Hơn 10 giờ đêm, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn miệt mài làm việc trong văn phòng. Tuy rằng trụ sở chính đặt tại Việt nam, nhưng công việc làm ăn của gia đình vẫn diễn ra chủ yếu ở Hồng Kông. Ông Trương Gia Huy – bố hắn là một người gốc Việt, chuyển sang sinh sống ở Hồng Kông cách đây hơn ba mươi năm. Việc ông chuyển đi, liên quan mật thiết đến cái chết của mẹ hắn. Vì điều này, hắn đã hận ông Gia Huy hơn mười năm nay.
Khi còn bé, hắn không hiểu rõ công việc làm ăn của ông Gia Huy, nhưng khi lớn lên, tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình, hắn đã hiểu rõ toàn bộ. Công việc làm ăn của gia đình không trong sạch như Hoàng Tuấn Kiệt đã từng lầm tưởng. Ông Gia Huy chẳng những liên quan đến xã hội đen, mà còn làm nhiều việc bỉ ổi hơn thế. Chính vì điều này, mẹ hắn mới bị chết oan, và bây giờ đến lượt hắn bị cuốn vào vòng vây hận thù của gia đình.
Hoàng Tuấn Kiệt không sợ chết, chưa bao giờ sợ. Hắn không coi cái chết vào đâu, cũng không để tâm đến. Đối với hắn, sống hay chết, bất quá cũng chỉ là một trò đùa. Có nhiều khi hắn tự hỏi bản thân mình, lý do vì sao hắn lại tích cực, chăm chỉ làm việc như thế. Hắn kiếm ra nhiều tiền để làm gì, muốn đưa tập đoàn của gia đình phát triển lớn mạnh để làm gì, trong khi hắn không có tâm chiếm giữ, cũng không thích sở hữu nhiều của cải, thậm chí hắn còn coi của cải vật chất là gánh nặng? Phải chăng hắn đang mong chờ một điều gì đó?
Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được con đường phải đi cho mình. Hắn vẫn đang đứng giữa ngã ba đường.
Hình bóng Thư Phàm lại xuất hiện trong tâm trí Hoàng Tuấn Kiệt. Đặt tờ văn kiện xuống bàn, thò tay vào túi quần, lấy điện thoại di động, Hoàng Tuấn Kiệt chăm chú nhìn bức ảnh chụp bán thân Thư Phàm trên màn hình điện thoại.
Hắn rất nhớ Thư Phàm, nhớ nhiều đến nỗi, có nhiều khi hắn muốn điên lên. Hắn đã bỏ mặc tình trạng sức khỏe suy kiệt của mình, hơn nửa tháng nay hắn lao đầu vào làm việc để tìm quên, đồng thời hắn lái xe đi tìm Thư Phàm khắp nơi. Sân bay quốc tế Hồng Kông hầu như ngày nào hắn cũng đến. Nơi đó đã dần trở nên quen thuộc với hắn. Vẫn biết rằng, hiện nay tính mạng của mình giống như một sợi chỉ treo trên mành chuông, nhưng hắn không quan tâm. Mất đi Thư Phàm, thì một mình sống trên đời này phỏng còn có ích gì nữa.
Vuốt tóc, đôi mắt đυ.c ngàu, Hoàng Tuấn Kiệt run run vuốt nhẹ khuôn mặt say ngủ của Thư Phàm, lòng không ngừng thì thầm gọi tên: “Thư Phàm! Thư Phàm!”
Đột nhiên chuông điện thoại reo vang, khiến Hoàng Tuấn Kiệt giật nảy người. Mắt mờ mịt nhìn tên người đang gọi cho mình trên màn hình.
Mắt Hoàng Tuấn Kiệt mở to, người đông cứng, hơi thở ngưng đọng khi biết người đang gọi cho mình là Thư Phàm.
