- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
- Chương 4: Lên triều
Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
Chương 4: Lên triều
Editor: Sakura Trang
Trước kia đều là đến giờ tự tỉnh, hôm nay phải nghe thấy tiếng Vân Sanh gõ cửa xin phép mới tỉnh dậy….?
Vi Sinh Lan một chút khí tức ấm áp từng chút từng chút phất qua cổ nàng, cúi đầu nhìn một cái liền bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với đôi mắt trong sáng của Kỳ Yến.
Lúc Kỳ Yến ngủ vốn chỉ mặc một món áo trong, lúc này vạt áo hơi mở lộ ra hình dáng xương quai xanh xinh đẹp và mảng lớn da thịt như bạch ngọc thượng hạng, nhưng giống như không cảm giác chút nào chỉ an tĩnh nhìn nàng.
Tỉnh lại trong ngực chính là hình ảnh nhuyễn ngọc ôn hương như vậy, dù là trầm tĩnh như Vi Sinh Lan, cũng tránh khỏi ngơ ngác trong chốc lát. Chẳng biết lúc nào hai người đã sát lại gần nhau, không nói nói là tay nàng còn khoác lên ngang hông Kỳ Yến…
“Thê chủ.” Dưới ánh mắt của nàng, có thể thấy lông mi thật dài của Kỳ Yến hơi run run. Thấy nàng không phản ứng, Kỳ Yến lại nhẹ nhàng gọi nàng mấy lần.
Quỷ thần xui khiến, nàng ấn xuống một nụ hôn lên mắt Kỳ Yến, nhìn bờ mi hơi run run kia trong nháy mắt đột nhiên dừng lại khi nàng chạm đến. Khuôn mặt luôn có chút tái nhợt so với người thường của Kỳ Yến thoáng chốc hiện lên màu đỏ, dung mạo vốn xinh đẹp nay lại càng rực rỡ khó tả.
“Sớm.” Tiếng nói lúc mới tỉnh hơi khàn khàn, Vi Sinh Lan đưa tay chỉnh lại áo cho Kỳ Yến.
Sắc đẹp ở trước mặt, lại là người nàng không ghét, thậm chí có chút thích… Hơn nữa cái dáng vẻ hoàn toàn dịu ngoan này. Làm một nữ tử bình thường, để tay lên ngực tự hỏi có thể không sinh ra một chút ham muốn nào không.
Nhưng đầu tiên thời gian không đúng, hôm nay là ngày lên triều. Quan trọng hơn chính là, Vi Sinh Lan tự cảm thấy mình thiếu Kỳ Yến một hôn lễ trang trọng… Tràng hôn lễ đơn sơ không mời mọi người, không để mọi người biết đương nhiên không thể tính.
Nghe tiếng gõ cửa lại vang lên mấy lần, Vi Sinh Lan thức dậy ngồi ở mép giường, kéo dãn một chút khoảng cách với Kỳ Yến: “Vào đi.”
Sau khi Vân Sanh vào như thường phục vụ Vi Sinh Lan rửa mặt thay quần áo, chẳng qua hắn luôn cảm thấy hôm nay hình như lạnh hơn, cũng để cho hắn mơ hồ có loại cảm giác lạnh cả sống lưng.
Mọi thứ xong xuôi, Vân Sanh liền nghe vương gia nhà hắn nói với trắc quân: “Mới đến giờ mẹo (5 – 7 giờ sáng), chàng nên ngủ thêm một lúc nữa” Còn việc sau khi vương gia nhà hắn nói với trắc quân rồi cúi người làm gì cái gì… Ừm thật sự cái gì hắn cũng không thấy.
Ngồi xe ngựa quản gia đã chuẩn bị sẵn bên ngoài, Vi Sinh Lan một đường thuận lợi đi đến trước thần môn.
Văn võ bá quan chờ vào triều đều tụ tập trước cửa phòng nghỉ Cửu Khanh. Mà Vi Sinh Lan vừa bước vào cửa phòng, liền có người bước lên đón, trong mắt mang theo nụ cười thân mật: “Tử Chiêu vẫn khỏe chứ.”
Hạ thần nhận ra Vi Sinh Lan cũng không ít, nhưng cũng chỉ ngắm nhìn từ xa một hai cái liền thôi. Thái nữ chưa lập, Cảnh đế uy nghiêm hiền minh lại đang lúc tráng niên, các nàng cũng không dám tùy tiện biểu hiện thân cận với hoàng nữ nào.
“Bây giờ ngược lại không sợ mọi người nói ngươi nịnh bợ ta?” Đối với người này mà nói, hai người mới hơn nửa tháng không gặp. Nhưng với Vi Sinh Lan, đã là hơn ba năm.
Nữ tử tên là Tô Diễn, thế nữ của Duyên Quận vương phủ, cũng là nữ nhi độc nhất dưới gối của Duyên Quận vương.
