Chương 40

Biết tin Trác Phi Dương đã chết, tâm trạng của Hoàng Tuấn Kiệt trầm xuống. Mặc dù hắn rất hận Trác Phi Dương vô cớ bắt và giam giữ Thư Phàm, khiến Thư Phàm rơi vào vòng nguy hiểm. Nhưng hắn không mong rằng Trác Phi Dương đã chết. Hơn nữa, hắn còn biết rằng Trác Phi Dương đã mấy lần cứu sống mạng của Thư Phàm. Kể ra hắn phải biết ơn Trác Phi Dương về điều đó, nhưng thâm tâm hắn lại sợ Thư Phàm vì điều này, cảm thấy áy náy và không còn muốn sống bên cạnh hắn nữa.

Thư Phàm tuy là một cô gái coi trời bằng vung, không sợ chết, nhưng không phải là một cô gái ngốc nghếch, không hiểu thế thái nhân tình.

Trong mấy ngày sống cùng Hoàng Tuấn Kiệt và Trác Phi Dương, Thư Phàm đã nhận ra được tình cảm của bản thân mình. Đã biết giữa yêu và thích khác nhau nhiều như thế nào? Cũng hiểu giữa cảm kích và biết ơn, với yêu sâu sắc và yêu thật lòng sẽ khiến con người ta đi đến đâu. Tình cảm mà Thư Phàm dành cho Trác Phi Dương không phải là yêu, mà là cảm giác cảm kích và biết ơn. Còn đối với Hoàng Tuấn Kiệt là vừa yêu lại vừa hận.

Mỗi lần nghĩ về Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm lại hận không thể xông lên đánh hắn một trận. “Tên ngu ngốc và đần độn này chẳng những khiến mình bị Trác Phi Dương bắt oan, hơn nữa còn hại mình xuýt mất mạng mấy lần.” Càng nghĩ Thư Phàm càng căm tức, càng ra sức vặn tai Hoàng Tuấn Kiệt.

Ngồi trên máy bay, Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu kêu khổ, chỉ còn biết để mặc cho Thư Phàm phát tiếc tức giận, mà không dám manh động hay ho he cầu xin tha thứ.

“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Tôi mà không xử anh, tôi thề không phải làm người.” Thư Phàm quẹt nước mắt. Vừa đau khổ vì mất đi một người bạn tốt, một người anh trai hiếm có trên đời, vừa căm tức Hoàng Tuấn Kiệt ngu ngốc khiến mình rơi vào hoàn cảnh không may. Thư Phàm oán hận ông trời bắt mình phải gặp một kẻ có vận mệnh xui xẻo như Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt thâm tình nhìn Thư Phàm. Hắn hiểu trong lòng Thư Phàm đang không ngừng tự trách bản thân mình, đang không ngừng ăn năn dằn vặt, nên hắn để mặc cho Thư Phàm đánh và cấu xé hắn.

Thư Phàm càng nói càng buồn phiền, càng chua xót. Một tay quẹt nước mắt, một tay Thư Phàm liên tục vặn ngoéo tai Hoàng Tuấn Kiệt: “Vì sao? Tại sao anh ấy lại phải chết? Tại sao người đó không phải là em? Em không muốn nợ ân tình của anh ấy.”

Hoàng Tuấn Kiệt đau xót, ôm chặt lấy Thư Phàm vào lòng. Hắn vỗ nhẹ vào lưng Thư Phàm, giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Em đừng nói thế. Anh ấy đã coi trọng em nhiều như thế, anh ấy làm sao có thể để cho em chết trước mặt anh ấy được. Em đã biết, anh ấy mong muốn em sống, là muốn em sống thật tốt và vui vẻ. Em đừng phụ lòng trông mong của anh ấy.”

Mặc dù Hoàng Tuấn Kiệt thương tâm muốn chết, nhưng hắn không thể lấy oán báo ân. Hơn nữa Trác Phi Dương đã cố gắng cứu mạng của Thư Phàm, hắn không thể trở thành một kẻ vong ân phụ nghĩa. Nếu không có Trác Phi Dương cứu mạng của Thư Phàm mấy lần, có lẽ hắn đã không còn cơ hội để ôm ấp Thư Phàm trong vòng tay như thế này nữa.

Hắn nguyện với lòng, sẽ coi bố mẹ và em gái Trác Phi Dương là người thân của mình. Vì họ, hắn sẽ làm một điều gì đó, để trả ơn cứu mạng của Trác Phi Dương dành cho Thư Phàm.

Thư Phàm khóc rất nhiều, khóc đến khản cổ họng. Nếu không phải vì Hoàng Tuấn Kiệt cưỡng ép Thư Phàm lên máy bay, trở về đất liền. Thư Phàm đã tự mình đi dọc dòng thác để tìm tung tích của Trác Phi Dương rồi.

Dòng thác trực tiếp đổ ra biển, vòng xoáy của nó mạnh như thế, với một người có sức khỏe yếu như Thư Phàm, hơn nữa còn đang trong tâm trạng bất ổn, làm sao Hoàng Tuấn Kiệt có thể yên tâm để Thư Phàm đích thân đi tìm tung tích của Trác Phi Dương.

Hoàng Tuấn Kiệt đã huy động toàn bộ người đi theo cùng hắn ở lại, đi dọc theo thác nước, xuôi nguồn ra tận biển, để tìm Trác Phi Dương. Nếu Trác Phi Dương không chết, có thể hắn đã mắc phải một khe đá ngầm nào đó, và biết đâu ai đó có thể tìm thấy hắn.

Thư Phàm rất muốn ở lại tìm Trác Phi Dương, nhưng không còn đủ sức để bước đi. Cả tinh thần và thể xác của Thư Phàm đều đã phải làm việc quá độ, đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Thư Phàm chỉ làm loạn được một lúc, đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, trên má vẫn còn vương nước mắt.

Hoàng Tuấn Kiệt thương tiếc, tay run run lau đi hai dòng nước mắt trên má Thư Phàm. Hắn thực lòng rất muốn san sẻ nỗi đau và mất mát trong lòng Thư Phàm, muốn Thư Phàm được sống vui vẻ và có thể vui cười giống như trước kia.

Hắn hối hận, thực sự rất hối hận, lẽ ra hắn không nên mang Thư Phàm sang đây, càng không nên chỉ vì một phút sao lãng nghe điện thoại, mà để lạc mất Thư Phàm.

Đi máy bay mất hơn hai tiếng. Về đến đất liền, đầu tiên Hoàng Tuấn Kiệt cho xe đưa Thư Phàm vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Hắn muốn Thư Phàm được nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng.

Chiều tối, sau khi nhận được cuộc gọi của Tuấn Vũ, báo tin vẫn chưa tìm thấy tung tích của Trác Phi Dương, Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào trầm tư. Hắn ngồi ngây người ngắm nhìn Thư Phàm an lành chìm vào trong giấc ngủ. Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, khiến nhiều lúc, hắn cho rằng mình đang mơ, đang tưởng tượng ra tất cả.

Cả đời hắn, đã mất mát quá nhiều, nên hắn không còn dám tin vào hạnh phúc và tình yêu nữa. Nhưng kể từ khi có Thư Phàm, hắn mới dần thả lỏng tâm tư của mình, dần chấp nhận cuộc sống có bi thương và đau khổ.

Nỗi đau trong lòng và trong tim, không giống như nỗi đau thể xác. Nỗi đau thể xác có thể khỏi trong vòng nửa tháng, hoặc mấy tháng, nhưng nỗi đau tinh thần lại kéo dài mãi mãi, cho đến khi tìm được một niềm an ủi mới. Hắn biết trái tim của con người có thể chứa được vạn vật, chỉ cần người đó chịu mở rộng lòng mình ra. Nhưng đối với hắn, đời này hắn chỉ yêu duy nhất một người mà thôi.