“Không thể nào!” Hoàng Tuấn Kiệt bịt chặt miệng, muốn hét ầm lên. Hắn có nên tin đây là sự thật không? Thư Phàm đã mất tích hơn nửa tháng rồi, tại sao hôm nay mới gọi cho hắn, được hay….?
Hoàng Tuấn Kiệt không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ cần người đang gọi cho hắn là Thư Phàm, thì dù đây có là một cái bẫy, hoặc đây là một điều do hắn tưởng tượng ra, hắn cũng muốn nắm bắt lấy.
“Alo! Thư Phàm! Có phải là em không?” Quá quýnh quáng, Hoàng Tuấn Kiệt đã thay đổi cách xưng hô lúc nào không biết.
“………….” Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc sau mới lên tiếng trả lời: “Anh muốn gặp lại Bạch Thư Phàm chứ?”
Hoàng Tuấn Kiệt kinh ngạc, l*иg ngực gần như nổ tung. Hắn đã dự đoán được trong việc này nhất định không đơn giản như thế, không ngờ đây là sự thật.
“Anh là ai?” Hoàng Tuấn Kiệt trầm giọng, hỏi. Hắn muốn xác định kẻ thù đứng trong bóng tối gây ra tất cả mọi chuyện này là ai? Dám bắt cóc Thư Phàm? Hừ! Nếu để hắn mà phát hiện ra được, hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Chưa có lúc nào, Hoàng Tuấn Kiệt lại thấy căm phẫn nhiều như thế.
“Anh không cần biết tôi là ai. Chỉ cần trả lời tôi câu hỏi: ‘Có muốn gặp lại Bạch Thư Phàm không?’” Giọng người đàn ông lạ mặt ồm ồm vang trong máy điện thoại di động.
“Nói đi! Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?” Hoàng Tuấn Kiệt tinh thần căng thẳng, mọi giác quan trong cơ thể đều làm việc hết công suất. Tai hắn đang cố lắng nghe âm thanh vọng ra từ máy điện thoại di động.
“Nếu muốn gặp lại Bạch Thư Phàm, thì ngay bây giờ một mình lái xe đến bến cảng. Còn nếu không, hãy chuẩn bị nhận xác đi.” Người đàn ông lạ mặt, ngữ khí trầm lạnh, đe dọa và cảnh cáo Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tôi muốn nghe được giọng nói của cô ấy. Nếu các người không để tôi nói chuyện với cô ấy, thì tôi sẽ không đến.” Hoàng Tuấn Kiệt mặc dù nôn nóng muốn được gặp Thư Phàm, nhưng để đề phòng mình bị lũ sát thủ lừa dối, hắn đành phải cắn răng, cố nhẫn nhịn.
“Được thôi! Chờ một chút!” Hoàng Tuấn Kiệt nghe thấy tiếng máy điện thoại dè dè, tiếp theo hắn loáng thoáng nghe được giọng hai người đàn ông đang trao đổi với nhau.
Gần một phút sau, người đàn ông lạ mặt bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Có gì thì mày nói nhanh lên. Đừng nhiều lời!” Hắn ta chuyển máy cho một người có hơi thở hồng hộc ở bên cạnh.
Hoàng Tuấn Kiệt chăm chú lắng nghe, tất cả các thớ cơ trong cơ thể hắn đều căng cứng như sắp đứt. Hắn đã nôn nóng đến cực điểm, cuối cùng hắn cũng có thể nói chuyện với Thư Phàm.
Chỉ cần nghĩ đến việc, cho đến hiện giờ Thư Phàm vẫn còn bình an vô sự, Hoàng Tuấn Kiệt chưa bao giờ thấy hạnh phúc và sung sướиɠ như thế. Hắn phát thệ với lòng là bằng mọi giá hắn phải cứu thoát được Thư Phàm khỏi giam cầm của bọn người xấu.
“Nói đi!” Người đàn ông lạ mặt quát người đang nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh.
