Chương 47: Kỳ tài

Thiên Qúy vừa mới đi vào toilet không bao lâu, điện thoại di động trong túi liền truyền đến một tiếng rích rích thanh thúy, Thiên Qúy lấy điện thoại di động ra, mở WeChat.

Dao Dao: Anh đang làm gì vậy?

Thiên Qúy: Ăn cơm , giáo sư có việc tìm tôi không?

Dao Dao: Ăn với ai?

Thiên Qúy: bạn cùng phòng của tôi.

Thiên Qúy thông minh không nhắc tới còn có hai đàn chị.

Dao Dao: Còn nữa.

Còn gì nữa không? Thiên Qúy trong nháy mắt phản ứng lại.

Người phụ nữ này biết mọi thứ.

Thiên Qúy: Có hai chị , là bạn của bạn cùng phòng của tôi, chúng tôi ăn cùng nhau.

Qua hồi lâu, Thiên Qúy cũng không đợi Dao Dao trả lời.

Vì thế lại gọi điện thoại di động của Dao Dao, bị cúp máy, lại gọi, tắt máy.

Ai, sớm biết liền thành thật dặn dò là được rồi, này là thông minh ngược lại bị thông minh lầm a.

Thiên Qúy trầm tư trong chốc lát, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tử Kỳ.

"Này, chu lão sư, là Thiên Qúy, vừa rồi lúc tôi đưa giáo sưvề nhà trọ, bởi vì khóa cửa có chút khó mở, cho nên tôi liền mở cửa cho giáo sư. Sau đó, tôi vô tình thuận tay để chìa khóa của cô ấy trong túi của tôi, bây giờ tôi gọi cho giáo sư để tìm thấy cô ấy tắt máy. Lúc ở chung cư, giáo sư nhận điện thoại nói muốn về nhà ăn cơm, cho nên tôi muốn hỏi địa chỉ nhà giáo sư ở đâu, tôi đi đưa chìa khóa cho cô ấy, nếu không tôi sợ đến lúc đó giáo sư trở về không có chìa khóa mở cửa. " Thiên Qúy nghiêm trang nói dối.

Không thể không nói bạn học Thiên Qúy của chúng ta vẫn có hai bàn chải, trong chốc lát đã tạo ra một đống lời nói dối hợp tình hợp lý như vậy.

"A, như vậy a, vậy lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho điện thoại di động của cậu."

"Được, cám ơn ngài, Chu lão sư."

"Ai, đúng rồi, Thiên Qúy, vừa rồi ở khách sạn đối diện trường học nhìn thấy cậu và hoa khôi trường chúng tôi đi cùng nhau, không nhìn ra a, tiểu tử cậu giấu rất sâu."

Phá án rồi!

Anh nói Dao Dao làm sao biết anh và nữ sinh cùng nhau ăn cơm.

Đây không chỉ là bóng đèn, xem ra còn là trở ngại a.

"Cái kia... Trước không nói đến Chu lão sư, bên tôi còn phải nhanh chóng đưa chìa khóa cho giáo sư , phiền ngài gửi địa chỉ cho tôi trước, tạm biệt, chu lão sư. "Dứt lời Thiên Qúy cúp điện thoại.

Thiên Qúy đi vệ sinh xong, vừa ra khỏi toilet, tin nhắn đến, Thiên Qúy nhìn địa chỉ.

Sao, nhà giáo sư rốt cuộc làm gì, đây vừa là Land Rover vừa là biệt thự.

Chị, tôi không muốn cố gắng nữa.

"Liễu học tỷ kia, Tưởng học tỷ, thật sự là ngượng ngùng, bên ta đột nhiên có chút việc gấp, liền đi trước, chờ ngày nào đó ta nhất định chuyên môn mời hai vị học tỷ ăn cơm, thỉnh tội hai vị học tỷ." Trên mặt Thiên Qúy mang theo vài phần áy náy nói.

"Không có việc gì, Quý học đệ nếu em có việc gấp thì bận trước đi, bất quá lúc này cũng không thể quên đàn chị nữa."

"Khẳng định sẽ không quên, vậy ta liền đi trước a, tạm biệt, hai vị học tỷ."



"Tạm biệt."

Thiên Qúy vừa chuẩn bị xoay người đi ra khỏi phòng riêng, liền nghe thấy giọng ba tên ngốc ở ký trúc xá...

"Lão nhị, nhị ca. Anh... Anh cứ để... Yên tâm đi... Đi đi, chúng ta sẽ... Sẽ... Thay cho anh... Anh chăm sóc... Tốt hai người... học tỷ. ”

Thiên Qúy liếc mắt nhìn ba thứ chó lảo đảo, lại nhìn hai vị học tỷ ánh mắt thanh minh, không hề say.

Yo, sự ô nhục trong số những người đàn ông.

Sau đó xoay người rời khỏi phòng riêng,

Đi ngang qua quầy lễ tân khách sạn, Thiên Qúy tìm được quản lý nhà hàng, sau đó nói sẽ giúp đưa ba sỉ nhục trở lại trường học, quản lý vô cùng thống khoái đáp ứng.

