Chương 7
Kinh Vô Tình ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt tươi tắn của mình ở trong gương. Bắt đầu từ khi nào nàng trở nên không còn là mình nữa?
“Nhớ ta sao?” Không hề dự báo trước, hai mắt của nàng bị hai bàn tay to che lại, hơi thở nam tính quen thuộc phút chốc bao phủ lấy nàng.
“Thiết Liệt.”
“Bảo ta Liệt.”
“Đừng náo loạn.”
“Tại sao nàng không học theo những nữ hài tử khác dịu dàng ngoan ngoãn, uyển chuyển hàm súc, chuyện gì cũng phải chống đối ta.” Nếu nàng giống như những nữ nhân truyền thống coi phu quân như ông trời, dựa vào hơi thở của nam nhân để sinh tồn thì hắn đại khái sẽ không thèm liếc mắt nhìn nàng đến một cái.
Than ôi! Nam nhân không xấu nữ nhân không thương, câu này thật là đúng, nếu hắn giống như những nam nhân bình thường khác thì nàng đã không để hắn vào trong mắt, hắn đúng là khắc tinh trong vận mệnh của nàng.
Thiết Liệt bĩu môi, cánh tay nhẹ nhàng mà có lực vòng qua thắt lưng nàng, dễ dàng ôm nàng đặt lên trên đùi hắn.
“Nàng muốn làm cái gì?” Nhìn thấy sắc mặt nàng trầm xuống, hắn thông minh chuyển sang đề tài khác.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Nàng không quên việc hắn đã có hôn ước.
“Chúng ta hôn cũng đã hôn qua, còn cần cử chỉ thân mật hơn để chứng minh sao?” Muốn phủi sạch quan hệ, không có cửa đâu.
“Thiết công tử, Liễu cô nương đang đợi ngươi, ngươi có thể đến tìm nàng.” Kinh Vô Tình hồn nhiên không biết cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã mím lại, thật giống một tiểu nữ nhân đang ăn dấm chua.
“Nếu ta đến tìm nàng ta, nàng sẽ thừa dịp trốn về Tô Châu, cả đời này lẩn trốn không để ý đến ta.” Đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của nàng, Thiết Liệt hưởng thụ tư vị ngọt ngào, nhuyễn ngọc ôn hương trong l*иg ngực, nụ cười vốn lạnh lùng đã hoà nhã ít nhiều “Ngẫm lại thật không thể tin nổi, từ khi gặp nàng, ta đã ba tháng không chạm vào nữ nhân, tất cả đều do nàng hại, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.”
“Việc đó không liên quan gì đến ta.” Kỳ lạ, hình như tim đập nhanh hơn, hắn làm nàng ý thức được mình là nữ nhi, không biết nên vui hay nên buồn.
“Ta cảm giác được nàng thích ta.” Thiết Liệt mắt sáng quắc ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt hồng hồng của nàng làm cho huyết mạch của hắn được một phen sôi trào.
“Ngươi nói bậy.” Giọng nói của Kinh Vô Tình hơi run.
“Ánh mắt của nàng nói cho ta biết, còn có trái tim của nàng.” Du͙© vọиɠ đốt người, hắn muốn nàng.
Thân thể không kịp phòng bị bất ngờ bị nhấc bổng lên làm nàng kinh hãi, hai tay vội vã ôm lấy cổ hắn “Ngươi muốn làm cái gì?” Đang do dự không biết có nên giãy dụa hay không thì lưng của nàng đã chạm vào gối lụa, sợ hãi cùng hưng phấn cộng thêm run rẩy không ngừng dâng lên trong huyết mạch của nàng.
“Ta đã chờ rất lâu.” Hắn dùng vòng tay vây khốn nàng.
Ánh mắt hắn tinh anh lại có thần, chiếu sáng so với ngọn nến còn chói mắt hơn, không hề chớp lấy một cái mà nhìn nàng chằm chằm.
“Ta muốn nàng.”
