nói chuyện nữa.

Phó Hành Chấp khẽ cười một tiếng, vào phòng vệ sinh.

Sao trước đây không phát hiện, Phó Hành Chấp lại hư như thế nhỉ?… Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hay là trai thẳng đều như thế? Nghe đồn bọn họ còn sẽ giúp đỡ lẫn nhau nữa, gọi cục cưng hay ngồi lên đùi nhau đều rất bình thường.

Nhưng hình như trước giờ Phó Hành Chấp chưa nói về xu hướng tính dục của cậu ấy, cũng không gặp cậu ấy yêu đương với con gái, con trai cũng không, ai tỏ tình với cậu ấy đều bị từ chối hết, chính là bộ dáng chăm chỉ tập trung học hành.

Nguyễn Kiều nghĩ đến hình ảnh lúc nãy, người đàn ông tương phản với bình thường, có một sự hấp dẫn khác.

Phó Hành Chấp thật sự rất to… Nguyễn Kiều vô thức nghĩ, nếu cắm vào thật sự sẽ không bị nứt ra sao…?

Không được, sao cậu có thể tơ tưởng bạn thân của mình, Nguyễn Kiều lắc lắc đầu, xua đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

Lúc này, Nguyễn Kiều đột nhiên phát hiện, thứ thần bí vẫn luôn đùa bỡn cậu, đã lâu chưa xuất hiện.

Trong đầu Nguyễn Kiều hiện ra một phân tích…

Ký túc xá nam, dương thịnh âm suy, con quỷ da^ʍ dê kia chắc do vậy nên mới không dám xuất hiện, xem dáng vẻ nó chỉ có thể động tay động chân với mình, có lẽ nó không phải là lệ quỷ mạnh mẽ gì, cho nên đã bị ngăn lại?

Vậy thật là… tốt quá đi!

Tắm rửa xong, lại bắt sóc bỏ lọ xong đi ra, Phó Hành Chấp phát hiện tâm trạng Nguyễn Kiều đột nhiên tốt hơn, hắn như thờ ơ hỏi: “Sao lại vui vẻ như thế?”

Nguyễn Kiều mím môi, bên môi hiện lên một ý cười: “À, là mấy quyển sách đó, tớ đã muốn đọc rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng lấy được, cho nên vui vẻ.”

Ý nghĩ chân thật đương nhiên là, quỷ da^ʍ dê cút xéo rồi, cậu hận không thể bắn pháo chúc mừng.

Bởi vậy Nguyễn Kiều không chú ý đến, ánh mắt Phó Hành Chấp nhìn cậu từ phía sau mang theo sự thô bạo khiến người ta sợ hãi.

Vui vẻ? Là vui vẻ do lấy được sách? Hay là vui vẻ vì người mang sách đến đây?

Phó Hành Chấp liếʍ liếʍ răng nanh, vẻ mặt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiều đang đưa lưng về phía hắn xem di động.

Kiều Kiều, ở lúc hắn không biết, đã không ngoan ngoãn đúng không?

Hay là nói… phải lưu lại thêm nhiều dấu vết trên người cục cưng của hắn, mới có thể khiến người khác không thèm muốn nữa?