Vì Thư Phàm, hắn sẽ dốc hết sức để tìm cho bằng được tung tích của Trác Phi Dương, sẽ thay Trác Phi Dương làm những gì mà hắn vẫn chưa làm xong được. Đối với một người ân oán rạch ròi, phân minh như Hoàng Tuấn Kiệt, hắn không chịu được những việc làm khuất tất, không mấy trong sạch, và phải thực hiện trong lén lút, âm thầm.

…………………

Tú Linh vừa mới biến mất được mấy tiếng đồng hồ, hai cô giúp việc trong nhà đã báo ngay cho Châu Kiệt Phong biết. Khi nhận được tin, Châu Kiệt Phong đã bỏ dỡ cả công việc buổi sáng để lái xe về nhà.

Do cả hai cô giúp việc đều đi vắng khi Vũ Gia Minh đến, mang theo Tú Linh đi, nên tạm thời Châu Kiệt Phong không biết ai đã bắt cóc Tú Linh, hơn nữa còn dám động vào con dâu tương lai của Châu gia.

Vũ Gia Minh chơi trò “Tiên hạ thủ vi cường”. Hắn đã nghe trọn cuộc nói chuyện giữa Đào Tuyết Viên và Châu Kiệt Phong, nên biết cả hai đang âm mưu chuyện gì. Tú Linh là người phụ nữ hắn vừa yêu, vừa coi trọng, làm sao hắn có thể để cho Châu K

iệt Phong lừa cưới làm vợ.

Đầu tiên hắn tiến hành bắt cóc Tú Linh, mang Tú Linh rời khỏi thành phố, về một vùng ngoại ô cách thành phố khá xa. Nơi đây nếu nói giống một cái nhà tù giam lỏng cũng không khác biệt lắm, chỉ khác biệt duy nhất là hắn có thể để cho Tú Linh tự do đi lại trong trang viên rộng lớn, với đầy đủ máy camera theo dõi.

Sau đó, hắn tiến hành dụ dỗ Tú Linh. Nói cho Tú Linh biết thân phận thật sự của mình, đồng thời cũng cảnh báo Tú Linh phải tránh xa Châu Kiệt Phong và Đào Tuyết Viên ra.

Tú Linh nửa tin nửa ngờ. Tuy nhiên cảm giác mãnh liệt mà Vũ Gia Minh mang lại không phải là giả. Ở bên cạnh hắn, Tú Linh cảm thấy an toàn và ấm áp. Người đàn ông này mặc dù nhiều lúc khiến Tú Linh sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng linh cảm mách bảo cho Tú Linh biết, anh ta tuyệt đối không làm hại gì đến mình, cũng không phải đang đóng kịch để lừa dối mình.

Vũ Gia Minh đã cho Tú Linh xem rất nhiều ảnh chụp cảnh hai người ôm hôn nhau, thậm chí hắn còn biếи ŧɦái cho Tú Linh xem cảnh hai người chụp ngủ chung với nhau.

Biết Tú Linh vẫn chưa lấy lại được trí nhớ, Vũ Gia Minh lại dùng chiêu cũ để lừa Tú Linh.

Tú Linh đáng thương bị Vũ Gia Minh lừa rằng ngày đầu tiên hai người ngủ cùng nhau là do Tú Linh dùng mĩ nhân kế để quyến rũ hắn. Tú Linh chỉ còn biết đỏ mặt mắc cỡ, há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh khoái trá vì đã mang được thú cưng về bên cạnh mình, nên hắn thập phần thỏa mãn chiếu cố và chiều chuộng Tú Linh hết mực.

Tuy rằng vẫn chưa thực sự tin tưởng hắn, nhưng Tú Linh không có ý định ly khai hắn. Kể từ lúc nghe tin mình phải kết hôn với Châu Kiệt Phong, Tú Linh lúc nào cũng lo sợ và hốt hoảng. Không hiểu tại sao, khi biết rằng mình không phải là vợ chưa cưới của Châu Kiệt Phong, mà chỉ là người vợ do hắn sắp xếp để lừa mẹ hắn, Tú Linh lại thấy vui vẻ và nhẹ nhõm cả người.

Hơn bảy giờ tối, Hoàng Tuấn Kiệt gọi điện cho Vũ Gia Minh.

Đang bón thức ăn cho Tú Linh, nghe thấy tiếng chuông kêu, Vũ Gia Minh nháy mắt, nói: “Em ăn cơm đi nhé! Anh ra ngoài này nghe điện thoại một chút.”

“Anh đi đi!” Tú Linh đỏ mặt, bẽn lẽn cúi đầu.

Vũ Gia Minh hài lòng, chồm người sang phía bên kia bàn, hôn phớt nhẹ lên môi Tú Linh.

Mặt Tú Linh không phải là ửng đỏ nữa, là đỏ bừng như gấc chín, trái tim đang khiêu vũ trong l*иg ngực.

Vũ Gia Minh liếʍ mép, xấu xa nói thật chậm: “Môi em thật ngọt!”

Quá ngượng, Tú Linh vội cầm lấy cái thìa, gõ nhẹ vào mu bàn tay không an phận của Vũ Gia Minh: “Anh…anh đi nghe điện thoại đi.”

Vũ Gia Minh cười ha ha. Sau khi ám muội nháy mắt vài cái với Tú Linh, hắn mới cam lòng đi ra phòng khách nghe điện thoại.

Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt, hừ lạnh một tiếng: “Giỏi lắm Vũ Gia Minh! Dám bắt mình phải chờ.”

“Chào!” Vũ Gia Minh tâm tình đang phấn chấn, nên không để ý đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hoàng Tuấn Kiệt.

“Tôi đã tìm được Thư Phàm rồi.” Hoàng Tuấn Kiệt cố nén giận, thông báo cho Vũ Gia Minh tin tức tốt.

Vũ Gia Minh không ngạc nhiên chút nào. Những gì mà hắn cần biết, hắn đều đã biết cả. Là một kẻ đa nghi, nên bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, hắn đã sớm cài người làm nội gián. Tuy nhiên, ngoài mặt hắn vẫn giả vờ kinh hỉ: “Thật sao? Cậu tìm được cô ấy bao giờ? ở đâu? Cô ấy không sao chứ?”

“Im mồm!” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, tức giận quát. Làm bạn bao lâu nay, chẳng lẽ hắn không hiểu một kẻ giảo hoạt như Vũ Gia Minh. Hắn thật lòng cũng không muốn nói điều này cho Vũ Gia Minh biết. Nhưng vì muốn Thư Phàm được gặp lại em gái, nên hắn đành phải nhờ vả Vũ Gia Minh.

“Ai chà!” Vũ Gia Minh giả vờ thương tâm kêu lên: “Cậu đúng là một kẻ vô ơn. Nếu không có sự trợ giúp của tôi, cậu có thể sớm tìm ra Thư Phàm như thế sao.”

“………….”Vũ Gia Minh im lặng không đáp. Những lời mà Vũ Gia Minh nói không phải hoàn toàn sai sự thật. Nghĩ đến hình ảnh đáng sợ của ngày hôm nay, cho đến tận lúc này, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn chưa hết sợ và đau lòng.

“Thôi nào! Có chuyện gì thì cậu nói đi.” Vũ Gia Minh thu lại nụ cười. Hắn có thể đoán được tám, chín phần nguyên nhân Hoàng Tuấn Kiệt chủ động gọi điện cho hắn. Mặc dù hắn không muốn đưa Tú Linh đi ra ngoài, nhưng vì muốn Tú Linh sớm lấy lại được trí nhớ, hắn phải để Tú Linh tiếp xúc và nói chuyện với Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn tin rằng Hoàng Tuấn Kiệt và hắn đang trên cùng một chiến tuyến, nên Hoàng Tuấn Kiệt tuyệt đối sẽ không ngăn cấm hắn thân cận với Tú Linh giống như trước nữa.

