Thư Phàm chạy và chạy, vừa chạy vừa khóc, bước thấp bước cao trên nền đất trơn trượt, nhấp nhô. Bộ quần áo màu trắng mặc trên người đã bị biến thành màu đen do nhuộm đất bùn, ngay cả khuôn mặt và tóc Thư Phàm cũng bị biến thành màu đen. Màu sắc trên thân thể Thư Phàm hòa lẫn với ánh sáng ảm đạm của khu rừng, tạo nên một bức tranh thật buồn tẻ, và thê lương. Người sống và người chết chỉ cách nhau trong gang tấc.
Người đang bị chôn chân đứng trong cát lún kia liệu có thể sống? Người đang thất thểu bỏ trốn, liệu có thể thoát khỏi sự truy lùng của bọn sát thủ?
Thư Phàm không biết, không muốn nghĩ gì cả. Đầu Thư Phàm rối quá, rối đến mức Thư Phàm chỉ biết khóc, nước mắt làm hoen bờ mi, làm mờ cảnh vật, khiến cho con đường mà Thư Phàm đang đi, càng lúc càng trở nên mông lung mờ ảo.
Thư Phàm hụt bước chân, ngã rầm xuống một chiếc hố do thú rừng đào. Tuy không sâu, cũng đủ khiến Thư Phàm đau hết mình mẩy.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần và kêu rên lên được tiếng nào. Tiếng súng “Đùng!”, “Đoàng!” lọt vào tai Thư Phàm. Bên tai Thư Phàm văng vẳng nghe tiếng quát, tiếng hò hét và tiếng cười khả ố của bọn sát thủ. Chúng đang vui mừng vì thấy Trác Phi Dương đang bị chôn sâu dưới cát lún, đang phẫn nộ vì không thấy người con gái đi cùng hắn đâu.
Thư Phàm bịt chặt miệng, nước mắt càng lúc tuôn ra càng nhiều. L*иg ngực bị bóp nghẹn, Thư Phàm không thể thở được. Trái tim Thư Phàm đau đớn, từng mũi từng mũi kim đang xuyên sâu vào tim. Thư Phàm không muốn hắn phải chết thay cho mình, không muốn hắn phải hy sinh tính mạng vì mình, càng không muốn mắc nợ ân tình của hắn.
“Không! Mình không muốn, ngàn vạn lần không muốn.” Thư Phàm cắn chặt môi, dòng màu đỏ chảy xuống khóe mép, mùi máu tanh khiến thần trí Thư Phàm thanh tỉnh đôi chút. “Nếu phải sống cả đời trong hối hận, thì thà rằng hôm nay mình chết cùng hắn, chết trong vui vẻ và thống khoái. Có thể mình ngốc, khi chọn một cái chết quá trẻ như thế này. Nhưng vẫn còn hơn biến thành một con rùa rụt cổ.”
Thư Phàm vò đầu bứt tóc, cố gắng nghĩ ra một cách gì đó để cứu Trác Phi Dương. Thư Phàm tự biết bản thân mình chân yếu tay mềm, không có vũ khí phòng thân, làm sao đấu lại gần mười tên sát thủ.
Nhìn xung quanh, Thư Phàm cố tìm ra thứ gì đó hữu dụng. Chim và thú trong rừng vì sợ tiếng súng và bước chân dồn dập của bọn sát thủ, đều đã tìm một chỗ nấp kín đáo. Cả khu rừng giờ chỉ nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng hít thở dồn dập của Thư Phàm.
Ngẫm nghĩ một lúc, một tia sáng lóe lên trong đầu Thư Phàm. Khóe môi nhếch lên, hai tay siết thành nắm đấm, Thư Phàm nghiến răng, quyết tâm liều mạng với bọn chúng.
“Dù sao cuối cùng cũng phải chết, chỉ là chết trước hay chết sau thôi. Mình không sợ, tuyệt đối không sợ.” Tự an ủi và động viên mình xong, hít một hơi thật sâu, Thư Phàm bò ra khỏi chiếc hố do thú rừng đào.
Quần áo dính bết đất bùn, Thư Phàm trông đã nhem nhuốc rồi, bây giờ trông lại càng nhem nhuốc hơn. Quần áo và đầu tóc Thư Phàm không chỉ bết đất bùn còn dính thêm lá cây và cỏ khô.