Nhưng có gia thế thật tốt không cần, nếu không đã không đòi giả làm cái gì mà con cái nhà nghèo tham gia khoa cử… Duyên Quận vương chỉ biết than thở nữ nhi duy nhất này thật không biết điều.
Không nghĩ Tô Diễn đi thi nhưng một lần liền đậu Trạng Nguyên, vì vậy Duyên Quận vương liền để cho nàng tiếp tục làm theo ý mình.
Vẻ mặt Tô Diễn khẽ biến, liền làm bộ kinh ngạc: “Thì ra ta từng sợ qua sao.” Hồn nhiên không thèm để ý những ánh mắt khinh bỉ không thể che giấu xung quanh, ngược lại lấy tay nâng cằm, quan sát từ đầu đến chân Vi Sinh Lan mấy lần.
Nàng nhớ lúc mình bảy tuổi quấn lấy Duyên Quận vương đang chuẩn bị đi hoàng thành, khóc nháo không được đi cùng là không chịu. Duyên Quận vương từ trước đến nay cưng chiều nữ nhi vô độ sao chịu được, từ chối mấy lần liền đồng ý.
Nhưng tất nhiên Tô Diễn không thể nào đi theo Duyên Quận vương vào Trọng Hoa điện gặp vua, lúc yết kiến vua liền để thân tín trong chừng.
“Thấy ta có vui như thế sao.” Mi mắt hơi cong, bộ dáng khắp nơi tràn đầy nụ cười này, người không biết còn tưởng nàng gặp chuyện vui lớn gì.
“Chẳng qua ta đang suy nghĩ, cho dù không luận gia thế, Tử Chiêu chỉ cần bề ngoài này cũng không biết đưa đến bao nhiêu nam tử muốn lấy thân báo đáp đây.” Nhất là hình dáng phấn điêu ngọc trác khi còn bé aizz… Khiến cho lúc đầu Tô Diễn được thân tín mang đến ngự hoa viên cứ thế một lần liền nhìn trúng.
Đợi sau đó biết người tim mình luôn nhớ mong tương lai muốn thành thân lại là một nữ tử, hơn nữa lại là tam hoàng nữ đương triều… Tóm lại cảm giác hỏng bét trong lòng la không lời nào có thể diễn tả được.
Vi Sinh Lan cười khẽ rồi sau đó hơi lắc đầu một cái, ném xuống một câu với Tô Diễn như sấm to trên đất bằng: “A Diễn, ta là người đã có gia thất (gia đình).”
“Đi thôi.” Nghe tiếng truyền gọi, chúng thần liền đi đến Trong Hoa điện cúi đầu chờ quân thượng đến. Thấy Tô Diễn còn đứng tại chỗ ngơ ngác không nhúc nhích, Vi Sinh Lan liền đưa tay vỗ vai nàng.
Tô Diễn nghiêm mặt như cây gỗ đi theo sau lưng Vi Sinh Lan.
Là công tử nhà nào? Không… Điều chính là tại sao người coi như hảo hữu chi giao là nàng lại không biết, ngay chuyện cưới gả lớn như vậy của đối phương cũng không biết chút nào?!
Nghẹn đầy thắc mắc, Tô Diễn đứng thẳng cúi đầu như các thần tử trong Trọng Hoa điện.
Nữ tử Dư quốc đều mười bảy tuổi thì được quan lễ, hoàng nữ cũng không ngoại lệ. Sau khi làm quan lễ, làm thái nữ thì ở Đông cung, nếu không thì được phong vương dọn ra phủ đệ ngoài cung.
Cũng là sau khi ở nơi này, hoàng nữ mới có quyền vào triều tham chính. Nhưng nếu không có chút hứng thú nào với chính sự, thì chỉ cần theo kỳ hạn vào triều là được nhưng. Ví dụ như… Cảnh đế thì có quy định Vi Sinh Lan cần vào cung lên triều mỗi tháng một lần.
Nghe tiếng bước chân không nhanh không chậm, tiếng xôn xao nho nhỏ trong điện khoảnh khắc ngừng lại. chỉ còn lại một mảnh nghiêm nghị. Đợi bóng dáng minh hoàng ngồi lên long ỷ tượng trưng cho quyền lực vô hạn kia, người hầu bên cạnh trầm giọng hô: “Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều.”
Chỗ đứng trong điện là định rõ, đằng trước bên phải của Cảnh đế có thể dễ đang nhìn thấy bóng dáng của Vi Sinh Lan.
“Bệ hạ?” Công bộ Thượng thư tiến lên báo cáo lại chậm chạp không thấy Cảnh đế lên tiếng, nhất thời trong lòng sinh ra mấy phần thấp thỏm, phần yên lặng này cũng khiến mấy đại thần khác trong điện âm thầm rũ đầu thấp hơn chút.
Cảnh đế thu hồi ánh mắt của mình: “Trở về viết một bản tấu chương, ngày mai trực tiếp trình lên trẫm.”
Công bộ Thương thư vui vẻ thưa vâng, nàng cho là Cảnh đế để nàng viết tấu chương, đề án hơn nửa là thành công.