“Sáng mai, cậu có thể đưa Tú Linh đến thăm Thư Phàm được không? Sức khỏe hiện giờ của cô ấy rất yếu, nên cần có em gái ở bên cạnh động viên và an ủi.” Cuối cùng Hoàng Tuấn Kiệt cũng nói ra mục đích của cuộc gọi.

“Có vài điều, tôi cần nói trước với cậu.” Vũ Gia Minh vuốt tóc, mệt mỏi thở dài. Đứng dựa người vào thành cửa, mắt âu yếm nhìn hình ảnh Tú Linh đang vừa ăn tôm, vừa đùa nghịch, trên khóe môi hắn bất giác xuất hiện một nụ cười dung túng và sủng ái.

“Cậu nói đi.” Hoàng Tuấn Kiệt cũng đưa mắt, say đắm nhìn hình ảnh say ngủ của Thư Phàm, trái tim cùng hòa nhịp đập, lòng lâng lâng hạnh phúc, cảm xúc đang thăng hoa và dâng tràn.

Vũ Gia Minh nói tóm tắt tình trạng của Tú Linh cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe, đồng thời dặn dò hắn nên làm như thế nào cho phải trong ngày hai chị em Thư Phàm gặp mặt nhau.

Nghe Vũ Gia Minh nói, lòng Hoàng Tuấn Kiệt nổi lên một trận chua xót và thương tâm. Không ngờ ngay cả Tú Linh cũng gặp phải chuyện không may.

Mười giờ tối, bệnh viện trở nên vắng vẻ hơn buổi chiều và buổi sáng. Không muốn để Thư Phàm một mình ở lại bệnh viện, Hoàng Tuấn Kiệt quyết định ở lại chăm sóc Thư Phàm.

Từ lúc nhập viện, Thư Phàm ngủ li bì chưa tỉnh lúc nào. Hoàng Tuấn Kiệt thấy Thư Phàm ngủ được cũng tốt, ngủ được Thư Phàm sẽ tạm quên đi cái chết của Trác Phi Dương, tạm quên đi ý nghĩ muốn quay trở lại đảo tìm tung tích Trác Phi Dương, mà như thế hắn cũng có thể tạm yên tâm, không cần phải lo lắng về sự an toàn của Thư Phàm nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt ngồi cạnh mép giường, bàn tay nhỏ bé của Thư Phàm nằm gọn trong lòng bàn tay Hoàng Tuấn Kiệt, trong đầu hắn không ngừng nghĩ ngợi, không ngừng tính toán. Hắn đang nghĩ làm thế nào mới tốt, mới khiến Thư Phàm nghe lời hắn, không tiếp tục tự đưa bản thân mình vào vòng nguy hiểm nữa.

Trên đảo hoang, Hoàng Tuấn Kiệt khẳng định bọn sát thủ vẫn chưa bị bắt hết, chúng đang sống chui nhủi ở một xó nào đó, chỉ cần có cơ hội, chúng lại tiếp tục hoành hành và tìm cách gϊếŧ hại những người dám cản đường của chúng, mà một trong số đó là Thư Phàm và Trác Phi Dương.

Hoàng Tuấn Kiệt không đoán được số phận của Trác Phi Dương, không biết hiện giờ hắn đã chết hay đang hấp hối.

Tâm trạng của Hoàng Tuấn Kiệt lúc này rất mâu thuẫn. Một mặt hắn mong Trác Phi Dương vẫn còn sống, mặt khác hắn lại muốn tách Thư Phàm ra khỏi Trác Phi Dương. Từ lúc quen biết Thư Phàm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thư Phàm lo lắng và thương nhớ về một người đàn ông nhiều như thế. Tình cảm chuyển từ tình bạn, sang tình anh em sau đó thành tình yêu nam nữ là một quá trình không nhanh cũng không chậm. Đối với hai người cùng trải qua sinh tử như Thư Phàm và Trác Phi Dương thì lại càng dễ dàng.

Tiếng vỗ cánh và tiếng kêu “gừ gừ” của một con chim gây sự chú ý của Hoàng Tuấn Kiệt.

Quay mặt theo hướng nhìn ra cửa sổ, Hoàng Tuấn Kiệt ngẩng mặt nhìn. Bên ngoài cửa sổ, nương theo ánh trăng và ánh sáng trắng đυ.c của bóng đèn điện, hình ảnh một con chim hải âu to hơn một con chim bồ câu thông thường, có bộ lông màu xám, đang chao liệng, bay lên bay xuống, đôi mắt hấp háy nhìn vào phòng bệnh, miệng không ngừng phát ra những âm thanh “gừ gừ”.

Hoàng Tuấn Kiệt đặc biệt chú ý đến hình dạng và tiếng kêu của con chim hải âu. Mất mấy giây sững sờ vì kinh ngạc, Hoàng Tuấn Kiệt nhận ra con chim hải âu này chính là con chim đã có công dẫn mình đến chỗ của Thư Phàm vào sáng nay khi hắn còn đang tìm tung tích của Thư Phàm ở trong rừng.

Hoàng Tuấn Kiệt đứng dậy, sải bước lại gần cửa sổ. Con chim hải âu theo dõi nhất cử nhất động của Hoàng Tuấn Kiệt.

Khi cánh tay của Hoàng Tuấn Kiệt chìa ra ngoài cửa sổ, con chim hải âu nhảy lên, hai cánh xõa ra hai bên, từng sợi lông rung theo gió. Nó đang rũ cánh, ngụ ý muốn nói nó đang mỏi mệt, muốn được nghỉ ngơi.

Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, tay vuốt ve đầu con chim hải âu. Con chim thuận thế dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay thô ráp của Hoàng Tuấn Kiệt. Tuy rằng chỉ vừa mới gặp mặt, nhưng cả hai cũng coi như đã quen biết từ lâu.

Hoàng Tuấn Kiệt mang con chim vào giữa phòng. Kéo ghế, ngồi xuống mép giường, Hoàng Tuấn Kiệt bảo con chim hải âu: “Mày có điều gì muốn nói với cô ấy không?”

Con chim hải âu hấp háy mắt nhìn hình ảnh ngủ say giống như nàng công chúa ngủ trong rừng của Thư Phàm. Trong miệng của nó phát ra những tiếng kêu “gừ gừ”, nó nhảy lên bụng Thư Phàm, móng chân cào nhẹ vào lớp vải chăn tạo nên những âm thanh “sột soạt”, nghe rất vui tai.

Hoàng Tuấn Kiệt ngồi im, ngắm nhìn hình ảnh con chim hải âu thể hiện niềm vui khi được gặp lại cô chủ nhỏ của mình.

Con chim hải âu nghịch ngợm lớp chăn đắp trên ngực Thư Phàm một lúc, cảm thấy đói mệt, nó dừng lại, nhảy lên vai Hoàng Tuấn Kiệt, đầu nó liên tục cọ cọ vào má hắn, miệng liên tục kêu “gừ gừ”. Con chim hải âu đang đói, nên nó đòi Hoàng Tuấn Kiệt cho nó ăn.

Ban đầu Hoàng Tuấn Kiệt không hiểu con chim hải âu muốn gì, nhưng sau khi thấy nó dùng mỏ quắp tóc, liên tục giật giật mấy cái, hắn biết con chim đang đói và đang đòi hắn phải cho nó ăn, nếu không nó sẽ làm loạn suốt đêm.

Gần bệnh viện có mấy cửa hàng bán thức ăn. Vốn không biết chim hải âu cần phải mua thức ăn gì, Hoàng Tuấn Kiệt đơn giản nghĩ chim nào ăn chẳng giống nhau, nên hắn yêu cầu một trong những vệ sĩ đi theo bảo vệ hắn đi mua thức ăn dành cho chim bồ câu.