“Không...” Kháng cự yếu ớt của nàng bị nụ hôn nóng bỏng của hắn lấp lại.
“Nàng khiến ta vì nàng phát cuồng, một ngày không thấy nàng, cả người ta đều cảm thấy khó chịu, tất cả đều do nàng hại.” Hắn hôn lên đôi môi nàng, lên mí mắt, lên sống mũi, lướt qua khuôn mặt, vành tai, tóc mai, không cho nàng tiếp tục vô tình.
Nụ hôn ác ý của hắn kích động phản ứng theo bản năng của nàng, khẽ kêu lên một tiếng, thanh âm vừa thoát ra khỏi cổ họng làm cho nàng giật mình hoảng sợ.
Hắn làm cho nàng biến thành đãng phụ!
“Thích ta hôn không?” Thiết Liệt cắn nhẹ lên vành tai xinh xinh của nàng, và ngay lập tức làm dâng lên một cơn sóng kɧoáı ©ảʍ, nàng phát hiện tứ chi của mình nhũn ra giống như kẹo mạch nha.
“Liệt.” Nàng không biết mình làm sao vậy, chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể nàng.
“Ta thích nàng gọi tên của ta.” Hắn để lại dấu ấn trên cái cổ trắng mịn của nàng, sau đó tiếp tục đi xuống dưới.
“Đừng....ta không muốn làm nữ nhân của ngươi.” Nàng thu hồi chút lý trí còn sót lại.
Phút chốc, vòng eo của nàng chật cứng “Nàng phải làm thê tử của ta.”
Hai chữ thê tử giống như sét đánh trúng não bộ của nàng, chẳng nhẽ hắn đã quên hắn còn Hoa Liên công chúa! Không biết lấy sức lực từ đâu, nàng đột ngột đẩy hắn ra “Ngươi có thể lấy rất nhiều thê thϊếp, nhưng ta sẽ không ở trong số đó, vinh dự này xin ngươi hãy để lại cho nữ nhân khác.” Có trời mới biết được ở Phượng lâu có bao nhiêu chim chóc đáng được hắn nuôi dưỡng.
Hắn sau khi sửng sốt thì cười cười “Ta thích bộ dáng ăn dấm chua của nàng.” Nói xong nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng “Yên tâm đi, không có người khác, nếu có thật thì nữ nhân đó chính là thê tử tương lai của ta, là nữ thương nhân thông minh giảo hoạt Kinh Vô Tình.”
Hắn không thích giải thích dài dòng với nữ nhân, nhưng đây là nữ nhân duy nhất từ lúc sinh ra đến giờ làm cho hắn động lòng, không giữ cho chặt thì nàng sẽ chạy trốn mất.
“Ta coi như đây là lời khen tặng.”
“Ta yêu nàng.”
Thiết Liệt đột nhiên thổ lộ làm cho nội tâm nàng kích động sôi trào, nàng nhịn không được hỏi “Vì sao?”
Bộ dáng ngốc nghếch của nàng làm hắn không nhịn được hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ hồng của nàng.
“Yêu là yêu, còn vì cái gì? Trong đầu của nàng chẳng nhẽ chỉ toàn cỏ dại? Tự mình suy nghĩ đi.” Nữ nhân bẩm sinh ngu ngốc trước tình cảm đúng là gây sức ép cho nam nhân, chỉ sợ trong mắt nàng, chỉ có lúc kiếm tiền mới có thể trở nên thông minh lợi hại.
“Ai biết tình yêu của ngươi có giống mấy tên bán thuốc dạo trên giang hồ hay không, thổ lộ khắp nơi.” Bị hắn yêu, nàng một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh.
“Ta sẽ làm cho nàng tin tưởng.”
Chợt, hắn điên cuồng hôn lên môi nàng, lưỡi nóng tiến vào trong miệng nàng, một loại kɧoáı ©ảʍ hoang dại, nóng bỏng hoàn toàn thiêu đốt tứ chi nàng.