Hoàng Tuấn Kiệt nghe được tiếng nức nở của một người phụ nữ. Tiếp theo, cô gái run giọng nói: “Hoàng…Hoàng Tuấn Kiệt!”
Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, khuôn mặt trầm xuống. Tiếng loa lè dè trong máy điện thoại khiến hắn không nghe rõ được giọng của cô gái. Nghe thấy tiếng khóc đứt quãng, nức nở của cô ta, lòng Hoàng Tuấn Kiệt đau đớn tựa kim đâm. Hắn ngàn vạn lần không muốn Thư Phàm phải chịu bất cứ thương tổn gì.
“Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng, kích động đứng bật dậy: “Em không sao chứ? Họ có làm gì em không?”
“Hoàng…Hoàng Tuấn Kiệt! Đừng…đừng đến đây.” Tiếng chuông điện thoại bị ngắt quãng, người đàn ông lạ mặt thô lỗ cướp điện thoại di động trên tay cô gái. Hoàng Tuấn Kiệt nghe tiếng “Bốp!” rõ mồn một trong ống nghe.
“Thư Phàm đã bị đánh!” Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt tay, mắt nổi lửa. Lòng thù hận và căm ghét trong hắn càng lúc càng sâu.
“Mày đã nghe rõ rồi đấy! Hiện giờ mạng sống của con bé này hoàn toàn phụ thuộc vào mày. Mày đến hay không là tùy mày, bọn tao không ép.” Nói xong, người đàn ông lạ mặt thô bạo cúp máy.
Hoàng Tuấn Kiệt đứng đông cứng giữa nhà, chân dính chặt vào tấm thảm. Phải mất hơn gần một phút, đại não hắn mới phân tích được tình hiện tại, mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thư Phàm thật sự bị bọn xấu bắt nhốt. Bọn chúng đã sử dụng điện thoại của Thư Phàm để gọi điện cho mình và yêu cầu mình đến bến cảng, nếu không tính mạng của Thư Phàm sẽ kết thúc.”
Hoàng Tuấn Kiệt vứt điện thoại trên bàn, cầm chìa khóa ô tô, giắt khẩu súng ngắn vào đai lưng, không kịp báo hiệu cho vệ sĩ, hắn lao ra khỏi nhà.
Đi thang máy xuống tầng trệt lấy xe ô tô màu xám, hắn phóng như bay trên đường, tốc độ vượt qua mức quy định. Bình thường, hắn sẽ không lái xe bạt mạng thế này, nhưng Thư Phàm đang chờ hắn đến cứu, hắn đâu còn tâm trí để ý đến chuyện khác.
Chưa đầy mười phút sau, Hoàng Tuấn Kiệt đã lái xe đến bến cảng. Đến nơi rồi, hắn mới thấy chuyện này có gì đó không ổn. Thứ nhất, giọng n
ói của cô gái trong điện thoại chưa chắc đã là của Thư Phàm. Thứ hai, hắn không hiểu lý do vì sao, bắt cóc Thư Phàm đã lâu như vậy rồi, tại sao chúng không gọi điện cho hắn ngay lập tức, để uy hϊếp hắn, mà đến hôm nay mới gọi?
Càng nghĩ Hoàng Tuấn Kiệt càng thấy không ổn. Hắn linh cảm đây là một cái bẫy do bọn sát thủ dựng lên, để thủ tiêu hắn. Tuy hắn hối hận đã hấp tấp vội vàng, phóng xe như bay đến đây, mà không suy nghĩ gì. Nhưng vào lúc này, có hối hận cũng đã muộn và biết đâu người con gái đó chính là Thư Phàm thì sao. Hắn không muốn phải sống trong ăn năn hối hận và dằn vặt như trong hơn nửa tháng vừa qua nữa. Thà rằng, hắn nhầm nhưng mà xác định được người đó không phải là Thư Phàm, còn hơn, hắn nhát gan không đến và Thư Phàm gặp nạn.
