7:30 sáng hôm sau, bệnh viện thị trấn.
Bạn học Thiên Qúy đang nằm trên giường bệnh truyền dịch.
Giờ phút này hắn cảm giác cả người mình đau nhức, tứ chi vô lực, trong đầu một mảnh bột nhão, mùa hè đắp hai cái chăn nhưng vẫn lạnh đến rùng mình.
Thiên Qúy cảm thấy như thể mình đang chơi offline.
Đêm qua anh phát huy trí thông minh tài trí của mình, vắt hết óc suy nghĩ một lý do có thể quang minh chính đại không đi xem mắt, đó chính là sinh bệnh.
Vốn anh muốn giả bệnh, nhưng anh đối với diễn xuất của mình thật sự là không có tự tin, cho nên vậy chỉ có thể thật sự bị bệnh.
Hơn mười một giờ đêm qua, sau khi tất cả mọi người ngủ, hắn lén lút đứng lên ra sân tưới hai chậu nước lạnh lớn lên người mình.
Sau đó lại trở lại phòng khách từ trong tủ lạnh nhỏ cũ nát trong nhà tìm ra mấy cây que kem, cầm trở lại trong phòng mình một bên cả người ướt sũng ăn kem, một bên thổi năm cấp quạt điện.
Cuối cùng anh còn sợ thể chất mình quá tốt không thể sinh bệnh, cố ý mở cửa tủ lạnh, run rẩy lại đứng trước tủ lạnh nửa giờ.
Sau đó trở về phòng ném chăn, nằm trên giường nhỏ của mình bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống.
Sau khi suy nghĩ về nó khoảng một giờ, ông đã đi vào giấc mơ của mình.
Sau đó không phụ sự kỳ vọng của mọi người, hơn hai giờ đêm anh đã bị đánh thức.
Nhưng anh còn sợ sốt không đủ nghiêm trọng, vì thế anh chờ đến buổi sáng.
Sau đó Thiên Đông Nhi được gọi anh rời giường ăn sáng phát hiện ra và đưa đến bệnh viện.
Khi anh được đưa đến bệnh viện, anh đã bị sốt cao đến 39,8 °C.
Lúc mới bị Thiên Đông Nhi phát hiện, anh bị sốt có chút thần trí không rõ, nhắm mắt lại, vẻ mặt tái nhợt ôm chăn run rẩy.
Làm Thiên Đông Nhi dọa trực tiếp khóc ra, vừa khóc, vừa hô to: "Cha! Mẹ ơi! Mau … Mau tới ! Anh trai sắp chết! ”
Thiên Qúy tức giận thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
Ai, quả nhiên là anh hùng cũng khó qua ải mĩ nhân.
Ngôi lành này tý nữa đã trỡ thành nắm mồ của Thiên Qúy .
Lúc này một đám người đang vây quanh giường bệnh, ba mẹ , Thiên Đông Nhi cùng Dao Dao, đưa anh đến bệnh viện .
Bất quá làm hắn không nghĩ tới chính là, Nhị Nha cư nhiên cũng tới.
Nhị Nha vốn tên là Lý Tiêm Tiêm, bất quá ở nhà còn có một tỷ tỷ, cho nên mọi người vẫn kêu nhị nha .
Nhị Nha nhân lớn lên thập phần xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, tiêu chuẩn mỹ nhân một cái, qua vài năm nữa không chừng còn có thể xuất hiện càng thêm thủy linh.
Nha đầu này từ nhỏ đã lớn lên theo sau mông anh, vẫn luôn thích dính lấy anh, điển hình là thanh mai trúc mã.
Cho nên đối với cô ấy mấy lần ám chỉ trong sáng đều lựa chọn làm bộ không phát hiện, cũng không phải Quý mỗ hắn mù mắt, là thật sự không gọi tới.
Bất quá hắn đã hơn một năm chưa từng gặp qua Nhị Nha, Thiên Qúy trung học học chính là trọng điểm của tỉnh, mà Nhị Nha là trọng điểm của thành phố.
Hơn nữa cuối mùa học lớp 11 liền ăn tết mấy ngày nghỉ về nhà, nhưng khi đó cả nhà hai nha người ta đã sớm đến nhà ông nội ăn tết.
Đợi đến khi thi đại học xong cậu trở về, liền nghe nói Nhị Nha bởi vì thi đại học không thi tốt nên chạy đến nhà cậu Nam Giải Sầu, chuẩn bị học lại thêm một năm nữa.
Cho nên âm sai dương sai, hai người đã lâu không gặp mặt, không nghĩ tới lần thứ hai gặp mặt lại cư nhiên là ở trong bệnh viện.
Cô đứng, Thiên Qúy nằm.
"Đứa nhỏ này, đêm qua còn tốt, hôm nay sao lại bệnh thành bộ dáng này, ai." Mẹ Thiên Qúy vẻ mặt lo lắng nhìn Thiên Qúy nửa chết nửa sống trên giường bệnh.