Người vệ sĩ sau khi nhận được tin nhắn của hắn, đã vội vã đi mua ngay. Gần mười phút sau đó, Hoàng Tuấn Kiệt nhận được một túi thức ăn dành cho chim bồ câu khá to. Nhìn túi thức ăn in hình mấy chú chim bồ câu trên tay Hoàng Tuấn Kiệt, con chim hải âu khinh thường, liên tục dùng mỏ quắp tóc, giật liên tiếp mấy cái. Trong đầu nó nghĩ, người đàn ông này so với cô chủ nhỏ của hắn vẫn còn kém xa về khoản ngờ nghệch và ngốc nghếch.

Hoàng Tuấn Kiệt dùng dao cắt miệng túi. Vỗ nhẹ vào thân con chim hải âu, Hoàng Tuấn Kiệt nói: “Thức ăn đã có rồi, mày nhanh ăn đi.”

Con chim hải âu chưa từng ăn thức ăn dành cho chim bồ câu, nhất là thức ăn đóng gói sẵn. Vì tò mò, nó nhảy lên miệng túi, mỏ chúc xuống.

Mùi vị thức ăn tuy không được tươi ngon giống như ăn cá sống, và thơm ròn giống như ăn cá nướng, nhưng cũng không tệ lắm. Vì cái bụng đói, con chim hải âu nhiệt tình ăn uống.

Ngồi bên cạnh, khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt co giật. Hắn rất muốn cười to, tự cười chế giễu chính bản thân mình. Không ngờ hắn cũng có ngày phải đi nuôi một con chim hải âu, hơn nữa con chim này còn tinh khôn hơn cả một con chó của cảnh sát.

Sau khi ăn đầy bụng, con chim hải âu bay trở về đậu trên vai Hoàng Tuấn Kiệt. Lúc còn ở trong rừng, nó đã quen đậu trên vai Thư Phàm, nên nó cũng coi vai Hoàng Tuấn Kiệt là chỗ đậu lý tưởng để rỉa lông, rũ cánh, và nghỉ ngơi.

Hoàng Tuấn Kiệt thật rất muốn dùng tay bóp cổ con chim hải âu. Nó chẳng những xem hắn là một người hầu, bây giờ nó còn dám coi vai của hắn là một cái tổ để xoay vòng.

Con chim hải âu vờ như không hiểu Hoàng Tuấn Kiệt đang tức giận và bực mình nhiều như thế nào, sau khi đã rỉa xong lông và cánh, nó dùng mỏ đạp đạp vài cái vào vai áo Hoàng Tuấn Kiệt.

Lúc Hoàng Tuấn Kiệt bạo phát, định dùng tay bóp cổ nó thật, con chim khôn ngoan bay vù đi, nó là là bay mấy vòng trong phòng, sau đó hạ cánh an toàn bên cạnh khuôn mặt say ngủ của Thư Phàm, đôi mắt hấp háy, miệng “gừ gừ” tỏ vẻ hưởng thụ và cảnh cáo Hoàng Tuấn Kiệt không được phép bạo rống và gây ồn ào.

Hoàng Tuấn Kiệt vò đầu, bứt tóc. Tức giận điên người, mà không được bạo phát, khiến khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của hắn lúc xanh lúc trắng, trông rất hoạt kê.

Năm giờ sáng hôm sau, Thư Phàm tỉnh ngủ. Hơn một tuần chạy trốn, và sống chui nhủi trong rừng, đêm qua Thư Phàm mới được ngủ một giấc thật ngon, mà không còn phải lo lắng về tính mạng và nguy hiểm lúc nào cũng rình rập ở xung quanh mình.

Chiều hôm qua, sau khi được chuyển đến bệnh viện, bác sĩ đã tiêm một liều thuốc an thần khá nặng, nên sáng nay khi tỉnh dậy, đầu Thư Phàm có chút đau và choáng váng muốn nôn.

Hoàng Tuấn Kiệt vui sướиɠ, cười tươi hỏi: “Em thấy trong người thế nào? Đã đói chưa? Có muốn ăn gì không?”

Thư Phàm chớp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoàng Tuấn Kiệt. Bóp trán, mày nhíu lại khi mùi thuốc xộc vào lỗ mũi.

“Mấy giờ rồi?” Chống tay xuống giường, Thư Phàm từ từ ngồi dậy.

“Hơn năm giờ sáng.” Hoàng Tuấn Kiệt nhìn đồng hồ đang đeo trên cổ tay.

Tối hôm qua con chim hải âu đã xoay một góc chăn thành một cái ổ. Nó thỏa mãn ngủ một giấc bên cạnh Thư Phàm cho đến sáng nay.

Thư Phàm ngủ say nên không biết con chim hải âu đã theo mình đến tận bệnh viện vào tối hôm qua. Sáng nay, Thư Phàm cũng không chú ý đến nó. Khi tay Thư Phàm đập nhẹ vào đầu nó, khiến nó ai oán kêu lên một tiếng, đập cánh bay lên, Thư Phàm giật mình quay sang nhìn con chim hải âu đang vừa kêu vừa chạy nhảy lung tung trên giường bệnh.

Thư Phàm há hốc mồm, mắt trợn tròn, tay chỉ chỉ vào thân hình không ngừng di chuyển của con chim hải âu: “Tại…tại sao mày lại ở đây?” Thư Phàm nghĩ đã là chim sống ở biển, thì vĩnh viễn sẽ ở lại biển. Không ngờ con chim hải ây này lại theo mình về tận đây.

Con chim hải âu mắt vừa ai oán vừa khinh thường nhìn Thư Phàm. Trong lòng nó không ngừng than thầm: “Đây là cách cô chủ chào đón tôi đấy hả? Biết thế, tôi cóc thèm đi theo cô. Hu hu hu! Cái đầu của tôi.”

Nếu Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm nghe nghe được nỗi lòng của con chim hải âu, đảm bảo cả hai sẽ tức đến sùi bọt mép.

“Hơn mười giờ tối hôm qua, con chim hải âu tìm đến đây.” Hoàng Tuấn Kiệt trả lời thay cho con chim hải âu. Dù hắn không có nói, con chim hải âu cũng không thể lên tiếng trả lời. Vì ngoài những âm thanh “gừ gừ”, nó không còn biết nói gì cả.

“………….” Thư Phàm chăm chú nhìn con chim hải âu. Tuy rằng không muốn nó đi theo mình vào thành phố, vì ở đây nó sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Nhưng được gặp lại nó, khiến Thư Phàm rất vui và cảm động.

Thư Phàm vươn tay, ôm lấy con chim hải âu vào lòng, tay vuốt nhẹ bộ lông mềm mượt của nó: “Tại sao mày lại bỏ biển theo tao về đất liền? Mày có biết như thế sẽ nguy hiểm lắm không? Ở đây vừa không có vùng trời tự do cho mày bay nhảy, cũng không có chúng đồng bạn của mày, cũng không có biển cho mày chơi đùa.”

Con chim hải âu cọ cọ đầu vào má Thư Phàm, miệng liên tục kêu “gừ gừ”.

Màn ân ân ái ái của Thư Phàm và con chim hải âu lọt vào đáy mắt Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn mừng vì Thư Phàm không ngay lập tức đòi hắn đưa trở về đảo tìm tung tích của Trác Phi Dương. Hoàng Tuấn Kiệt cầu mong, con chim hải âu có thể giúp Thư Phàm tạm nguôi ngoai đi tâm sự ngổn ngang trong lòng.

Chơi đùa với con chim hải âu một lúc, Thư Phàm ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Cả đêm hôm qua anh không về nhà?”

“Không, tối hôm qua anh ở lại đây.” Hoàng Tuấn Kiệt bối rối vuốt tóc, mắt thâm tình nhìn Thư Phàm.