Siết chặt vô lăng tay lái, hít một hơi thật sâu, thở ra, Hoàng Tuấn Kiệt mở cửa xe ô tô.
Một họng súng đen ngòm đặt chuẩn xác vào thái dương Hoàng Tuấn Kiệt. Hai tay Hoàng Tuấn Kiệt dơ lên cao. Đã đến tận đây rồi, hắn phải tùy cơ ứng biến.
“Anh đến một mình?” Người đàn ông lạ mặt đeo kính mát màu đen, mặt áo choàng màu xám dài đến ngang bắp chân, lạnh lùng hỏi. Nhìn ông ta giống như ma quỷ chuẩn bị lấy mạng người khác.
“Tôi đến một mình.” Hoàng Tuấn Kiệt bình tĩnh trả lời: “Thư Phàm đâu?”
“Đi vào trong kia.” Người đàn ông lạ mặt thúc họng súng vào mạng sườn Hoàng Tuấn Kiệt, hàm ý bảo hắn bước đi.
Hoàng Tuấn Kiệt chậm rãi bước, bước chân vững trãi, cơ thể hoàn toàn thả lỏng. Là một người từng vào sinh ra tử, đã từng đối diện với cái chết không biết bao nhiêu lần, hắn đã tự rèn luyện cho mình một ý chí sắt đá, và tinh thần thép.
Bất ngờ, Hoàng Tuấn Kiệt bị đánh mạnh vào đầu từ phía sau. Hắn choáng váng, lảo đảo, ngã phịch xuống mặt sàn gỗ lạnh giá của bến cảng.
Trong bóng tối, người đàn ông thứ hai bước ra. Cả hai nhanh chóng khiêng cơ thể mềm nhũn của Hoàng Tuấn Kiệt đi. Bọn họ nhốt Hoàng Tuấn Kiệt vào một chiếc thùng gỗ, chỉ chừa một lỗ thủng nhỏ để thở.
Nửa mơ nửa tỉnh, Hoàng Tuấn Kiệt nghe thấy tiếng ca nô kêu phành phạch, tiếng nước khua dưới gầm cầu. Mới thanh tỉnh được một chút, Hoàng Tuấn Kiệt lại ngất đi.
Hai người đàn ông lạ mặt lái ca nô đi, càng lúc càng xa. Đến khi thành phố bị bỏ lại phía sau, chiếc ca nô lướt ra hướng biển.
Ra giữa biển, xác định không có một bóng người, thần không hay quỷ không biết, hai người đàn ông ném thùng gỗ xuống biển. Họ độc ác muốn Hoàng Tuấn Kiệt nếm trải cảm giác chết từ từ, chết vì không có không khí để thở, chết vì ngạt nước biển, và làm mồi cho cá.
Chiếc thùng gỗ dập dềnh trôi trên mặt biển. Từng đợt sóng đánh vào thành thùng gỗ, các thớ gỗ ngấm nước dần dần, lỗ thủng nhỏ trên đỉnh thùng gỗ bị đảo lộn xuống phía dưới, nước dần dần tràn vào trong. Hoàng Tuấn Kiệt vẫn mê man bất tỉnh, hoàn toàn không biết mình đang bị nhốt trong một chiếc thùng gỗ, đang dập dềnh trôi giữa biển, và không biết cái chết đang đến gần. Chiếc thuyền gỗ trôi dập dềnh trên mặt biển, càng trôi càng xa, nước tràn vào trong thùng gỗ càng lúc càng nhiều. Sóng biển nhấp nhô khiến chiếc thùng gỗ lộn lên lộn xuống, lộn từ đầu xuống đỉnh, lại lộn vòng ngược trở lại. Hoàng Tuấn Kiệt thân thể va đập mạnh vào thùng gỗ, những tiếng “bộp bộp”, “rào rào” không ngừng vang lên. Đầu Hoàng Tuấn Kiệt đập bôm bốp vào thành gỗ. Những cục u nho nhỏ đã nổi lên khắp người.