****
“Từ từ....Liệt, ngươi làm ta khó thở.” Bàn tay nhỏ bé của Kinh Vô Tình để trong l*иg ngực ấm áp rắn rỏi của hắn, cảm giác ở dưới tay là hơi thở phập phồng, trái tim nàng cũng theo đó đập nhanh hơn. Nàng biết nàng trốn tránh lâu như vậy, con mãnh thú này rốt cuộc đã chịu đựng tới cực hạn.
“Không cần sợ hãi.”
“Ta mới không sợ.” Bao nhiêu năm vì chuyện làm ăn mà lui tới chỗ phong hoa tuyết nguyệt, cảnh nam nữ yêu đương nóng bỏng như thế nào mà nàng chưa từng thấy qua, nhưng đến lúc bản thân nàng tự mình ra trận thì không có cách nào thản nhiên giống như khi xem người khác làm việc.
Thiết Liệt mỉm cười “Biểu tình trên mặt nàng giống như người sắp bước lên đoạn đầu đài.” Nói sợ hãi cũng không phải cách hình dung chính xác nhất.
Kinh Vô Tình đỏ mặt cúi đầu “Ta không biết, ta sợ mình làm không được, loại cảm giác này từ trước đến giờ ta chưa từng có, ta cảm thấy vẫn là không làm thì tốt hơn.”
“Nói cảm giác của nàng xem.” Thấy hai vai nàng cứng ngắc trong ngực hắn, Thiết Liệt cảm thấy một tia thất bại, ai kêu mình suốt ngày tìm hoa bụi rậm, không bao giờ thật lòng, cho đến khi bị nàng dùng xích lôi đi, hắn mới quyết định phải bắt tên gian thương này vào trong tay.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, bắt đầu âu yếm trấn an “Được rồi, ban đầu có hơi đau một chút, nhưng nàng hãy yên tâm, ta sẽ rất dịu dàng.”
“Giống như đau bệnh?” Nàng sợ mình rơi vào lưới tình của hắn, nhưng nàng lại không phải nữ nhân yếu đuối có thể khiến cho người ta động lòng, lại càng không dịu dàng uyển chuyển, nàng không giống những nữ nhân truyền thống, chẳng biết làm việc nhà cũng không biết nữ công.
“Nha đầu ngốc, tin ta đi, ta yêu nàng, lần đầu tiên ta gặp nàng thì đã yêu nàng rồi.” Thiết Liệt nhẹ nhàng tiêu trừ sự sợ hãi của nàng.
“Cảm giác tựa vào người ngươi thật tốt.” Giống như trong trời đông giá rét được ngủ bên cạnh một cái lò sưởi lớn.
“Cảm ơn nàng đã vừa lòng thân thể ta như vậy.” Hắn cũng không tốt lắm, cái mông nhỏ của nàng đang cọ sát nửa thân dưới của hắn.
“Ta có thể hỏi không?”
“Nói đi.” Dù sao cũng nhịn lâu rồi, đợi thêm chút nữa cũng không sao.
“Lần đầu tiên thực sự sẽ đau sao?”
“Nàng có tin ta không?”
“Ừm.” Càng ngày càng quen hương vị trên người hắn, nếu đổi nam nhân khác, nàng có thể thích ứng hay không? ‘Thói quen’ đúng là thứ đáng sợ.
“Vậy nàng đem bản thân giao cho ta.”
Nàng ngại ngùng cúi đầu, đôi tay nhỏ bé ở trong ngực hắn di động, nàng phát hiện dưới lòng bàn tay là tiếng trái tim đập liên hồi, mà yết hầu phát ra tiếng rên khẽ, giống như đang bị dày vò khổ sở.