Thiên Qúy rời khỏi khách sạn, tiện tay bắt taxi.

"Sư phụ, đi khu biệt thự Tử Uyển."

"Ôi, không nhìn ra, tiểu tử vẫn là phú nhị đại a."

"Không có, tôi đến nhà bạn gái, không phải là phú nhị đại gì."

"Vậy... Anh bạn trẻ, bạn gái của anh nên lớn tuổi hơn anh. ”

- Sư phụ làm sao biết được?

Tài xế sư phụ lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt hận sắt không thành thép nói với Thiên Qúy: "Tiểu tử cậu còn trẻ như vậy, lớn lên cũng không tệ, vì sao không thể tự lực cánh sinh, nhất định phải vứt bỏ tôn nghiêm đi ăn cơm mềm chứ? ”

Thiên Qúy: "..."

"Cái kia... Sư phụ ta không phải ăn cơm mềm, ta..."

"Được rồi, đừng nói nữa, như ngươi ta thấy nhiều lắm, người trẻ tuổi bây giờ haizz .”

Thiên Qúy hung hăng giật giật khóe miệng, sau đó tựa vào chỗ ngồi bắt đầu nhắm mắt lại.

Anh cảm thấy mình đã rất khó thay đổi ấn tượng trong lòng tài xế.

Tình yêu tại sao.

Bất quá anh còn thật sự muốn ăn cơm mềm của giáo sư , nhưng người ta không cho cơ hội a.

Khoảng bốn mươi phút sau, taxi đến khu biệt thự Tử Uyển, Thiên Qúy xuống xe ở cửa.

Sau khi xuống xe, Thiên Qúy đến phòng bảo vệ tư vấn một chút, học sinh ba tốt như cậu có thể vào tham quan biệt thự lớn xinh đẹp một chút hay không.

Sau đó bảo vệ đại ca liền lạnh lùng trả lời hai chữ của anh: "Không được. ”

Mà Thiên Qúy lại không thể để bảo vệ gọi điện thoại cho nhà Dao Dao, cho nên đành phải ở cửa canh cây chờ đợi... Thỏ trắng lớn.

Bất quá cũng may bên cạnh có một cái ghế dài, cho nên Thiên Qúy bạn học còn không đến mức lưu lạc chỗ ngồi.

Anh phỏng chừng tối nay Dao Dao có xác suất rất lớn sẽ trở về trường ở, bởi vì sáng mai cô có lớp học.

Mặc dù nó không phải là một khóa học tự chọn ..

Hiện tại anh đã sắp xếp rõ tất cả chương trình giảng dạy của Dao Dao, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu lâu dài với giáo sư.

Thiên Qúy ngồi trên băng ghế vừa đấu địa chủ, một bên thời khắc chú ý xe cộ từ trong khu biệt thự đi ra.



Hai giờ sau, ngay khi Thiên Qúy thua nghiến răng nghiến lợi, lại nạp thêm một đồng vào trò chơi, chuẩn bị một trận trước sỉ nhục.

Trước cửa khu biệt thự đột nhiên truyền đến một trận tiếng xe gầm rú, Thiên Qúy theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Sau đó vội vàng cất điện thoại di động vào túi, nhanh chóng chạy về phía chiếc Land Rover quen thuộc kia.

Land Rover vừa mới lái xe ra khỏi cửa khu biệt thự, Thiên Qúy trực tiếp chạy đến trước mặt Land Rover, chặn xe lại.

Xe dừng lại, Thiên Qúy chạy đến bên cạnh người lái xe, trông mong nhìn Dao Dao.

Nhìn đôi mắt nhỏ bé chân thành của tôi.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ không tỳ vết của Dao Dao.

"Ta là tới..."

"Lên xe." Dao Dao lên tiếng ngắt lời.

Thiên Qúy ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh ghế phụ, mở cửa xe, ngồi lên.

"Giáo sư kia, tôi..."

"Câm miệng lại."

"Không phải cô nghe ta giải thích , ta thật..."

"Câm miệng lại."

"Được."

Mười mấy phút sau, Thiên Qúy nhìn khuôn mặt Dao Dao không chút thay đổi, nhịn không được lại mở miệng: " Giaso sư..."

"Câm miệng lại."

Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở cổng trường.

"Xuống xe." Dao Dao từ trong hộp tay vịn lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, ném lên người Thiên Qúy.

Thiên Qúy sửng sốt một chút, sau đó cầm lấy cái hộp, mở ra, bên trong lẳng lặng nằm một mặt dây chuyền Quan Âm phỉ thúy tinh khiết không tỳ vết.

"Giáo sư , cô là cho tôi?"

"Xuống xe."

"Cô không giận ta sao?"

"Xuống xe."

"Được." Thiên Qúy mở cửa xe, cầm cái hộp xuống xe.

Chiếc xe khởi động lại và đi đến bãi đậu xe của trường.

Thiên Qúy nhìn chiếc xe đang đi xa, lại cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ trong tay.

Mở ra, cẩn thận lấy mặt dây chuyền ra, nhìn trong chốc lát, đeo trên cổ.

Hạnh phúc.