Chương 3

5.

Tôi cười nhạt một tiếng, nhìn về phía dì nói:

"Dì, tôi biết hai người tới đây là để làm gì, chẳng phải dì chỉ muốn em họ với Thẩm Tụng ở bên nhau hay sao?"

"Tôi cũng không phải không đồng ý."

Ánh mắt Thẩm Tụng đang dán chặt vào người tôi, nghe thấy lời này thì ngẩn ra, sống lưng đột nhiên cứng đờ:

"Chị ơi...".

Có lẽ anh ấy muốn nói gì đó nhưng tôi liếc anh một cái.

Lúc này anh mới không cam lòng mím môi, ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ khó hiểu.

Mắt của em họ tôi lập tức sáng lên, sốt ruột nói: "Chị họ, vậy có phải là chị đồng ý cho em với anh Thẩm Tụng ở bên nhau hay không?"

Quả nhiên là người trẻ, thiếu kiên nhẫn đến như vậy.

Nhưng tôi cũng có thể hiểu được.

Lời tôi nói rất có trọng lượng, tôi nói gì thì Thẩm Tụng sẽ nghe cái đó.

Trong những năm qua, Thẩm Tụng vẫn luôn giới thiệu chúng tôi với người khác như bạn trai bạn gái, là thanh mai trúc mã, nhưng tôi đều ngoảnh mặt làm ngơ, chưa từng trả lời một cách rõ ràng.

Không phản đối, cũng không đồng ý, thái độ vô cùng mơ hồ.

Đây là lần đầu tiên tôi chính thức mở miệng nói về mối quan hệ giữa và anh.

Vẫn là dì tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, nghe xong hơi ngập ngừng lên tiếng: "Con nói thật sao?"

"Đương nhiên rồi.”

"Tuy nhiên, tôi đã tự mình nuôi dạy thẩm Tụng, chi phí mấy năm qua có hơi...".

"Bọn em sẽ trả!”

Không đợi tôi nói xong, em gái đã lo lắng nói.

Nhìn bộ dáng khẩn trương này của cô ta, tôi cười một tiếng lại tiếp tục nói: "Có lẽ, bọn dì cũng đã biết tình hình giữa tôi và Thẩm Tụng là nương tựa lẫn nhau, nếu thật sự muốn bàn về việc kết hôn, với tính tình của em họ, em ấy nhất định sẽ không muốn kết hôn và tới sống chung một mái nhà với tôi đâu."

"Nhưng nếu Thẩm Tụng gả đến chỗ các người, tương đương với phụ nữ đã có chồng, mọi người có bằng lòng cho anh ấy sính lễ không?"

"Về chuyện tiền nong thì chị không cần lo lắng, nhà chúng tôi sẽ cho chị ba mươi vạn, không, năm mươi vạn! Cũng đủ cho chị thi nghiên cứu sinh xong ra nước ngoài rồi." Em họ tự tin hứa.

Dì suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, mặc dù cảm thấy có hơi nhiều lại không đáng, nhưng từ trước đến nay dì ta luôn yêu chiều cô em họ này nhất, cô ta muốn mặt trăng thì dì ta liền hận không thể bay lên trời hái xuống cho cô ta.

Tôi bật cười.

Lúc trước ăn nhờ ở đậu, đi học phải nộp tiền tài liệu, tôi xin dì ta năm mươi tệ thì lại luôn nói tôi đi học tốn kém, nuôi tôi không dễ dàng.

Hiện tại cô em họ này thuận miệng hứa năm mươi vạn, vậy mà dì ta đến mắt cũng không thèm chớp lấy một cái mà đã đồng ý.

Đây mới đúng là con gái ruột.

Tôi cười khẽ một tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Dì à, Thẩm Tụng chính là bạn đời của tôi, là bạn đồng hành đáng quý, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi, năm mươi vạn...".

Tôi làm ra vẻ mặt khó xử nói: "Bây giờ giá cả tăng vọt, năm mươi vạn có hơi ít."

"Vậy con còn muốn bao nhiêu?"

"Căn hộ lớn ở trung tâm thành phố của dì, còn có 15% cổ phần của dì ở công ty dượng nữa."