“Xem ngươi giống như rất thống khổ, nếu như ta làm như vậy?”Bàn tay nhỏ bé của nàng tiếp tục di chuyển xuống bụng hắn, tiếng hít thở của hắn thoáng chốc giống như tiếng sét đánh xuống đỉnh đầu nàng, làm cho nàng sợ hãi không dám tiếp tục lộn xộn “Ngươi có muốn ta tiếp tục không?”Xem bộ dạng của hắn dường như càng thống khổ hơn.
“Không sao, thân thể ta nàng muốn sờ thế nào cũng được.”
“Thật chăng? Vậy ta làm thế này thì sao?” Tay nàng lại di chuyển xuống chút nữa, phát hiện thân thể hắn khẽ run rẩy một chút, nơi nào cũng nóng giống như sắt nung, cơ bắp căng lên rất nhanh.
“Tiếp tục.” Lời nói của hắn theo kẽ răng phát ra.
“Thân thể của ngươi không giống những thương nhân mập mạp từng đến kỹ viện bàn chuyện làm ăn với ta.”
“Sau này nàng chỉ có thể nhìn một mình ta.”
“Ta thích sờ ngươi, bởi vì ngươi không có mỡ bụng, hơn nữa cơ thể ngươi rất cứng rắn, không giống mấy tên béo nung núc như lợn đó, đi đường không cẩn thận bụng còn có thể nhảy ra ngoài quần áo, ta rất sợ đai lưng của bọn họ chống đỡ không nổi.”
Hắn rất muốn cười, nhưng hắn sợ nếu cười sẽ hư chuyện.
“Ta có thể thoát quần áo của ngươi chứ?” Lá gan nàng lớn lên.
“Hiện giờ không cần.” Thiết Liệt vội vã ngăn bàn tay nhỏ bé của nàng lại, e làm nàng sợ hãi, tuy nàng sớm đã qua tuổi lập gia đình nhưng tại phương diện nam nữ nàng giống như một tờ giấy trắng “Quá nhanh.”
“Xin lỗi.”
“Đừng có xin lỗi, là ta sợ không khống chế được mình.” Nắm lấy ngón tay nàng đặt lên môi, hắn ngậm ngón tay cái của nàng, rồi liếʍ nhẹ lên lòng bàn tay nàng.
Dọc theo cổ tay liếʍ đến bả vai, hắn nói bằng giọng mũi “Ta có thể tiếp tục không?”
Kinh Vô Tình ‘ừm’ một tiếng, cảm thấy thân thể rất nóng, không biết nên gật đầu hay lắc đầu, đầu óc mơ hồ giống như vừa uống rượu.
Thấy nàng không cự tuyệt, hắn lớn mật thoát quần áo của nàng, lộ ra thân thể trắng nõn mềm mại, hai mắt hắn toé lửa, yết hầu phát ra tiếng rên, bá đạo nhưng ôn nhu hôn lên môi nàng.
Du͙© vọиɠ như thuỷ triều quét sạch lý trí của nàng, cảm giác thân thể như bị ngọn lửa đốt nóng.
Đột nhiên nàng cảm thấy hạ thể lành lạnh “Ngươi làm gì thoát tiết khố của ta.”
“Bởi vì ta muốn nàng.” Thiết Liệt chậm rãi kí©h thí©ɧ thân thể nàng.
“Ta muốn cho nàng nhấm nháp kɧoáı ©ảʍ cực độ.” Cho dù dục hoả đốt người, hắn vẫn chậm rãi hướng dẫn tiểu Tình nhi chưa có kinh nghiệm tiếp xúc thân mật.
“Liệt...” Nàng cảm thấy thân thể không còn là của mình nữa, thầm nghĩ vì hắn trả giá thật nhiều.
“Chính là bây giờ.” Hắn rất nhanh cởϊ qυầи áo của mình, chậm rãi đè lên người nàng.
(đang gay cấn mà chị cứ Liệt Liệt mãi ko nhịn đc cười =))
****
Kinh Vô Tình cắn chặt môi dưới, quật cường không để tiếng rêи ɾỉ thống khổ phát ra, mạnh mẽ lau đi nước mắt lăn trên má.