"Nương, người đừng lo lắng, đại phu không phải đều nói rồi sao. Anh đây là bởi vì cảm lạnh gây ra, chờ sốt hạ nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi, hơn nữa anh còn trẻ, thân thể lại tốt, khẳng định không chết được. ”
Thiên Qúy : "..." Tôi cảm ơn anh.
"Nha đầu chết tiệt này của ngươi, nói bậy cái gì, cái gì chết không chết." Mẹ Thiên Qúy hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Đông Nhi một cái.
"Con đây không phải là lo lắng cho ca ca, sốt ruột nói sai sao."
Thiên Qúy : Cô út, bà vẫn nên ít lo lắng cho cháu đi, anh ấy còn muốn chơi ở dương gian thêm vài năm nữa.
Thuốc được chậm rãi tiêm vào trong máu, Thiên Qúy cảm giác thân thể không còn lạnh như vậy, đầu cũng khôi phục một chút thanh minh.
"Cha, mẫu thân, con tốt hơn nhiều rồi, các người mau về nhà nghỉ ngơi đi, cho dù là bị cảm sốt, cũng không phải là bệnh nặng gì, còn giày vò nhiều người như vậy cùng làm gì."
"Không có việc gì, nương lại ở cùng ngươi một lát."
"Thật không cần, nương, các người mau mang theo giáo sư cùng nhau trở về nghỉ ngơi đi, giáo sư người ta hôm qua từ xa tới đây khẳng định mệt muốn chết, hơn nữa tất cả mọi người còn chưa ăn điểm tâm, các người vừa vặn cùng nhau trở về ăn một bữa cơm. Nếu không mẹ, mẹ bảo y tá tới đo nhiệt độ cơ thể cho con một chút, hiện tại ta khẳng định hạ sốt. ”
Một lát sau, y tá tiểu tỷ tỷ đến đo nhiệt độ cơ thể cho Thiên Qúy một chút, 38,3°C, quả nhiên không còn sốt như vậy.
Vì thế mẹ cùng ba Thiên Qúy còn Thiên Đông Nhi liền ngồi xe tải của Vương nhị ca trở về nhà.
Hiện tại trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Thiên Qúy , Dao Dao và Lý Tiêm Tiêm ba người.
Thiên Đông Nhi vốn là muốn ở lại đây, bất quá năm nay cô học lớp 12, cho nên mười một liền được nghỉ ba ngày, chiều nay phải trở về trường tự học, cho nên bị mẹ đấm trở về.
Mà Dao Dao thì lấy một câu Thiên Qúy là học trò của tôi, tôi có nghĩa vụ ở lại đây.
Về phần Nhị Nha là hậu mới bắt đầu lớp học, hôm nay vừa vặn không có tiết học, cho nên phải lưu lại chiếu cố Thiên Qúy .
"Nhị Nha cậu cũng trở về đi, tôi cũng không có chuyện gì lớn, có y tá chiếu cố là được."
"Không có việc gì, Thiên Qúy ca, hai chúng ta vừa vặn đã lâu không gặp mặt, em muốn cùng em nói chuyện nhiều hơn, cuộc sống đại học của tôi còn rất tò mò."
Thiên Qúy vừa định đồng ý, dù sao cậu và em gái này đã lâu không gặp.
Nhưng theo bản năng nhìn thoáng qua Dao Dao bên cạnh, phát hiện ánh mắt Dao Dao đang bình tĩnh nhìn anh.
Ma xui quỷ khiến, Thiên Qúy thay đổi chủ ý: "cậu xem sang năm này cậu sắp thi đại học rồi, vẫn nên khẩn trương học tập đúng, cậu cứ về trước đi, chờ có thời gian tôi sẽ đi tìm cậu chơi. ”
Nhị Nha đột nhiên quay đầu nhìn Dao Dao đứng ở một bên, lại quay đầu nhìn Thiên Qúy , trong lúc bất chợt phảng phất như hiểu được cái gì đó.
Sau đó xoay người đi tới trước người Dao Dao, nhỏ giọng nói: "Vị tỷ tỷ này có thể phiền ngài đi ra ngoài một lát, ta có một số việc muốn nói với Thiên Qúy ca, chỉ hai phút. "Trong giọng nói của Nhị Nha mang theo khẩn cầu.
"Được." Dao Dao gật gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhị nha đi trở lại giường bệnh, ngồi trên ghế. " Thiên Qúy ca chúng ta đại khái đã hơn một năm không gặp phải chứ?"
"Ừm, là có hơn một năm, bất quá nhị nha ngươi càng ngày càng xinh đẹp, ta cũng sắp không nhận ra ngươi."
" Thiên Qúy ca, ngươi vẫn biết nói chuyện như vậy, ngươi thích đại tỷ tỷ xinh đẹp vừa rồi đi." Lý Tiêm Tiêm mở to hai mắt, liếc mắt không chớp nhìn Thiên Qúy .