“Còn có chuyện gì không.” Giọng nói bình tĩnh không lộ vui giận, tất cả chúng thần cúi đầu tất nhiên cũng không có cách nào đoán được tâm trạng từ trên khuôn mặt của Cảnh đế.
Chẳng qua gần đây cũng không có chuyện gì quá lớn, mà những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia cũng sẽ không có hạ thần nào ngu ngốc đi bẩm báo trên Trọng Hoa điện, đây không phải là biểu hiện sự vô năng của mình trước mặt Cảnh đế hay sao.
“Nếu không có chuyện quan trọng, liền bãi giải tán đi.” Đợi người hầu nói xong ‘bãi triều’, mọi người trên điện mới tản đi.
“Vương gia xin dừng bước, bệ hạ để ngài đến ngự thư phòng bái kiến.” Đúng như dự đoán nhận được thông âm nhập mật, Cảnh đế dĩ nhiên sẽ không để cho Vi Sinh Lan tự mình rời đi liền qua tràng.
Người lúc Cảnh đế ở đây vẫn còn yên phận đứng bên Vi Sinh Lan, giờ mới không nhịn được.
“Tam hoàng muội sắp trở về phủ sao?” Đại hoàng nữ suốt ngày bị nhị hoàng nữ coi như mũi thương này… Không phải sao, nhị hoàng nữ chỉ chào hỏi Vi Sinh Lan liền dứt khoát rời đi, dáng vẻ này của nàng tỏ vẻ đặc biệt thoải mái. Ngược lại cũng làm khó nàng trong phòng chờ thiết triều có thể một mực chịu đựng.
Vi Sinh Lan thật ra không quá ác cảm với nàng, liền mỉm cười nhẹ gật đầu: “Đại hoàng tỷ.” Lúc này những hạ thân khác đều rất tự giác né tránh hai người, dĩ nhiên không bao gồm Tô Diễn đang có một đống vấn đề muốn hỏi Vi Sinh Lan rõ ràng kia.
“Một tháng mới thấy muội một lần, thật là còn khó hơn so với thấy mẫu hoàng.” Đại hoàng nữ nói trêu đùa như vậy, trong lòng cũng không biết hi vọng bao nhiêu vĩnh viễn không cần thấy Vi Sinh Lan. Dẫu sao trong mắt nàng, chính Vi Sinh Lan đoạt vị trí đích nữ của nàng.
“A, sợ là sau này mỗi ngày hoàng tỷ đều có thể thấy muội, nhưng đừng có chán ghét mới phải.” Nhìn nụ cười của đại hoàng nữ chớp mắt liền trở nên gượng gạo, Vi Sinh Lan cũng không vạch trần.
Đại hoàng nữ Vi Sinh Nghi… Thực không đáng để lo. Trong mắt Vi Sinh Lan, người này sợ là người ít tâm kế nhất trong tất cả các hoàng nữ.
“Thời cơ tốt như vậy, trực tiếp đến phủ của ta nhìn là được không phải sao.” Đại hoàng nữ vừa đi, Tô Diễn liền không nhịn được dán vào người Vi Sinh Lan hỏi không ngừng, nhưng đều bị một câu nói này của Vi Sinh Lan chặn lại.
Bố trí biểu hiện giả ngồi xe ngựa rời đi hoàng cung, thực tế người ngồi trong xe ngựa là Tô Diễn, còn Vi Sinh Lan đã sớm đến ngự thư phòng.
“Một tháng mới thấy muội một lần, thật là cón khó hơn so với thấy mẫu hoàng.” Đại hoàng nữ nói trêu đùa như vậy, trong lòng cũng không biết hi vọng bao nhiêu vĩnh viễn không cần thấy Vi Sinh Lan. Dẫu sao trong mắt nàng, chính Vi Sinh Lan đoạt vị trí đích nữ của nàng.
“A, sợ là sau này mỗi ngày hoàng tỷ đều có thể thấy muội, nhưng đừng có chán ghét mới phải.” Nhìn nụ cười của đại hoàng nữ chớp mắt liền trở nên gượng gạo, Vi Sinh Lan cũng không vạch trần.
Đại hoàng nữ Vi Sinh Nghi… Thực không đáng để lo. Trong mắt Vi Sinh Lan, người này sợ là người ít tâm kế nhất trong tất cả các hoàng nữ.
“Thời cơ tốt như vậy, trực tiếp đến phủ của ta nhìn là đươc không phải sao.” Đại hoàng nữ vừa đi, Tô Diễn liền không nhịn được dán vao người Vi Sinh Lan hỏi không ngừng, nhưng đều bị một câu nói này của Vi Sinh Lan chặn lại.
Bố trí biểu hiện giả ngồi xe ngựa rời đi hoàng cung, thực tế người ngồi trong xe ngựa là Tô Diễn, còn Vi Sinh Lan đã sớm đến ngự thư phòng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
- Chương 4: Lên triều