Thư Phàm hơi ngượng, mắt chớp chớp: “Chắc anh cũng mệt rồi. Mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Anh không mệt.” Hoàng Tuấn Kiệt vội nói. Hắn không muốn xa rời Thư Phàm, không muốn để Thư Phàm ở lại một mình. Hắn rất sợ Thư Phàm lại bị bắt cóc thêm một lần nữa.

“Em muốn về nhà. Nếu anh không về, em làm sao có thể về.” Thư Phàm

mỉm cười, nheo mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Đã lâu rồi, Thư Phàm không có cơ hội được ngắm nhìn và gần gũi với Hoàng Tuấn Kiệt như thế này.

Hoàng Tuấn Kiệt ngây người, bối rối đến nỗi không biết nói gì.

Con chim hải âu hấp háy mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Nó nhảy phóc từ vai Thư Phàm chuyển sang vai Hoàng Tuấn Kiệt.

Thư Phàm kinh ngạc nhìn con chim hải âu thân thiết với Hoàng Tuấn Kiệt, xem hắn như bạn của mình.

“Anh và con chim hải âu đã làm quen với nhau suốt cả buổi tối hôm qua?” Thư Phàm tin rằng chỉ có thế con chim hải âu mới thân thiết Hoàng Tuấn Kiệt như thế. Sống cùng với Trác Phi Dương gần nửa tháng trong rừng, Thư Phàm chưa từng thấy con chim hải âu thân thiết với Trác Phi Dương bao giờ, ngay cả đậu trên tay cũng chưa từng xảy ra.

“Không, cả đêm hôm qua con chim hải âu làm một cái ổ chăn ngủ bên cạnh em.” Hoàng Tuấn Kiệt cười, đưa tay vuốt nhẹ vào đầu con chim hải âu. Con chim hải âu phối hợp cọ nhẹ đầu vào lòng bàn tay hắn, miệng kêu “gừ gừ”

Thư Phàm bị hình ảnh thắm thiết của cả hai làm cho không khép nổi miệng. Nhớ đến tính cách nóng nảy của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm không dám tin là con chim hải âu có thể nhanh chóng kết bạn với Hoàng Tuấn Kiệt như thế.

“Bọn anh quen nhau từ trước. Sáng hôm qua, chính con chim hải âu đã dẫn anh đến chỗ em.” Hoàng Tuấn Kiệt vuốt ve lưng con chim hải âu, mắt âu yếm nhìn Thư Phàm.

Thư Phàm mỉm cười, không nói gì. Giờ Thư Phàm đã hiểu được nguyên nhân vì sao Hoàng Tuấn Kiệt lại xuất hiện đúng lúc như thế. Hóa ra tất cả đều là do công lao của con chim hải âu.

Mỗi lần nghĩ đến con chim hải âu, trong lòng Thư Phàm lại dâng lên cảm giác ngọt ngào và yêu thương.

“Em đã đói chưa? Có muốn ăn gì không?” Hoàng Tuấn Kiệt ôm con chim hải âu, đặt chân nó đậu trên túi thức ăn dành cho chim bồ câu.

Thư Phàm lúc này mới để ý đến túi thức ăn trong phòng bệnh. Nụ cười càng lúc càng mở rộng trên môi Thư Phàm. Xem ra không chỉ có một mình Thư Phàm thích con chim hải âu, mà ngay cả Hoàng Tuấn Kiệt cũng bị nó dụ.

“Em đói rồi. Em muốn ăn.” Thư Phàm xoa xoa bụng, liếʍ đôi môi khô nẻ của mình. Mặc dù trong lòng Thư Phàm bây giờ rất đau, nhưng Thư Phàm tự nhủ phải cố gắng lên, phải kiên cường để đối mặt với tất cả.

“May quá! Em muốn ăn ở đâu, để anh dẫn em đi.” Đối với Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt muốn cưng chiều cả đời.

Chờ Thư Phàm vào phòng vệ sinh sơ tẩy qua cơ thể và thay quần áo, Hoàng Tuấn Kiệt cùng Thư Phàm đến một nhà hàng cạnh bệnh viện ăn cơm sáng.

Thư Phàm đã gần nửa tháng chưa được ăn cơm, nên ăn giống như hổ đói.

Hoàng Tuấn Kiệt ngây người, ngồi ngắm nhìn Thư Phàm ăn cơm, tay thỉnh thoảng gắp và gỡ thức ăn cho Thư Phàm.

Nghĩ về những ngày sống trong rừng, nghĩ về cái chết của Trác Phi Dương, lòng Thư Phàm quặn đau, những giọt nước trong khóe mắt lại trực trào. Cắn chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt, Thư Phàm xô ghế đứng dậy.

“Em…em cần phải vào nhà vệ sinh.” Thư Phàm cười gượng, đầu cúi thấp.

Hoàng Tuấn Kiệt đau xót, muốn nói với Thư Phàm rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Ừ, em đi đi. Nhớ phải cẩn thận.”

“Em nhớ rồi.” Thư Phàm vẫn giữ nụ cười như không cười trên môi, chân loạng choạng bước đi.

Bên ngoài nắng đã lên cao. Mọi vật đều chìm trong nắng vàng, được nắng sưởi ấm. Nhưng Thư Phàm thấy lòng mình thật lạnh, thật cô đơn.

Có nằm mơ, Thư Phàm cũng không nghĩ đến trường hợp Tú Linh bị tai nạn giao thông, dẫn đến mất trí nhớ, điều còn khôi hài hơn nữa là Tú Linh xuýt bị lừa trở thành vợ của một người đàn ông khác.

Càng nghĩ Thư Phàm càm tức, càng căm ghét Vũ Gia Minh. Hắn chẳng những vô duyên vô cớ bắt cóc Tú Linh, mang sang Hồng Kông, hơn nữa vì hắn, khiến hai chị em xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Chỉ một chút nữa thôi, tính mạng của cả hai đã không giữ lại được rồi.

Lần này, Thư Phàm quyết định bằng mọi giá phải mang bằng được Tú Linh trở về Việt nam và tránh xa mảnh đất Hồng Kông, mang lại toàn xui xẻo và tai ương này vĩnh viễn.

Do Thư Phàm nằng nặc đòi xuất viện bằng được, Hoàng Tuấn Kiệt đành phải chiều theo. Hắn đã thay đổi địa điểm gặp mặt Tú Linh và Vũ Gia Minh. Bốn người hẹn gặp nhau tại nhà riêng của Vũ Gia Minh.

Tú Linh tạm thời không nhớ ra được Thư Phàm là ai. Tú Linh chỉ tin tưởng một mình Vũ Gia Minh, tin vào những lời nói nửa thật nửa giả của hắn.

Hơn chín giờ sáng, Hoàng Tuấn Kiệt lái xe đưa Thư Phàm đến nhà riêng, nằm ở vùng ngoại ô của Vũ Gia Minh.

Tâm tư của Thư Phàm hiện giờ giống như nước xôi lửa bỏng, nhiệt độ trong cơ thể Thư Phàm bốc cao ngùn ngụt, sợ rằng ngay cả một quả trứng cũng có thể được luộc chín.

Trên đường đến nhà Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt khôn ngoan không nói một câu gì. Hắn và con chim hải âu ngoan ngoãn, ngồi im bên cạnh Thư Phàm, để mặc Thư Phàm rơi vào trầm tư và suy tính.

Hơn mười giờ sáng, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đến nơi.

Người làm trong nhà mở cửa cho cả hai.

Con chim hải âu đậu trên vai Thư Phàm, mắt nó quan sát bốn phía xung quanh, như thể cả ba đang đi vào hang sói.

Nhà riêng của Vũ Gia Minh là một căn biệt thự ba tầng, được xây dựng theo lối kiến trúc Phương Tây. Căn biệt thự khá xinh xắn, sơn màu trắng kết hợp với màu xanh rêu. Diện tịch khu vườn rộng gần một hecta, trồng nhiều hoa cỏ, cây cảnh và cây ăn trái, ngoài ra còn có một bể bơi khá to.

Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đến vào ban ngày, nên có thể nhìn rõ được cảnh vật và lối kiến trúc của căn biệt thự. Trong nắng vàng, muôn hoa khoe sắc, đẹp rực rỡ, lung linh và mờảo. Đến đây, Thư Phàm có cảm giác mình đang lạc vào một thế giới đầy hoa và nắng.

Bình thường khi gặp được một vườn đầy hoa thế này, Thư Phàm sẽ reo lên vui sướиɠ và chạy nhảy lung tung khắp nơi để ngắm hoa và ngửi từng bông hoa. Nhưng vào lúc này, Thư Phàm chỉ có một mong ước mãnh liệt là đấm vỡ mặt Vũ Gia Minh, và bầm thây hắn thành trăm đoạn.

Tú Linh không biết chị gái và Hoàng Tuấn Kiệt đến thăm, cũng không nghe Vũ Gia Minh nhắc gì đến người chịgái này, nên Tú Linh không có tâm trạng hồi hộp và chờ mong. Tú Linh đang ngồi chơi đàn piano do Vũ Gia Minh dạy. Cả hai đắm chìm trong không khí lãng mạng riêng tư của chính mình, hoàn toàn không thèm để ý đến tâm trạng cáu bẳn và bực bội của hai vị khách đang băng qua vườn, sắp vào đến cửa phòng khách.

Chưa bước chân vào phòng khách, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt có thể nghe thấy tiếng đàn piano, tiếng cười nói của Vũ Gia Minh và Tú Linh.

Cơn tức giận trong Thư Phàm bùng lên dữ dội. “Vũ Gia Minh chết tiệt! Hôm nay, nếu tôi không đánh anh một trận, tôi tuyệt đối không còn mang tên Bạch Thư Phàm nữa.”

Hỏa khí trong người Thư Phàm bốc cao đến nỗi, con chim hải âu thức thời vội chuyển sang đậu trên vai Hoàng Tuấn Kiệt. Còn Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu cười khổ. Xem ra ngay cả hắn cũng không tránh thoát khỏi bị vạ lây.

“Vũ Gia Minh!” Thư Phàm đá mạnh vào cánh cửa phòng khách, tạo nên một tiếng “Phành” và “Rầm” thật to.

Âm thanh chát chúa khiến mấy vệ sĩ đứng ngoài sân, và hai cô giúp việc đều giật mình, đồng loạt ngước mắt nhìn Thư Phàm.

Tú Linh giật mình kinh sợ. Vì quá hoảng hốt, tay ấn mạnh xuống phím đàn piano tạo nên một tiếng vang, không kém gì tiếng phá cửa của Thư Phàm.

Vũ Gia Minh khóe môi co giật. Hắn sớm đoán trước được thái độ hùng hổ và căm tức của Thư Phàm khi đến đây. Nhưng không ngờ, còn vượt xa ra cả dự đoán của hắn. Với tình trạng này, chắc chắn sẽ có nhiều trò hay để xem.

Vũ Gia Minh không vội đứng lên, hắn vỗ nhẹ vào vai Tú Linh, nở một nụ cười trấn an: “Em đừng sợ. Họ là khách của hai chúng ta. Anh tin rằng khi em gặp mặt họ, em sẽ nhớ ra được một điều gì đó.”

Tú Linh ngơ ngác nhìn Vũ Gia Minh. Mặc dù không hiểu hắn nói như vậy, có nghĩa là gì. Nhưng vì tò mò và hiếu kì, Tú Linh quay lại nhìn.

Đầu tiên, Tú Linh nhìn lướt qua khuôn mặt cau có và tức giận của Thư Phàm, sau đó chuyển sang nhìn khuôn mặt tuấn tú và đẹp trai của Hoàng Tuấn Kiệt.

Tú Linh không có mấy ấn tượng với Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng đối với Thư Phàm thì lại có rất nhiều. Khi nhìn vào mắt Thư Phàm, Tú Linh cảm nhận được tình cảm của một người chị dành cho em gái, cảm nhận được nỗi nhớ thương và lo lắng của một người thân ruột thịt.

Mắt Tú Linh đỏ hoe, mũi cay cay, Tú Linh sụt sịt muốn khóc. Dù vẫn chưa thể nhớ ra được Thư Phàm là chị gái của mình, nhưng tình cảm chị em đã ngấm sâu vào trong trái tim Tú Linh, khiến Tú Linh không thể quên được.

Thư Phàm siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi. Cố gắng nhẫn nhịn mong muốn đấm vỡ mặt Vũ Gia Minh, Thư Phàm đau xót nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô em gái. Tú Linh trông gầy hơn khi vẫn còn đang sống tại Việt nam. Thư Phàm có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và cô đơn của Tú Linh, khi phải một mình trải qua thời gian dưỡng bệnh tại bệnh viện, phải một mình đương đầu với mọi chuyện.

Tú Linh vốn là một cô gái ngây thơ, dễ thương và tốt bụng. Tú Linh xứng đáng được sống vui vẻ, không có ưu tư. Tất cả đều tại tên chết tiệt Vũ Gia Minh.

Thư Phàm nghiến răng nghiến lợi, mắt căm phẫn trừng trừng nhìn Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh cười cười, quẹt mũi, nheo mắt nhìn Thư Phàm. Hắn rất thích điệu bộ muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Thư Phàm.

“Tú Linh! Lại đây!” Thư Phàm nghẹn ngào, vẫy tay gọi Tú Linh.

Tú Linh ngơ ngác nhìn Thư Phàm, đáy mắt long lanh lệ.

“Tú Linh, lại đây, lại đây với chị. Chị sẽ đưa em về.” Thư Phàm cố nén nước mắt, lòng tự nhủ bằng mọi cách phải chữa khỏi bệnh mất trí nhớ cho Tú Linh.

Tú Linh chậm chạp bước lại gần Thư Phàm, mắt nhìn Thư Phàm không chớp.

Khi còn cách Thư Phàm một khoảng không xa cũng không gần, Tú Linh đột ngột dừng lại, nước mắt tuôn như mưa.

Thư Phàm khóc theo Tú Linh, chạy lại ôm chầm lấy em gái: “Tú Linh! Tú Linh! Cuối cùng chị cũng tìm được em rồi.”

Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh im lặng, nhìn cảnh hai chị em nhà họ Bạch ôm nhau, huyên thuyên nói chuyện, vừa cười vừa khóc như hai con chim sẻ.

Hoàng Tuấn Kiệt đứng dựa vào bờ tường, mắt âu yếm nhìn Thư Phàm. Con chim hải âu cúi đầu, thỉnh thoảng dùng mỏ quắp tóc Hoàng Tuấn Kiệt, chân đạp đạp vài cái vào vai áo hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt đang mải mê ngắm nhìn Thư Phàm nên không mấ

y chú ý đến con chim hải âu. Nếu không, hắn đã không ngần ngại ném con chim hải âu xuống đất rồi.

Vũ Gia Minh kinh ngạc nhìn con chim hải âu đang đậu trên vai Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn vì hiếu kì, đã nhanh chóng bước lại gần Hoàng Tuấn Kiệt, vươn tay muốn chạm vào thân hình con chim hải âu.

Con chim hải âu căm tức dùng mỏ chỗ thật mạnh vào mu bàn tay hắn, khiến hắn kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn con chim hải âu.

Con chim hải âu chẳng những không sợ, nó còn dương oai dơ cao móng chân cào cào vào khoảng không trước mặt Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh bực mình muốn đập con chim hải âu một trận, nhưng vì sợ móng vuốt của nó có thể tặng cho mình mấy vết cào vào mặt, hắn đành phải ngậm ngùi, hậm hực đứng cách xa con chim hải âu và Hoàng Tuấn Kiệt mấy bước chân.