Trườn như rắn qua bụi dậm, Thư Phàm cố bò lại gần hố cát mà mình vừa mới bỏ đi lúc nãy.
Nhìn thấy gần 10 tên sát thủ đứng xung quanh hố cát, dương súng vào người Trác Phi Dương, như chuẩn bị găm đạn liên tiếp vào người hắn. Thư Phàm thất kinh, xuýt hét to lên một tiếng. Cũng may, Thư Phàm ngay lập tức bịt chặt miệng, và nghiến chặt răng.
Cố gắng ngăn những tiếng hét phẫn uất và căm hận trong cổ họng, Thư Phàm để cho nước mắt không ngừng chảy, ngấm vào lòng bàn tay.
“Mình phải làm gì? Làm gì đây? Làm gì để cứu anh ấy? Cứu chính mình ra khỏi đây?” Thư Phàm hỏi chính bản thân mình, dằn vặt mình đến mức muốn đập đầu vào gốc cây để tự vẫn.
Con chim hải âu dùng móng cào cào vào vai Thư Phàm.
Thư Phàm đang đau khổ chồng chất, sớm đã không còn chú ý đến nỗi đau thế xác, không còn tâm trí để quan tâm đến cảnh vật xung quanh. Mắt Thư Phàm trừng trừng nhìn hình ảnh Trác Phi Dương đứng trong cát lún, ngạo nghễ nở một nụ cười.
Trong mắt hắn không có thê lương, không có nửa điểm tiếc nuối vì đã để cho Thư Phàm đi. Mà hình như hắn vui mừng vì hôm nay chỉ có mình hắn chết, vui mừng vì Thư Phàm kịp chạy đi trước khi bọn sát thủ đuổi kịp đến nơi. Tất cả những gì mà hắn có thể làm cho người con gái mà hắn yêu chỉ có thế thôi. Nếu có thể, hắn muốn tận tay giao trả Thư Phàm cho Hoàng Tuấn Kiệt. Nhưng hắn không thể, sinh mạng của hắn sắp kết thúc rồi.
Con chim hải âu tăng sức, móng chân nó đâm sâu vào bả vai Thư Phàm, mỏ nó chỗ vào mũi Thư Phàm. Bị đau, lúc này Thư Phàm mới chú ý đến nó.
Thư Phàm quay sang nhìn con hải âu, trong mắt ngập tràn lệ nóng, lòng bi thương khôn tả. Thư Phàm rất muốn lao lên, rất muốn cùng chết với Trác Phi Dương. Nhưng nhớ đến những gì mà hắn đã nói, lại không dám. Thư Phàm không muốn hắn thất vọng và căm ghét mình. Tính mạng của Thư Phàm là do hắn ba lần cứu, Thư Phàm không cho phép mình hy sinh một cách oan uổng và ngu ngốc.
Thư Phàm tự thề với lòng. Nếu bọn sát thủ kia dám nổ súng bắn chết Trác Phi Dương, thì còn sống ngày nào Thư Phàm nhất định sẽ thay Trác Phi Dương trả thù bọn chúng, sẽ khiến chúng sống không bằng chết.
Đôi mắt Thư Phàm lóe lên những tia nhìn tàn nhẫn và lạnh lẽo. Thư Phàm không muốn người khác gây tổn hại đến Trác Phi Dương. Trong lòng Thư Phàm không ngừng gào thét, không ngừng gọi tên Trác Phi Dương, không ngừng cầu nguyện cho hắn được bình an, cầu mong hắn không chết, cầu mong hắn còn sống trên đời. Vào giờ phút đối diện với sinh tử thế này, những kỉ niệm ngọt ngào và vui vẻ bên cạnh Trác Phi Dương ồ ạt kéo về. Trong trái tim của Thư Phàm, có cả xót thương, ngọt ngào và hạnh phúc, đan xen với những ý nghĩ kì lạ trước nay chưa từng có.
Con chim hải âu điên tiết cào cào mấy cái vào đầu Thư Phàm, mỏ nó quắp vào tóc Thư Phàm, liên tiếp giật giật mấy cái.
Thư Phàm bừng tỉnh, nhìn con chim hải âu.
Con chim hải ấy thấy Thư Phàm đã chịu chú ý đến mình. Nó khôn ngoan bay đến một chiếc tổ ong gần trên thân cây, cách chỗ Thư Phàm đang núp không xa.