“Đừng gây áp lực cho mình.” Hắn lại hôn nàng “Một lúc nữa sẽ không đau.” Vì đây là lần đầu tiên của nàng nên hắn rất đỗi nhẹ nhàng, không muốn làm nàng bị thương.
“Ngươi đổ thật nhiều mồ hôi.” Một loại cảm giác lạ lẫm vừa đau đớn vừa sung sướиɠ mà nàng bao giờ được trải nghiệm làm cho nàng cực kỳ hoang mang, không tự chủ được chuyển động hạ thân.
Thiết Liệt hít một hơi thật sâu, thân thể co rút “Nàng....nàng đừng cử động.” Bị nàng vô thức hấp dẫn, hắn từ chỗ bất động bắt đầu di chuyển.
“Liệt.” Nàng cắn chặt răng tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ giống như lửa bỏng thiêu đốt toàn thân.
Qua một lúc thật lâu, sau khi hắn hô lên một tiếng, cả người ngồi phịch xuống bên cạnh nàng hiện giờ cũng không nhúc nhích.
Nàng không nhịn được quan tâm hỏi “Ngươi, ngươi...không sao chứ?”
Thiết Liệt quay đầu, nhìn nàng dịu dàng “Lời này là ta hỏi nàng mới đúng.” Ý cười thoả mãn hiện lên trên miệng hắn “Nàng thế nào? Còn đau không? Ta có làm nàng hài lòng hay không?”
“Tại sao ngươi có thể hỏi như vậy?” Nàng lấy chăn che đi khuôn mặt đỏ hồng của mình.
“Chúng ta đã thân mật đến thế, còn có cái gì không thể nói.” Hắn xấu xa dùng sức kéo nàng lại.
Kinh Vô Tình kinh hô một tiếng, thân mình cứng ngắc “Ngươi...ngươi không mệt sao chứ?” Hắn sao không giống những nam nhân bình thường làm xong là gục trong kỹ viện.
“Nếu không làm cho nàng hài lòng, thân là nam nhi như ta sao dám kêu mệt.” Bàn tay hắn lại bắt đầu ở trên người nàng di động.
“Liệt.” Nàng kêu lên một tiếng, hô hấp bắt đầu loạn, huyết mạch lại sôi lên.
“Theo như nàng ước lượng, có thể cho ta thêm mấy lần?” Hắn gian xảo hôn lên những chỗ mẫn cảm của nàng.
“Ưʍ....Ngươi muốn ta nói cái gì?”
“Ta có làm nàng cao hứng không? Nương tử.” Hắn thở dốc, cảm giác du͙© vọиɠ của mình lại dâng trào.
Kinh Vô Tình cắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào Thiết Liệt, thấy ham muốn cháy bỏng trong đôi mắt hắn “Cao hứng, cao hứng, như vậy ngươi vừa lòng chưa?”
Thiết Liệt cười gian “Vậy lại đến một lần.”
Lại nữa! Kinh Vô Tình trợn tròn mắt, chưa kịp mở miệng nói đã bị hắn đưa lên tận mây xanh.
****
“Thiết Liệt, đại sự không tốt lắm.” Cánh cửa bỗng dưng mở ra, Thạch Định Phong vọt vào bên trong, thấy Thiết Liệt nhanh chóng phất tay hạ màn xuống che giấu hai thân ảnh đang quấn lấy nhau, hắn vội xoay người rời khỏi phòng, trước khi đi còn liếc thấy quần áo rơi đầy trên mặt đất.
(anh này “có duyên” vô địch thiên hạ =.=)
“Hư!” Ngắm dung mạo xinh đẹp của Kinh Vô Tình khi say ngủ, nàng chỉ trở mình một cái chứ chưa tỉnh lại, Thiết Liệt thở nhẹ một hơi “Đi ra ngoài.” Hắn nhẹ nhàng xoay người xuống giường, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên.