"Con đang đùa cái gì vậy?" Dì lập tức nhíu mày, "Không thể nào được!"

"Vậy thì được rồi." Tôi nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối.

Em họ thấy thế thì nóng nảy nói: "Mẹ, mẹ cho chị ấy, đưa đi ạ, vất vả lắm chị ấy mới buông tha cho anh Thẩm Tụng để anh ấy ở bên con, mẹ cho đi mà!"

"Con nói nhảm cái gì vậy? Chúng ta cho nó ngôi nhà thì chúng ta sống ở đâu bây giờ?"

"Chúng ta có nhiều nhà như vậy, sao lại không có chỗ ở? Nếu không được nữa thì mình đến chỗ ba đi, dù sao ông ấy cũng nợ chúng ta mà."

Dì tôi khôn khéo như vậy, làm sao có thể chấp nhận vụ làm ăn thua lỗ này.

Một Thẩm Tụng không đáng giá bao nhiêu trong lòng dì ta.

Dì không chịu buông tha nói: "Hay con tìm người khác đi, nó làm gì đáng nhiều tiền như vậy?"

"Con mặc kệ, những thứ này đều là vật ngoài thân, có thể kiếm lại mà, nhưng con chỉ muốn anh Thẩm Tụng thôi."

Thấy em họ sốt ruột, sắc mặt dì càng thêm đen sì, kéo em họ đi ra ngoài.

Trong khi cô ta một bên dùng sức vùng vẫy, một bên la hét: "Mẹ cho chị ấy thì có làm sao? Căn nhà cùng một chút cổ phần, chẳng lẽ không bằng hạnh phúc tương lai của con gái ruột mẹ hay sao?"

"Đúng vậy, em họ tôi thích Thẩm Tụng như thế, tôi đã đồng ý rồi, sao dì lại không thể đồng ý chứ?"

Tôi chọn đúng thời điểm liền thêm dầu vào lửa.

"Mày câm miệng!"

Dì tôi không phải là kẻ ngốc, rất nhanh đã hiểu được ý định của tôi.

Sau đó hét với tôi một cách dữ dội, túm lấy em họ rời đi.

Em họ khóc lóc ầm ĩ, vùng vẫy la hét nhưng cuối cùng vẫn bị dì kéo đi.

Tôi lập tức đóng cửa lại, bật cười nghiêng ngả.

Một bàn tay đột nhiên chống vào bức tường bên cạnh tôi, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt u oán uất ức của Thẩm Tụng.

6.

"Em dám lấy anh ra để giao dịch với đám người kia, nếu họ thật sự đồng ý thì phải làm sao bây giờ?" Thẩm Tụng hỏi tôi.

"Thì em cũng không thiệt mà." Tôi bấm tay tính toán: "Hiện tại công ty của ba mẹ em đã được dượng em phát triển mạnh mẽ như cá gặp nước, giá trị thị trường tăng nhanh gần gấp mười lần, vì vậy quyền sở hữu 15% cổ phần cũng không phải là một thỏa thuận tồi."

"Còn anh thì sao?"

"Em thật sự muốn chắp tay đưa anh cho người phụ nữ khác ư?"

Hốc mắt anh đỏ lên, như thể thật sự sắp khóc.

Tôi vội vàng dừng lại, không dám đùa nữa.

Khi còn học năm nhất, lúc vừa mới khai giảng, có lần chúng tôi xảy ra bất đồng trong một cuộc nói chuyện, tôi quá tức giận nên nói những lời tàn nhẫn, nhưng đang nói giữa chừng thì điện thoại di động của tôi bị người ta vô tình hất bay, vỡ vụn trên mặt đất.

Để tiết kiệm tiền, tôi đã mua một chiếc điện thoại di động cũ trên mạng.

Đợi khi hàng giao tới, tôi đi làm lại thẻ điện thoại thì đã ba ngày sau.

Hôm đó lớp học đã kín chỗ, lịch học lại dày đặc, buổi tối mới cùng bạn chung phòng về tới nơi.

Kết quả vừa đến cửa ký túc xá đã nhìn thấy một thiếu niên thân hình thẳng tắp mặc áo khoác, run rẩy ngồi trên bậc thềm ở cửa ra vào, thoạt nhìn cực kì thảm thương.