ThưPhàm kéo Tú Linh ngồi xuống bên cạnh mình, đôi mắt sắc bén ánh lên tia lửa giận của Thư Phàm mãnh liệt chiếu thẳng vào Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh cười cười, khoé môi hắn cong cong, hàm răng trắng sáng của hắn lộ ra dưới cặp môi mỏng có màu đỏ như son.

Thư Phàm càng nhìn Vũ Gia Minh càng thấy không vừa mắt, càng muốn đập hắn một trận.

“Vũ Gia Minh!” Thư Phàm nghiến răng: “Tôi cảnh cáo anh, từ lần sau không được phép lại gần em gái tôi nửa bước.”

Vũ Gia Minh gãi mũi, xoa cằm. Hắn cười cợt hỏi: “Tại sao tôi không được phép lại gần cô ấy? Chẳng lẽ tôi bị luật pháp ngăn cấm?”

“Rầm!” Thư Phàm phẫn nộ đập bàn, tay chỉ thẳng vào mặt Vũ Gia Minh: “Vũ Gia Minh! Đừng có không biết tốt xấu! Nếu không phải tại anh vô cớ bắt cóc, mang em gái tôi sang Hồng Kông, nó có bị tai nạn giao thông, dẫn đến mất trí nhớ không? Hơn nữa, còn vì anh, nó xuýt trở thành vợ của một người đàn ông khác.”

Càng nói Thư Phàm càng tức. Đứng bật dậy như lò xo, Thư Phàm căm phẫn rít giọng: “Nếu anh còn dám dở trò bắt cóc em gái tôi thêm một lần nữa, thì dù có phải liều mạng, tôi cũng chơi với anh. Hừ! Em gái của tôi không phải là trò chơi của anh.”

Vũ Gia Minh thu lại nụ cười. Hắn không thích người khác lên giọng dạy bảo hắn, lại càng không thích bị người khác ngăn cấm không cho phép hắn lại gần Tú Linh.

Tú Linh bị Đào Tuyết Viên gián tiếp hại bị tai nạn giao thông, hắn cũng đau lòng, cũng sợ hãi chẳng kém gì Thư Phàm. Việc Tú Linh xuýt trở thành vợ của người khác, còn khiến hắn khổ sở và buồn bực hơn cả Thư Phàm.

Hắn thật lòng thích và thương Tú Linh, làm sao hắn có thể chấp nhận để Tú Linh lấy người khác. Chỉ cần nghĩ Tú Linh bị người người đàn ông khác cướp mất, hắn đã phát điên.

Nắm chặt tay Tú Linh, Thư Phàm hùng hổ lôi Tú Linh đi theo mình.

“Đứng lại!” Hai chị em chưa bước ra khỏi ghế, đã nghe thấy giọng nói trầm lạnh của Vũ Gia Minh.

“Anh muốn gì?” Thư Phàm quay lại nhìn Vũ Gia Minh, ngữ khí cũng sắc lạnh chẳng kém gì hắn.

“Ngồi xuống đi, tôi có chuyện cần nói.” Vũ Gia Minh thương hại nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt và trắng bệch vì sợ của Tú Linh.

“Giữa tôi và anh không có gì để nói chuyện với nhau cả. Nếu anh còn nghĩ cho Tú Linh, thì hãy buông tha cho nó đi. Một cô gái ngây thơ và đơn giản như nó, không hợp với một người có tính cách như anh.” Thư Phàm trừng mắt cảnh cáo Vũ Gia Minh.

Trên đường đến đây Thư Phàm đã nghĩ rất nhiều. Bằng vào tính cách nóng tính và thương em gái của mình, Thư Phàm đã không ngần ngại ra tay đấm thẳng vào mặt Vũ Gia Minh, và đập phá đồ đạc trong nhà hắn rồi. Nhưng trải qua hơn nửa tháng vừa bị bắt cóc, vừa phải trốn chui trốn nhủi trong rừng, trải qua mấy lần xuýt chết, đã dạy cho Thư Phàm nhiều bài học quý giá. Thư Phàm biết Tú Linh có tình cảm với Vũ Gia Minh, mà Vũ Gia Minh cũng thế. Có lẽ chuyện không may đó cũng không ai muốn nó xảy ra, cũng giống như chuyện Thư Phàm bị Trác Phi Dương bắt cóc. Chính vì điều này, Thư Phàm đã nhân nhượng cho Vũ Gia Minh rất nhiều.

“Tôi không thể buông tay, cũng không thể để cho cô ấy đi.” Vũ Gia Minh nhìn thẳng vào mắt Thư Phàm. Bất chấp Thư Phàm có đồng ý cho mình quen biết em gái hay không, Vũ Gia Minh cũng quyết giữ bằng được Tú Linh ở bên cạnh mình.

“Dựa vào cái gì mà anh dám tuyên bố không muốn buông tay?” Thư Phàm cười nhạt: “Em gái tôi là gì của anh? Là người tình hay đơn giản chỉ là một món đồ chơi của anh?”

Người Tú Linh bất giác run lên, nước mắt tuôn ra như mưa. Tú Linh rất muốn chạy ra khỏi đây. Tú Linh không muốn nghe câu trả lời của Vũ Gia Minh.

Ban đầu Tú Linh hoàn toàn tin tưởng vào những gì mà Vũ Gia Minh đã nói, nhưng sau khi Thư Phàm xuất hiện, Tú Linh mới biết rằng mối quan hệ giữa hai người bất quá chỉ là một cuộc giao dịch, không hơn cũng không kém.

Thư Phàm thương hại, ôm lấy thân hình run rẩy của em gái vào lòng. Vỗ nhẹ vào vai Tú Linh, Thư Phàm nghẹn ngào nói: “Em gái ngoan, đừng khóc. Có chị đây rồi, sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa đâu. Chị sẽ đưa em trở về Việt nam, trở về với bố mẹ và bạn bè.”

Tú Linh ôm chặt lấy chị gái, những giọt nước mắt tủi hờn làm ướt đẫm vạt áo sau lưng Thư Phàm.

Vũ Gia Minh bối rối vuốt tóc. Hắn giờ mới hiểu những giọt nước mắt của Tú Linh giống như những mũi kim đâm sâu vào lòng hắn. Nhìn người con gái mình thích thương tâm rơi lệ một, hắn thương tâm mười. Từ trước đến giờ hắn không hiểu mùi vị của ái tình là gì, nay hắn đã hiểu được rồi.

Một khi đã yêu, thì những tính toán nhỏ nhặt chẳng là gì cả. Vào lúc này, hắn không còn là chính mình nữa.

“Tôi sẽ không buông tay. Tôi sẽ giữ chặt lấy cô ấy.” Vũ Gia Minh đặt ly rượu xuống bàn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy lệ của Tú Linh.

Tú Linh lảnh tránh đôi mắt thâm tình của Vũ Gia Minh. Đôi mắt của hắn đã hút hết mọi ý nghĩ phản kháng vừa mới nhen nhóm trong lòng Tú Linh.

“Không buông tay?” Thư Phàm nhếch mép cười nhạt: “Thật buồn cười! Anh tưởng anh là ông trời chắc? Tú Linh là em gái duy nhất của tôi, là người tôi thương nhất. Tôi không cho phép bất cứ ai gây tổn thương cho nó.” Thư Phàm đẩy Tú Linh đứng phía sau, mặt đối mặt với Vũ Gia Minh.

“Cô ấy là…” Vũ Gia Minh lúng túng, ngập ngừng không biết nói như thế nào cho phải. Ý nghĩ muốn độc chiếm Tú Linh trở thành của riêng mình đã có từ lâu, nhưng hắn vẫn xem thường điều đó. Hắn cho rằng chỉ cần hắn hiểu và làm theo điều đó là được rồi. Nhưng đến hôm nay, hắn biết mình đã lầm. Chỉ vì lòng ích kỉ của riêng mình, hắn đã khiến Tú Linh bị tổn thương, khiến cho mối quan hệ giữa hai người trở nên phức tạp.