Ban đầu, Thư Phàm không hiểu con chim hải âu lờn vờn bay gần tổ ong kia làm gì. Nhưng ngay sau đó, Thư Phàm bừng tỉnh đại ngộ. Một nụ cười tươi thắm nở trên môi Thư Phàm. Thư Phàm vui đến mức, muốn nhảy cẩng và hét ầm lên. Chợt nhớ ra mình đang lẩn trốn, đứng núp phía sau l
ưng và còn nhiệm vụ phải cứu Trác Phi Dương, nên cố đè nén âm thanh xuống thành tiếng muỗi kêu.
Dùng một chiếc que dài, Thư Phàm xiên từ đáy tổ ong vào đến giữa tổ ong. Phát hiện có kẻ địch xâm chiếm và có ý định cướp mất tổ của mình, những con ong vù vù bay ra ngoài.
Thư Phàm thích nghiên cứu thực vật, hơn nữa là một người ham học hỏi, ham đọc sách nên hiểu bọn ong không bao giờ đốt những người thân lấm toàn bùn đen. Chưa có lúc nào, Thư Phàm lại thấy may mắn như thế.
Đã có được tổ ong rồi, vấn đề là làm sao có thể ném tổ ong này vào người bọn chúng, mà không để bọn chúng phát hiện ra sự có mặt của mình. Thư Phàm đau đầu nghĩ, chau mày ủ dột.
Đột nhiên, bọn thú đứng núp gần chỗ Thư Phàm thò đầu ra khỏi hang. Đầu tiên là đàn chuột chũi, kế tiếp là mấy con nhím, mấy con thỏ, sau đó là đàn khỉ đứng lấp ló trên cành cây.
Thư Phàm há hốc mồm nhìn, hoàn toàn không hiểu lý do vì sao bọn thú đột nhiên sao lại chui ra khỏi chỗ nấp, hơn nữa chúng còn không sợ người lạ đang đứng gần chúng.
Tổ ong nhanh chóng được một con chim quắp vào chân, tiếp theo mấy con chim khác bay đến trợ giúp, dần dần có hơn mười con chim nâng tổ ong bay lên cao.
Khi Thư Phàm còn chưa định thần lại được, tiếng kêu giống như lợn bị chọc tiết của bọn sát thủ vang lên, cùng tiếng bay “vù vù” của lũ ong xông ra khỏi tổ.
Tiếng súng nổ, hòa cùng tiếng kêu của bọn sát thủ, tiếng chạy bình bịch của thú lớn thú nhỏ, tiếng chim vỗ cánh bay, tạo nên cảnh hỗn loạn chưa từng có trong khu rừng.
Bọn khỉ nấp trên cành cây dùng quả ném túi bụi vào người bọn sát thủ, tiếp theo đến lượt những thú nhỏ dưới mặt đất.
Thư Phàm ngồi ngây một chỗ, khuôn mặt dại ra, không thể nhận thức được chuyện gì đang diễn ra xung quanh mình. Tại sao bọn thú đột nhiên lại nổi điên lên tấn công bọn sát thủ, hơn nữa chúng còn rất đồng lòng, hành động một cách có tổ chức và trật tự?
Thư Phàm quay sang nhìn con chim hải âu đứng trên đỉnh đầu mình, không ngừng phát ra những tiếng kêu kì lạ. Bỗng dưng Thư Phàm hiểu ra tất cả. Bọn thú và chim muông trong rừng chịu giúp sức cứu Trác Phi Dương, chẳng qua là do con chim hải âu này.
Bị ong đốt cho tối tăm mặt mũi, bị chim ỉa bậy trên đầu, bị thú trong rừng ném trái cây và đất đá vào người. Ban đầu, bọn sát thủ còn giương súng bắn thị uy được vài phát, nhưng rất nhanh cơn đau đo ong đốt và đất đá ném vào người, khiến bọn chúng vừa bắn súng lung tung, vừa ôm đầu chạy trối chết.
Bọn ong và thú trong rừng không dễ dàng buông tha cho bọn sát thủ như thế. Chúng liên tục tấn công bọn chúng đến khi bọn sát thủ chạy bán mạng, cách xa đầm lấy hơn một cây số, mới chịu ngừng cuộc tấn công.