“Không thể nào....nàng....ngươi, không nghĩ tới ngươi cùng nàng ta thật sự làm ra chuyện như vậy, ta còn tưởng ngươi nói đùa.” Thạch Định Phong thực hâm mộ vận khí của Thiết Liệt, không những khám phá ra thân phận nữ nhi của Kinh Vô Tình mà còn nhanh tay chiếm được mỹ nhân.
“Ta đã nói phàm là những thứ ta thích thì nhất định sẽ lấy tới tay.” Thiết Liệt chậm rãi nói.
“Nhưng, Kinh công.... Ách! Nên gọi là Kinh cô nương mới phải, ngươi rốt cuộc đối với nàng là thật lòng hay vì muốn trả thù việc nàng xem ngươi như nô ɭệ, sỉ nhục ngươi?”
“Ngươi quản quá nhiều, đây là việc riêng của ta và nàng, còn chưa đến lượt ngươi nhúng tay vào.” Hắn một chút cũng không thích Thạch Định Phong quan tâm nàng quá nhiều. Nàng chỉ có thể là của riêng hắn.
“Được, ta không hỏi Kinh cô nương, ta hỏi Liễu cô nương? Hoa khôi nàng đối với ngươi vẫn khăng khăng một mực, ngươi chuẩn bị an bày cho nàng thế nào?”
“Cho dù ta và Kinh Vô Tình thành thân thì Liễu Phượng Nương vẫn là hồng phấn tri kỷ của ta, Phượng lâu cũng không đóng cửa, quan hệ của chúng ta vẫn sẽ không thay đổi.”
“Ngươi không sợ Kinh cô nương ăn dấm chua?”
“Có gì mà ăn dấm chua, làm người không phong lưu phí mất tuổi xuân, huống chi nam nhân nào mà không phong lưu, nếu nàng ngay cả việc nhỏ này cũng so đo thì làm sao xứng là chủ mẫu của Dạ thành.” Thiết Liệt chuyển sang chủ đề khác “Tốt lắm, có đại sự gì mà canh ba nửa đêm chạy đến đánh thức ta?” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, nói cách khác, nếu việc này không đủ ‘lớn’ như lời hắn nói thì Thạch Định Phong coi như xong rồi.
“Hoa Liên công chúa bị bắt, bởi vì việc này quan hệ trọng đại, ta đã cho phong toả tin tức.”
“Hử, ai làm?”
“Căn cứ thám tử hồi báo, có thể là người Mộc Gia Bảo, nhưng kỳ quái là Dạ thành phòng thủ nghiêm ngặt, bọn họ đột nhập bằng cách nào?”
“Xem ra phòng ngự của chúng ta không phải vững chắc đến mức một giọt nước cũng không lọt như ta tưởng.” Nếu không hắn cũng chẳng bị người ta ám toán hai lần.
“Bọn họ tại sao không tìm ngươi mà lại bắy Hoa Liên công chúa?”
“Nếu ta đoán không sai, người bọn họ nhằm vào là Đại Đường hoàng đế, bọn họ muốn bắt Hoa Liên công chúa để lấy lại công đạo, thuận tiện mượn quân đội Đại Đường đến đối phó Dạ thành, một đá ném hai chim.”
“Thiết Liệt, hay là ngươi đã điều tra được cái gì?” Thạch Định Phong nhíu mày, cho dù là bằng hữu hoạn nạn có nhau nhưng có đôi khi hắn cũng không hiểu được trong lòng thiết Liệt đang suy nghĩ cái gì.
Thiết Liệt không tiếc lộ một từ, khoé miệng nhếch lên, đáy mắt có ý chê cười.
“Vậy ngươi định làm sao?” Thạch Định Phong nhìn hắn, người không khỏi run lên một trận.
“Mang ta đi hiện trường Hoa Liên mất tích.” Hắn sẽ cho kẻ đó biết chọc vào Dạ hoàng sẽ có kết cục gì.