Khi nước biển tràn vào đến gần già nửa thùng gỗ, Hoàng Tuấn Kiệt do sặc nước đã tỉnh lại. Từ trong mơ hồ, thần trí nửa tỉnh nửa mơ, chớp chớp mắt mấy cái, Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, tay sờ soạn xung quanh thùng gỗ. Phải mất một lúc, Hoàng Tuấn Kiệt mới xác định được hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc của mình.
Sau khi đã xác định được, mình bị bọn sát thủ lừa đến bến cảng, đánh bất tỉnh nhân sự, nhét vào thùng gỗ, rồi đem ném xuống biển, Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép cười nhạt. Số phận của hắn luôn không may mắn như thế. Tuy nhiên, hắn không lấy thế làm buồn hay chán nản. Đối với hắn, chết thì có là gì.
Luồn tay vào trong thắt lưng, Hoàng Tuấn Kiệt kiểm tra xem khẩu súng ngắn giắt vào đai lưng có còn không? Thấy tay trống không, Hoàng Tuấn Kiệt thở dài ngán ngẩm. Có thể trong lúc bất tỉnh nhân sự, bọn sát thủ đã lục lọi trên người hắn, đã lấy đi khẩu súng ngắn. Không có súng, không có dao, Hoàng Tuấn Kiệt không thể phá vỡ thùng gỗ.
Dùng tay và chân, Hoàng Tuấn Kiệt định đập nát chiếc thùng gỗ, nhưng suy nghĩ kĩ lại, hắn thấy không nên. Hiện giờ hắn đang trôi nổi trên mặt biển, chiếc thùng gỗ này tuy rằng đang bị rò rỉ, nhưng ít ra vẫn còn đảm bảo, hắn còn sống thêm được một lúc, nếu phá vỡ chiếc thùng gỗ xông ra ngoài, hắn sẽ sớm làm mồi cho cá.
Đằng nào cũng phải chết, chỉ là chết nhanh hay chết chậm, Hoàng Tuấn Kiệt luồn tay vào tóc, dựa đầu vào thành gỗ, đầu miên man nghĩ ngợi. Hắn không sợ chết, cũng tuyệt không hối hận vì đã đến bến cảng. Hắn chỉ thấy tiếc nuối vì không cứu được Thư Phàm, và không còn cơ hội để gặp lại Thư Phàm nữa.
Lúc đối diện với cái chết, Hoàng Tuấn Kiệt không nghĩ về bất cứ ai, người đầu tiên mà hắn nghĩ đến là Thư Phàm. Hắn nhớ Thư Phàm, rất nhớ. Hắn nhận ra tình cảm mà hắn dành cho Thư Phàm đã quá sâu đậm. Hắn đã yêu Thư Phàm mất rồi.
Sờ lên trái tim mình, Hoàng Tuấn Kiệt nhắm mắt lại, miệng thì thầm: “Thư Phàm! Thư Phàm!”
Từng giây từng phút trôi qua, đến giờ đối diện với sinh tử, Hoàng Tuấn Kiệt chỉ có một mong ước duy nhất là Thư Phàm được bình an và vô sự. Hắn không cầu mong cho hắn sống, mà chỉ cầu Thư Phàm không có việc gì.
Những việc mà hắn có thể làm cho Thư Phàm vào giờ phút này chỉ có như thế thôi. Sinh mệnh của hắn cũng sắp đến lúc kết thúc rồi.
“Ùng ục!” Nước biển đã ngập đến gần đỉnh nóc thùng gỗ. Hoàng Tuấn Kiệt thở dài, cố gắng dùng hết sức lực đập mạnh vào thành gỗ. Có thể phải làm mồi cho cá cũng được, hắn không muốn chết vì ngạt và chết vì phải uống no nước biển.