Lúc đầu tôi nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.

Trường trung học của Thẩm Tụng cách trường đại học của tôi hai tỉnh, gần hai tiếng đi xe.

Hôm đấy đáng lẽ anh phải đang học ở trường.

Không đợi tôi xác nhận thì anh đã nhìn thấy tôi. Mắt anh đỏ hoe ngay lập tức. Anh lao đến, ôm chầm lấy tôi và liên tục xin lỗi, van xin tôi đừng rời xa anh.

Tôi bối rối rồi.

Bạn cùng phòng đi cùng tôi suýt chút nữa nghĩ rằng tôi đã gặp phải một kẻ biếи ŧɦái.

Về sau tôi mới biết được, Thẩm Tụng không gọi được cho tôi, cho rằng tôi thật sự tức giận không cần anh ấy nữa, vì vậy vô cùng hoảng hốt, bỏ học không xin phép để chạy tới tìm tôi, nhưng lại không biết tôi ở đâu, cho nên chỉ có thể đứng đợi ở cổng trường.

Đêm khuya sương lạnh, anh vẫn kiên quyết ở cổng chờ ba tiếng đồng hồ, cố gắng tìm tôi trong dòng người đang đi lại.

Bởi vì sợ sẽ bỏ lỡ, một bước anh cũng không dám rời đi, bởi vậy thiếu chút nữa bị bảo vệ coi như là kẻ bắt cóc không có ý tốt.

Anh cố tỏ vẻ thờ ơ, lúc ăn cơm lại ăn như hổ đói, rõ ràng là đã đói bụng rất lâu.

Tôi vừa đau lòng vừa buồn cười.

Từ đó về sau, tôi mới biết vị trí của mình trong lòng anh quan trọng thế nào.

Anh ấy như vậy, tôi làm sao có thể nhẫn tâm đưa cho người khác được chứ.

Tôi ôm lấy mặt anh rồi chân thành nói, "Sao em làm vậy được? Anh chính là bạn trai của em, là người bạn đời yêu dấu, là người bạn tâm giao, và là kho báu vô giá của em kia mà."

Khuôn mặt anh tuấn, trắng trẻo của Thẩm Tụng lập tức đỏ bừng.

"Cũng đúng."

Anh ôm tôi một cách đắc ý, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tâm trạng anh đã tốt lên.

Bữa tối ăn thêm hai bát cơm lớn, thậm chí ngay cả lúc tắm cũng ngâm nga hát.

Sau khi em họ trở về, cô ta giống như đã lấy lại được lý trí.

Cô ta gửi cho Thẩm Tụng mấy tin nhắn, đúng lúc đó tôi đang cầm điện thoại di động của anh để đặt vé đi du lịch.

[Anh Thẩm Tụng, chuyện hôm nay rất xin lỗi, sau khi trở về mẹ em nói sẽ nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng mẹ em bảo là chờ đến khi chúng ta kết hôn thì sẽ tự tay cho em.]

[Giống như hôm nay, rõ ràng anh đối với chị họ em tốt như vậy, nhưng chị ấy lại lấy anh ra để trao đổi, bọn em thật sự rất chạnh lòng, không ngờ chị ấy lại là một người ích kỷ như vậy.]

[......]

Những tin nhắn tiếp theo đều là khıêυ khí©h ly gián hai chúng tôi.

Tôi đùa giỡn kể lại cho Thẩm Tụng đang cúi đầu gọt táo cho tôi.

Thẩm Tụng cũng không ngẩng đầu lên, cười nhạo một tiếng:

"Loại này mà cũng xứng đánh giá chị iu đệ nhất của anh như thế nào sao?"

"Hơn nữa, những thứ kia vốn là ba mẹ em để lại cho em, bọn họ có tư cách gì mà nói là cho?"

Nói tới đây, anh ấy như nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu nghiêm túc nói với tôi:

"Chờ anh một thời gian, rất nhanh thôi sẽ lấy lại mọi thứ cho em!"

Tôi chỉ cười rồi lắc đầu: "Không cần đâu."

Dù gì bọn họ cũng chẳng giữ nổi.