Ngay sau khi bọn sát thủ bỏ chạy, Thư Phàm cẩn thận ngó trước ngó sau. Thấy tình hình tạm yên ổn, Thư Phàm nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ nấp, vứt dây thừng cho Trác Phi Dương, miệng hối thúc: “Mau! Mau cầm lấy dây thừng, để tôi kéo anh lên.”
Trác Phi Dương kinh ngạc nhìn Thư Phàm không chớp mắt. Nụ cười trên môi hắn chưa có lúc nào lại sáng chói và ấm áp như thế. Hắn vui không phải vì hắn chưa chết, mà vui vì Thư Phàm không sao và còn quay về đây cứu hắn.
Trác Phi Dương run run nắm lấy sợi dây thừng, để Thư Phàm và bọn thú trong rừng kéo lên.
Khi Trác Phi Dương an toàn leo lên đến bờ, Thư Phàm vừa khóc, vừa cười, kích động và sung sướиɠ ôm chặt lấy Trác Phi Dương, đầu vùi vào ngực hắn.
Trác Phi Dương vòng tay ôm chặt lấy Thư Phàm. Hạnh phúc ùa về trong đáy mắt, khuôn mặt, nụ cười và trái tim hắn. Hắn đã yêu, thật sự rất yêu Thư Phàm. Biết rằng hắn chỉ yêu đơn phương, nhưng hắn không hối hận, cũng không tiếc nuối. Hắn hạnh phúc và sung sướиɠ vì cuối cùng hắn cũng tìm được người con gái xứng đáng với tình yêu mà hắn đã trao.
“Đi thôi!” Trác Phi Dương khàn giọng bảo Thư Phàm.
“Ừ, đi thôi.” Thư Phàm ngước mắt nhìn Trác Phi Dương, nụ cười tươi tắn nở trên môi.
Cả hai vừa trở về từ quỷ môn quan, họ đều hiểu cuộc sống có giá trị và quý báu nhiều như thế nào.
Trác Phi Dương l*иg năm ngón tay vào năm ngón tay Thư Phàm. Vừa đi vừa chạy, nụ cười vẫn nở trên môi họ, ánh mắt của cả hai thật sáng. Họ vững tin có thể thoát ra khỏi đây, có thể an toàn trở về nhà, trở về nơi họ thuộc về. Không chỉ một mình Trác Phi Dương không thấy hối hận, mà ngay cả Thư Phàm cũng không. Thư Phàm không hề hối hận vì đã quen biết hắn, cùng hắn trải qua nhiều gian nan thử thách, mà Thư Phàm phải cảm ơn Thượng đế đã cho mình có cơ hội được thử thách, được mở rộng tầm nhìn, mở rộng kiến thức về nhân sinh quan của mình.
Lúc bọn sát thủ quay trở lại đầm lầy, Trác Phi Dương và Thư Phàm sớm đã cao chạy xa bay. Bọn chúng giận dữ gầm lên, dùng súng liên tiếp bắn ra xung quanh. Hơn bảy giờ tối, Vũ Gia Minh hẹn gặp Hoàng Tuấn Kiệt tại một quán bar khá nổi tiếng. Quán bar này là do Vũ Gia Minh làm chủ, nên không sợ người ngoài nghe lén được cuộc nói chuyện của cả hai. Chính vì cuộc gặp này hết sức riêng tư và cơ mật nên Vũ Gia Minh mới không hẹn gặp Hoàng Tuấn Kiệt tại một nhà hàng hay một quán bar nào khác.
Đúng giờ, Hoàng Tuấn Kiệt được hai vệ sĩ hộ tống đến quán bar Thượng Đế của Vũ Gia Minh.
Chờ vệ sĩ mở cửa cho mình, Hoàng Tuấn Kiệt bước xuống. Ngước mắt nhìn bảng hiệu nhấp nháy đèn màu, chữ được tô sơn son thϊếp vàng, đề tên: Thượng Đế, Hoàng Tuấn Kiệt cau mày. Hắn rất chán ghét những nơi ăn chơi trác táng, nhất là những quán bar và vũ trường. Lẽ ra hắn không định đến, nhưng khi nghe ngữ khí có vẻ trầm trọng và tỏ vẻ bí mật của Vũ Gia Minh, sau khi suy nghĩ kĩ, hắn lại đến.
Hoàng Tuấn Kiệt cùng hai vệ sĩ bước lên bậc thềm vào quán.