Qua hơn nửa tháng không có Tú Linh ở bên cạnh, và xuýt mất Tú Linh, hắn đã hiểu ra tất cả. Từ giờ phút này trở đi, hắn không muốn làm sai nữa, hắn sẽ sửa chữa lại mọi chuyện.

Hoàng Tuấn Kiệt ngồi nghe Thư Phàm và Vũ Gia Minh đối đáp với nhau. Trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối. Người làm sai, không chỉ có một mình Vũ Gia Minh, mà còn có cả bản thân hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt hối hận đã chậm trễ không nói thật tình cảm của mình cho Thư Phàm biết trước khi mọi chuyện xảy ra. Hoàng Tuấn Kiệt hy vọng lần này hắn sẽ còn có cơ hội để làm điều đó. Hắn mong rằng mọi chuyện không diễn ra quá muộn.

“Là gì?” Thư Phàm hỏi dồn.

Nhìn em gái tuôn trào giọt lên như mưa, khóc đến đỏ cả hốc mắt. Khi nghe phải theo mình về Việt nam, khuôn mặt bỗng dưng trầm xuống. Thư Phàm đã hiểu Tú Linh đã yêu Vũ Gia Minh mất rồi. Thư Phàm sợ nếu cố tình tách em gái ra khỏi Vũ Gia Minh, sẽ chẳng bao giờ còn trông thấy nụ cười, khuôn mặt ngây thơ và hồn nhiên của Tú Linh nữa.

Mặc dù không ưa gì Vũ Gia Minh, thậm chí còn căm ghét hắn. Nhưng Thư Phàm biết chỉ có hắn mới mang lại nụ cười và hạnh phúc cho em gái. Là một người chị thương và hiểu em gái, Thư Phàm không thể nhẫn tâm cướp mất đi tình yêu đầu đời vừa mới chớm nở của em gái.

“………” Vũ Gia Minh luống cuống, ngôn từ lộn xộn. Bình thường, hắn là một kẻ mau mồm mau miệng, nhưng khi bị hỏi đến vấn đề tình cảm, hắn lại ngượng ngịu như một học sinh tiểu học đang phạm lỗi.

“Nếu anh không chịu nói thật, thì từ nay về sau đừng hòng tìm gặp em gái tôi nữa.” Thư Phàm đe doạ, tay định kéo Tú Linh đi.

Tú Linh cúi đầu, nước mắt rơi tí tách xuống nền gạch, lòng tê tái vì đau.

Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Chắc cậu cũng biết mục đích cuộc viếng thăm của tôi và Thư Phàm rồi. Nếu cậu không có gì để nói, thì chúng tôi đi đây.”

Để chọc tức Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt cố tình nháy mắt với hắn, môi nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng, tay vỗ nhẹ vào bả vai Vũ Gia Minh vừa tỏ vẻ khích lệ, lại vừa hàm ý trêu chọc.

Vũ Gia Minh làm sao chịu nổi đả kích này. Hắn dù gì cũng là một kẻ tự cao tự đại, hơn nữa hắn yêu Tú Linh nhiều như thế, cấm hắn không được phép lại gần Tú Linh, có khác gì lấy đi mất lòng tự trọng, và bắt hắn phải sống trong đau khổ.

Vũ Gia Minh đứng dậy. Trước khi Thư Phàm kịp phản ứng, hắn đã kéo Tú Linh ngã nhào vào lòng hắn.

“Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, ai cũng đừng hòng mà cướp đi.” Vũ Gia Minh hung dữ rống lên, thanh âm của hắn khiến con chim hải âu sợ hãi bay vυ"t đi.

Hoàng Tuấn Kiệt gập người xuống để cười, hắn cười đến chảy cả nước mắt.

Thư Phàm há hốc mồm, mắt trợn tròn nhìn Vũ Gia Minh, tay chỉ chỉ: “Anh….anh…”

Tú Linh đông cứng cả người. “Phừng!” Chưa đầy một giây, màu đỏ lan từ gò má đến tận mang tai, lần xuống cổ, sau đó lan tràn toàn thân, trái tim Tú Linh đang khiêu vũ trong l*иg ngực.

Mất mấy giây, Thư Phàm mới lấy lại được bình tĩnh.

Thư Phàm căm phẫn quát: “Anh tưởng chỉ cần nói như thế, tôi sẽ chấp nhận để anh lấy Tú Linh sao?”

“Cô không chấp nhận cũng không được, Tú Linh đã thuộc về tôi rồi.” Vũ Gia Minh trắng trợn tuyên bố, mặc kệ khuôn mặt đỏ rực như hơ phải lửa của Tú Linh.

Vì lời nói của Vũ Gia Minh, Tú Linh xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chui xuống, ngay cả ý nghĩ tự sát vì xấu hổ cũng có.

“Cái gì!” Lần này đến lượt Thư Phàm rống lên: “Anh vừa mới nói cái gì? Anh…anh…” Thư Phàm tức đến nỗi muốn cầm dao gϊếŧ người.

“Cô không nghe tôi vừa nói gì sao? Cô ấy đã trở thành người của tôi rồi.” Vũ Gia Minh ôm chặt lấy Tú Linh, vênh mặt thách thức Thư Phàm.

Cả người Thư Phàm đều run lên, môi cắn đến trắng bệch, trong đáy mắt có hai ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt.

Hoàng Tuấn Kiệt sợ Thư Phàm tức giận đến nỗi phẫn uất công tâm. Hắn đứng

lên, lại gần Thư Phàm, vừa ôm Thư Phàm vào lòng hắn vừa dỗ dành: “Em đừng giận, chẳng phải em cũng muốn Tú Linh tìm được hạnh phúc của mình là gì? Nay Vũ Gia Minh đã thừa nhận hắn yêu Tú Linh và muốn lấy Tú Linh làm vợ, em nên vui mới phải.”

Thư Phàm vùi mặt vào ngực Hoàng Tuấn Kiệt. Cố hít lấy mùi hương nam tính và mùi nước hoa trên cơ thể hắn, tâm trạng bực bội và cau có trong Thư Phàm dần dần tan biến.

“Em cũng rất vui khi Tú Linh tìm được tình yêu và hạnh phúc. Nhưng mà tên xấu xa kia đâu có nói là hắn yêu Tú Linh. Em sợ hắn chỉ đang mang Tú Linh ra để trêu đùa thôi.”

“Nếu em sợ, sao chúng ta không bắt hắn làm giấy cam đoan.” Hiếm khi mới có cơ hội chỉnh Vũ Gia Minh một trận, Hoàng Tuấn Kiệt phải lợi dụng triệt để.

Bên này, Vũ Gia Minh cẩn thận dùng khăn tay lau nước mắt cho Tú Linh.

“Em đừng khóc! Hãy tin anh, những lời anh nói hoàn toàn là sự thật, anh không có lừa em.” Vũ Gia Minh dùng giọng ngọt ngào nhất để trấn an Tú Linh.

Tú Linh cúi đầu, ngượng ngùng không biết dùng thái độ gì để đối mặt với Vũ Gia Minh.

“Tú Linh! Em nghe anh nói gì không?” Vũ Gia Minh nâng cằm Tú Linh lên, đôi mắt thâm tình nhìn Tú Linh. Trong đáy mắt hắn giờ chỉ còn duy nhất một mình hình bóng của Tú Linh, trong trái tim hắn cũng thế.

Tú Linh chớp mắt. Để cho hai giọt lên long lanh như pha lê lăn dài xuống má, Tú Linh nghe lòng mình mênh mang hạnh phúc và vui sướиɠ.