“Thấy ngươi lo lắng như vậy, có phải trong lòng ngươi vẫn không quên Hoa Liên?” Nhanh chân đuổi theo Thiết Liệt, Thạch Định Phong cất tiếng nói đùa.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Giọng nói của hai người càng lúc càng xa, hồn nhiên không biết ở trên giường có một đôi mắt trong sáng như ngọc lưu ly chậm rãi mở ra, ánh nến trên bàn lúc sáng lúc tối. Một cơn gió thổi qua, trong phòng bao phủ một mảnh hắc ám.
****
“Tiểu thư, chúng ta vì cái gì phải chạy trốn trong đêm, để sáng mai không được sao?” Xuân Lan nửa đêm bị đáng thức ngáp liên tục.
“Trời sáng không thể đi được.” Kinh Vô Tình không muốn đối mặt với Thiết Liệt, hắn đã đoạt đi tấm thân nàng, nàng không muốn ngay cả trái tim cũng mất nốt.
“Ách! Tiểu thư, tại sao người lại phải đi? Dạ hoàng không phải yêu người hay sao?”
“Đủ rồi.” Kinh Vô Tình ngăn lại ảo tưởng của nàng “Ta sẽ không gả cho hắn.”
“Tiểu thư, vì cái gì?” Xuân Lan rùng mình, đây là cơ hội người khác cầu còn không được.
“Ta là thương nhân.” Không thích hợp làm thê tử.
Nữ tử phải biết thêu thùa may vá, giặt giũ y phục, thổi cơm nấu ăn, những gì một cô nương phải biết thì nàng dốt đặc cán mai, huống chi nàng không phải là một tiểu nữ tử chỉ biết ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chờ trượng phu đến lâm hạnh.
Nàng có tư tưởng, có chủ kiến cũng có năng lực, không cần dựa vào nam nhân để sinh tồn, nàng không muốn biến thành một nữ tử chỉ biết chờ đợi nam nhân đến yêu thương, sủng ái.
Nàng hít một hơi rồi chuyển chủ đề “Xuân Lan, thu dọn đồ đạc, chúng ta về Giang Nam.”
“Tiểu thư, nếu người để ý đến Hoa Liên công chúa thì không cần lo nữa, giờ nàng đã mất tích, Dạ hoàng là của người.”
“Ngươi nói cái này để làm gì?” Kinh Vô Tình liếc mắt nhìn Xuân Lan. Hoa Liên công chúa mất tích chính là tin tức hiện đang được phong tỏa, vì cái gì... Đôi mắt nàng nheo lại “Ngươi nói thật đi, ngươi đã làm cái gì?”
“Ta...” Xuân Lan chột dạ cúi đầu.
“Xuân Lan.” Kinh Vô Tình trầm mặt.
“Ta...thực xin lỗi, ta không biết đó là dư đảng của Mộc Gia Bảo, cứ tưởng đó là bằng hữu của Hoa Liên công chúa đến Dạ thành hỏi thăm tin tức của nàng, cho nên....”
Xuân Lan quỳ sụp xuống “Ta không biết bọn bại hoại đó muốn gây chuyện bất lợi cho Hoa Liên công chúa.”
“Ngươi...” Kinh Vô Tình vung tay lên, dừng ở không trung không đành lòng đánh xuống, nói gì thì nói Xuân lan cũng theo nàng nhiều năm, là trợ thủ trong việc giúp nàng xử lý chuyện làm ăn.
Nhìn Xuân Lan nhận sai nhắm mắt lại, chờ đợi nàng đánh xuống, Kinh Vô Tình chậm rãi buông tay “Quên đi, hiện giờ chúng ta không đi, chúng ta phải tìm cách bù lại sai lầm của ngươi. Ngươi có biết người Mộc Gia Bảo ẩn náu ở đâu không? Lúc trước ngươi vì sao gặp được bọn họ, liên lạc như thế nào? Nói toàn bộ cho ta nghe xem.”