Trước cửa quán có vô số những quý ông, trong những bộ vét đắt tiền, những quý bà trong những bộ đầm bó sát quyến rũ, đầy đủ sắc màu.
Sự xuất hiện của Hoàng Tuấn Kiệt cùng hai người đàn ông trong trang phục vét đen, vóc dáng cao to, khuôn mặt tuấn tú đã thu hút ánh mắt nhìn của các quý bà và các quý ông. Tại quán bar Thượng Đế không chỉ có những quý bà đến tìm đàn ông, mà ngay cả các quý ông cũng đến tìm đàn ông. Ở đây không phân biệt người bình thường, và người đồng tính, nên ai cũng có thể vào, chỉ cần có thẻ, và trở thành khách VIP của quán. Các kinh doanh độc đáo của Vũ Gia Minh, đã thu hút được rất nhiều khách sộp, mỗi năm hắn thu được rất nhiều tiền.
Thật ra, với một kẻ lắm tiền nhiều của như hắn, đâu cần bon chen mở quán bar làm gì. Nhưng cũng giống như cách kinh doanh của gia đình nhà họ Hoàng, gia đình nhà họ Vũ cũng không trong sạch gì. Có thể nói, họ làm giàu nhờ những vụ làm ăn phi pháp và biết lợi dụng vào bọn đàn em để đi lên.
Hoàng Tuấn Kiệt vừa đặt chân vào cửa quán, một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặc áo đuôi tôm màu trắng bước lại gần, hơi khom người, anh ta lịch sự nói: “Cậu là Hoàng Tuấn Kiệt?”
Hoàng Tuấn Kiệt khẽ nhếch mép, môi mấp máy: “Là tôi.”
“Cậu chủ cho mời.” Ngươi đàn ông hơn 30 tuổi, chìa tay, lễ độ mời Hoàng Tuấn Kiệt đi theo mình.
Hoàng Tuấn Kiệt ung dung đi theo anh ta, chân sải những bước thật dài, dáng người thẳng tắp, mắt không ngó ngang ngó dọc.
Mọi người đứng trong quán vì sự xuất hiện của ba người đàn ông lạ mặt, đã khiến họ tò mò và hiếu kì nhìn không chớp mắt. Mãi đến khi Hoàng Tuấn Kiệt khuất sau cánh cửa gỗ, họ mới quay sang thì thầm to nhỏ với nhau.
Trong số họ ai cũng muốn biết Hoàng Tuấn Kiệt là ai, là nhân vật lợi hại đến mức độ nào, mà được ông chủ của quán bar mời vào phòng riêng. Có người còn hiểu lầm cho rằng Hoàng Tuấn Kiệt là tình nhân của Vũ Gia Minh. Điều này cũng không thể trách được họ lắm lời, nói sai. Vũ Gia Minh chẳng những xinh đẹp hơn một nữ tử, hơn nữa từ cơ thể, ánh mắt và nụ cười của hắn luôn toát ra vẻ tà khí, nên họ chỉ dám đứng nhìn từ xa.
“Cạch!” Cánh cửa phòng được hé mở rộng sang một bên, đủ chỗ cho một mình Hoàng Tuấn Kiệt bước vào trong, còn hai người vệ sĩ đi theo hộ tống đứng ở bên ngoài.
Hai người vệ sĩ vì lo cho sự an toàn của Hoàng Tuấn Kiệt, định phá cửa xông vào, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt phất tay, lạnh lùng nói: “Hai người đứng đợi tôi ngoài này. Một mình tôi vào là được rồi.”
“Nhưng mà cậu chủ….” Hai người đồng thanh nói. Họ không yên tâm để một mình Hoàng Tuấn Kiệt đi vào trong phòng.
“Nghe lời tôi đi.” Hoàng Tuấn Kiệt không nói nhiều lời, chân tự động bước vào trong phòng.
Cánh cửa đóng lại, ngăn cản tiếng nói chuyện, tiếng cười và tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở bên ngoài.
Hoàng Tuấn Kiệt thật sự không hiểu vì lý do gì Vũ Gia Minh không hẹn mình tại nhà riêng của hắn, mà lại hẹn gặp ở một nơi ồn ào và xô bồ, dễ làm tấm bia cho mọi người nhìn vào thế này.