"Làm sao có thể, cô ấy là giáo sư của tôi, làm sao tôi có thể thích cô ấy." Thiên Qúy có chút chột dạ nhìn cửa phòng bệnh một cái, nhỏ giọng nói với Lý Tiêm Tiêm.
"Anh đừng lừa gạt em, hai chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ tôi còn không biết anh sao, anh cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt này để xem qua những cô gái khác."
"Cái kia... Được rồi... Tôi thừa nhận rằng tôi có một số tình cảm với cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không thích tôi. ”
"Làm sao anh biết không, tôi thấy tỷ tỷ kia hẳn cũng rất thích, nếu không người ta sẽ ở đây thăm từ xa trong kỳ nghỉ, còn ở chỗ này cùng anh."
"Cái kia không phải, cô ấy là tới..."
"Được rồi, Thiên Qúy ca ngươi cũng đừng giải thích, tuy rằng ta không có bao nhiêu tuổi, nhưng dù sao ta cũng là một nữ hài tử. Tôi hiểu rõ hơn anh là một cô gái nghĩ gì. Thời gian không sai biệt lắm, ta nên đi, Thiên Qúy ca ta trở về sẽ nói rõ ràng chuyện của hai chúng ta với cha ta, ngươi cứ dưỡng tốt thân thể là được. Lý Tiêm Tiêm mỉm cười nói với Thiên Qúy .
"Cái kia... Xin lỗi. ”
"Không cần phải nói xin lỗi, kỳ thật ta vẫn luôn biết Thiên Qúy ca ngươi không thích ta. Chỉ là ta vẫn cho rằng ngươi là bởi vì còn chưa trưởng thành, còn không hiểu cái gì là thích một người. Cho rằng đợi đến khi ngươi lớn lên sẽ thích ta, nhưng hiện tại Thiên Qúy ca ngươi đã có người thích, ta cũng không nên nắm ngươi không buông nữa. Ta đi trước, Thiên Qúy ca, ngươi tự chăm sóc tốt cho mình, chờ kỳ nghỉ đông ta lại tới tìm ngươi chơi. "Cô gái không đợi Thiên Qúy nói chuyện, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
"Cái kia... Ài..."
Thiên Qúy cảm giác mình thật sự không phải là đồ vật gì, sớm nói rõ ràng với người ta không phải là được rồi, giả vờ gì đó làm bộ không biết.
Phi, chỉ có một người thối rữa!
Thiên Qúy tát một tiếng, hung hăng cho mình một cái tát.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Dao Dao đột nhiên đi vào.
Cô bình tĩnh nhìn Thiên Qúy hung hăng tát mình một cái.
"Cái kia... Có muỗi, tôi đập muỗi, giáo sư . Thiên Qúy lúng túng nói.
Dao Dao nhìn thoáng qua dấu tay trên mặt Thiên Qúy : "Tôi đói bụng, chuẩn bị đi mua vài thứ ăn, cần tôi mang cho cậu cái gì. ”
"A, Cái gì cũng đều được, ta cùng cô ăn giống nhau là được." Vừa nói ăn, Thiên Qúy cảm giác hạ đường huyết của mình hình như lại tái phát, đầu đột nhiên có chút choáng váng.
"Ừm." Dao Dao nhàn nhạt đáp một tiếng, xoay người bước chân dài ra khỏi phòng bệnh.
Hơn nửa giờ sau, ngay khi Thiên Qúy cảm thấy mình sắp chết đói, Dao Dao đẩy cửa đi vào.
Thiên Qúy vẻ mặt kinh hỉ quay đầu nhìn Dao Dao.
Hả? Tay trái, không có gì, tay phải, vẫn không có gì.
Thiên Qúy có chút nghi hoặc nhìn Dao Dao hai tay không.
Anh vừa định mở miệng hỏi một chút, liền nhìn thấy hai tiểu tử đi theo phía sau Dao Dao .
Hai người mang theo một cái khay siêu to khổng lồ đi vào, trên khay bày năm sáu món ăn dùng màng bảo quản niêm phong.
Hai người đặt khay lên bàn, lại nâng bàn lên giường bệnh của Thiên Qúy , xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Thiên Qúy quay đầu nhìn Dao Dao đang đứng ở một bên vẻ mặt không chút thay đổi.
Nữ nhân này cũng quá mạnh mẽ đi.
Dao Dao đi tới trước giường bệnh, khom lưng vươn một tay đặt dưới cổ Thiên Qúy.
Sau đó tay kia đỡ lấy bả vai Thiên Qúy , hai tay dùng sức đỡ Thiên Qúy dậy.
"Ăn cơm."
Thiên Qúy cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay Dao Dao, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô.
Người phụ nữ này hơi cảm động với cô ấy.