“Đã đến rồi.” Vũ Gia Minh lười biếng ngồi trên ghế sô pha, đáy ly rượu màu hổ phách xoay xoay trong lòng bàn tay, đầu không ngẩng lên nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
“Đến rồi.” Hoàng Tuấn Kiệt nhàn nhạt đáp lại, ngồi xuống đối diện với Vũ Gia Minh.
Nhìn chiếc ly rỗng trên bàn, như thể có ý chờ đợi mình đến, khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
“Cậu có biết là tôi ghét nhất nụ cười nửa miệng của cậu không hả? Nếu đã không thích cười thì đừng có cười.” Vũ Gia Minh cau mày, trừng mắt nhìn nụ cười như có như không trên môi Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tôi thích cười thế nào là việc của tôi. Cậu tốt nhất đừng chõ mũi vào chuyện của tôi.” Hoàng Tuấn Kiệt cảnh cáo Vũ Gia Minh. Làm bạn bao lâu nay, Hoàng Tuấn Kiệt quá hiểu rõ tính cách thâm hiểu của Vũ Gia Minh, đặc biệt là miệng lưỡi không xương độc như rắn rết của hắn. Nhiều khi Hoàng Tuấn Kiệt cho rằng Vũ Gia Minh là đàn bà, bị sinh nhầm thành đàn ông, nến tính cách của hắn mới biếи ŧɦái như thế.
Nhìn ánh mắt phun ra lửa giận của Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt cười thầm. “Nếu để hắn mà nghe được những gì mà mình vừa mới nghĩ trong đầu, thì đã to chuyện rồi.”
“Cậu đang nghĩ gì đừng tưởng tôi không biết.” Vũ Gia Minh nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt có hai ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt.
Hoàng Tuấn Kiệt chú ý đến thái độ nóng nảy khác thường của Vũ Gia Minh: “Trong mấy ngày vừa qua, đã xảy ra chuyện gì với cậu đúng không?”
Vũ Gia Minh nốc một hơi cạn sạch nốt số rượu trong ly.
“Cạch!” Ly rượu bị đặt mạnh xuống bàn. Cả cơ thể và ánh mắt Vũ Gia Minh đều to
át ra mùi nguy hiểm. Nhìn hắn lúc này như thể hắn đang chuẩn bị đi đòi mạng ai đó.
“Nào có chuyện gì thì cậu nói đi, tôi không có nhiều thời gian.” Hoàng Tuấn Kiệt rót rượu ra ly, tay cầm ly rượu khẽ lắc cho chất rượu hòa tan vào nhau.
Vũ Gia Minh chăm chú nhìn Hoàng Tuấn Kiệt một lúc lâu. Sau đó đột nhiên hắn nở một nụ cười: “Nghe nói cậu vừa mới trở về từ cửa môn quan?”
Hoàng Tuấn Kiệt lừ mắt nhìn Vũ Gia Minh. Nhấm một ngụm rượu trong ly, hắn cười khẩy, hỏi Vũ Gia Minh: “Cậu gọi điện mời tôi đến đây chỉ để hỏi tôi câu này thôi sao?”
Vũ Gia Minh điên tiết muốn quát ầm lên, nhưng hắn nhanh chóng dẹp bỏ cơn giận của mình. Dù sao công việc chính vẫn cần thiết hơn.
“Cậu đã điều tra ra được ai là người đứng đằng sau lưng thuê sát thủ gϊếŧ chết cậu chưa?” Vũ Gia Minh sải rộng tay ra hai bên thành ghế, chân gác lên bàn. Cách ngồi của hắn vừa giống một ông chủ lớn, vừa giống một tên vô lại học đòi làm người lớn.
Đối với hành động không coi ai ra gì của Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt đã sớm quen, nên không buồn chấp.
“Chưa. Cậu hỏi để làm gì?” Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt, hừ giọng nói tiếp: “Tôi đang cho rằng chính cậu là người đã thuê sát thủ gϊếŧ chết tôi.”
Vũ Gia Minh phá ra cười, hăn cười đến chảy cả nước mắt, cả đời hắn cũng chưa từng cười thống khoái như thế. Hình như hắn cho những lời nói của Hoàng Tuấn Kiệt là một vở hài kịch.
Hoàng Tuấn Kiệt chau mày. Mặc dù bực bội, muốn đấm vỡ mặt Vũ Gia Minh, nhưng vẫn ngồi im uống nốt ly rượu màu hổ phách trên tay.
Khi đã cười đủ sảng khoái rồi, Vũ Gia Minh dừng lại, tay lau khóe mắt, hắn vừa cười ha ha vừa nói: “Đây là câu kết luận khôi hài nhất mà tôi từng nghe.” Đang cười, bỗng dưng Vũ Gia Minh dừng lại. Hắn khôi phục khuôn mặt băng lãnh, nghiêm giọng bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Tôi không thuê sát thủ gϊếŧ cậu. Cậu tin hay không thì tùy.”
“Tôi tin.” Hoàng Tuấn Kiệt nói, ngữ khí chắc nịch, không có một chút nghi ngờ. Hắn biết tính cách của Vũ Gia Minh. Tuy rằng không có việc xấu gì mà Vũ Gia Minh chưa từng làm, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thuê sát thủ gϊếŧ người, hơn nữa người đó còn là đối thủ và là bạn thân của hắn. Một kẻ tự cao tự đại như Vũ Gia Minh, làm sao có thể để mất một đối thủ xứng tầm với mình.
“Cậu tin?” Vũ Gia Minh trợn mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt bằng vẻ mặt không thể tin được. Có lẽ hắn không ngờ là Hoàng Tuấn Kiệt lại trả lời nhanh như thế.
“Tôi tin.” Hoàng Tuấn Kiệt gật đầu, nói lại lần thứ hai, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi hắn.
Vũ Gia Minh sau mấy giây bất ngờ, hắn bật cười. Một khẩu súng đặt chuẩn xác vào thái dương Hoàng Tuấn Kiệt: “Bây giờ cậu còn dám nói là tin tôi nữa không?”
“Tôi tin.” Nụ cười nhàn nhàn vẫn nở trên môi Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn ung dung và bình thản chắt rượu ra ly, tao nhã nhấp từng ngụm nhỏ, hoàn toàn không quan tâm đến khẩu súng đang đặt đúng vào thái dương mình có thể bóp cò bất cứ lúc nào.
Chơi đùa một lúc, không thấy Hoàng Tuấn Kiệt có phản ứng gì, hơn nữa vẻ mặt của hắn vẫn ung dung bình thản, như có như không, Vũ Gia Minh lên giọng đe dọa: “Cậu mà không trả lời thành thật, đừng trách tôi độc ác.”
Hoàng Tuấn Kiệt đặt ly rượu xuống bàn. Lúc này hắn mới ngước mắt nhìn vào mắt Vũ Gia Minh: “Cậu khẳng định là muốn chơi với tôi?”
“Khẳng định.” Vũ Gia Minh tự tin đáp.
Chỉ trong nháy mắt, một khẩu súng màu xám đen đặt đúng vào thái dương Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt cười hỏi: “Như thế đã đủ chưa?”
Vũ Gia Minh thu lại khẩu súng, hắn ngửa cổ ra đằng sau ghế, miệng cười sằng sặc.
Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu ngán ngẩm. Tính cách đùa giai của Vũ Gia Minh vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được. Ý nghĩ hắn là con gái bị sinh nhầm thành con trai lại xuất hiện trong đầu của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Nói đi! Cậu gọi tôi đến đây làm gì?” Đút súng vào túi áo khoác, vừa thưởng thức ly rượu, Hoàng Tuấn Kiệt vừa hỏi Vũ Gia Minh.
“Tôi muốn làm một giao dịch với cậu.” Vũ Gia Minh thôi không còn cười nữa, hắn trở nên nghiêm túc một cách khác thường.
“Giao dịch? Giao dịch gì?” Hoàng Tuấn Kiệt chờ nghe Vũ Gia Minh nói tiếp.
“Tôi sẽ giúp cậu cho thông tin về nơi giam giữ của Thư Phàm, với điều kiện cậu giúp tôi thắng được vụ làm ăn với nhà họ Đào lần này.” Vũ Gia Minh nhìn vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt, nói ra từng lời từng chữ.
Chiếc ly thủy tinh trên tay Hoàng Tuấn Kiệt gần như vỡ nát, lòng hắn kích động mãi không thôi, cơ thể hắn run rẩy khi nghe Vũ Gia Minh nhắc đến Thư Phàm.
“Cậu biết Thư Phàm đang ở đâu?” Hoàng Tuấn Kiệt cố đè nén niềm vui sướиɠ đang hân hoan chảy trong từng mạch máu và tế bảo để hỏi lại Vũ Gia Minh.
“Tất nhiên là tôi phải biết Thư Phàm đang ở đâu, mới dám bàn chuyện làm ăn với cậu chứ?” Vũ Gia Minh cười lạnh, tay bưng ly rượu.
“Cậu muốn tôi rút lui khỏi cuộc đấu thầu lần này?” Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn Vũ Gia Minh. Biết rằng Vũ Gia Minh không bao giờ chịu thiệt khi làm bất cứ chuyện gì, nên hắn cũng không hy vọng Vũ Gia Minh nhường cho mình bất cứ thứ gì.
Vũ Gia Minh cười, nói ra kế hoạch của mình.
“………….”Hoàng Tuấn Kiệt im lặng, lắng nghe Vũ Gia Minh nói. Mặc dù hắn không hiểu lý do vì sao Vũ Gia Minh lại chủ động muốn hợp tác làm ăn với hắn trong lần này. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt căm phẫn của Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt đoán chuyện này nhất định có liên quan đến Tú Linh.
Đối với Hoàng Tuấn Kiệt tính mạng của Thư Phàm quan trọng hơn tiền bạc, nên hắn không chần chờ, đã đáp ứng: “Tôi đồng ý. Chỉ cần nói cho tôi biết, hiện giờ Thư Phàm đang ở đâu.”
Vũ Gia Minh dường như đã dự đoán được Hoàng Tuấn Kiệt sẽ nói câu này, nên hắn không nói hai lời đã đưa cho Hoàng Tuấn Kiệt một tệp hồ sơ mỏng có bìa màu vàng nhạt: “Đây là thông tin tôi mới thu nhận được. Hy vọng nó giúp ích cho cậu.”
Hoàng Tuấn Kiệt run run, ngay lập tức xé bỏ lớp bìa giấy bên ngoài. Hít một hơi thật sâu, thở ra, lại hít một hơi, rồi lại thở ra, làm vài lần như thế, Hoàng Tuấn Kiệt mới đủ bình tĩnh và tỉnh táo để đọc mấy tờ giấy khổ A4 trên tay.
Thông tin mà Vũ Gia Minh cung cấp cho Hoàng Tuấn Kiệt không nhiều. Trên ba tờ giấy A4 chỉ nói sơ qua về chiếc xe ô tô hiệu Rolls-Royce Ghost đã bắt cóc Thư Phàm, hai biển số đầu tiên của chiếc xe, ngoài ra còn cung cấp thêm thông tin về công ty đã sản xuất và nhập khẩu chiếc xe ấy.
Vũ Gia Minh tin rằng với ngần này thông tin, Hoàng Tuấn Kiệt sẽ sớm điều tra ra được ai là chủ nhân của chiếc xe, và biết Thư Phàm đang bị nhốt ở đâu.
“Cảm ơn.” Tuy rằng vẫn chưa đủ để biết được nơi giam giữ Thư Phàm và ai là kẻ đã bắt cóc Thư Phàm, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chân thành nói câu cám ơn đối với Vũ Gia Minh.
“Không có gì.” Vũ Gia Minh mỉm cười. Hắn đang yêu, đang đau khổ và bứt rứt vì tình, nên hắn cũng hiểu được tâm trạng bốn chồn và lo lắng của Hoàng Tuấn Kiệt bây giờ. Hắn thấy mình may mắn hơn Hoàng Tuấn Kiệt, vì Tú Linh mất tích đã tìm lại được. Tuy Tú Linh không thể nhớ ngay ra được hắn là ai, nhưng hắn tin sẽ tìm ra cách, khiến Tú Linh nhớ ra hắn là ai và ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn như trước kia.
Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt ba tờ giấy A4 trong tay, mắt hắn lóe lên những tia sáng dị thường, lòng tràn đầy quyết tâm và tự tin, sức sống đang căng tràn trong mạch máu. Hắn mong mình sớm tìm được Thư Phàm, sớm mang được người con gái mà hắn yêu bình an trở về bên cạnh mình.
Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh rơi vào im lặng, cả hai không ai bảo ai câu nào, ai cũng chìm vào suy nghĩ riêng tư của mình. Thời gian chầm chầm trôi.