“Ùng ục….” Hoàng Tuấn Kiệt hít một hơi thật dài, đề khí, hắn liên tiếp đá mạnh vào thành gỗ. Trên thân thể hắn túa ra nhiều máu tươi. Bàn tay hắn đã xây sát nhiều chỗ, chân hắn gần như gãy lìa, còn vết thương trên bụng lại rách toạc.
Thái dương ló dạng trên bầu trời, những tia sáng yếu ớt đầu tiên trong ngày đang dần tỏ rạng. Chiếc thùng gỗ vẫn trôi dập dềnh trên mặt biển. Bên trong thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng: “bốp bốp” và “ùng ục.”
Một chiếc thuyền du lịch màu trắng lướt trên mặt biển. Ngoài lan can, một cô gái mặc một chiếc váy hoa dài đến ngang bắp chân, mái tóc dài đến ngang vai, xõa tung bay trong gió, khuôn mặt thon dài, nước da trắng mịn như men sứ, dáng vẻ phảng phất, u buồn và cô đơn, đang đứng ngắm cảnh, mắt dõi nhìn về phương trời xa. Cô gái đang nhớ đến một người đàn ông, nhớ đến một người, mà cô gái biết rằng sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của mình. Cô gái nở một nụ cười buồn, khóe mắt long lanh lệ.
Đột nhiên tiếng nói của thuyền trưởng, khiến cô gái chú ý: “Cô chủ! Hình như trên mặt biển đang có thứ gì đó”
Cô gái vội xoay người, bước lại gần ông thuyền trưởng: “Thứ mà chú nhìn thấy là thứ gì thế?” Cô gái nhìn theo hướng tay chỉ của ông thuyền trưởng.
Cách thuyền du lịch khoảng chừng gần mười mét có một chiếc thùng gỗ đã chìm đến gần đỉnh, đang nhấp nhô theo sóng biển.
“Chắc đó chỉ là một chiếc thùng gỗ bình thường mà thôi.” Cô gái trầm ngâm, nói ra phán đoán của mình.
Ông thuyền trưởng nghi hoặc, mắt chăm chú nhìn chiếc thuyền gỗ: “Lạ thật! Đã lâu như vậy rồi, tôi cũng chưa từng nhìn thấy một chiếc thuyền gỗ trôi lạc trên biển.” Đang nói, ông thuyền truyền xoa cằm, quay sang bảo cô gái: “Hay là chúng ta cứ vớt lên xem đó là thứ gì?”
Cô gái mỉm cười, nhún vai đáp: “Tùy chú! Chỉ cần đó không phải là hàng cấm là được.”
Ông thuyền trường cười theo cô gái: “Tôi cũng hy vọng là thế. Nếu đây là hàng cấm, tôi sẽ cho người ném ngay xuống biển.”
Dưới mệnh lệnh của ông thuyền trưởng, hai người thủy thủ đi cùng đã nhanh chóng dùng móc sắt, và dùng ròng rọc cẩu chiếc thùng gỗ lên.
Khi chiếc thùng gỗ đã nằm gọn trên thuyền, bốn người tò mò đứng xung quanh. Bọn họ đều muốn biết trong chiếc thùng gỗ đang chứa thứ gì.
Một người thủy thủ gần 20 tuổi, nôn nóng hỏi: “Không biết thứ gì đang đựng trong thùng gỗ?”
“Có khi nào đó là một con gấu hay một con tinh tinh không nhỉ?” Người thủy thủ bên cạnh góp ý.
“Cứ mở ra là biết chứ gì.” Ông thuyền trưởng phất tay ra hiệu cho hai người thủy thủ trẻ tuổi động thủ.
Hai chàng thủy thủ dùng cưa khoét một lỗ trên đỉnh của thùng gỗ. Khoét được một lỗ khá to, đủ để nhìn vào thứ nằm bên trong, hai người cẩn thận, hé mắt nhìn vào.
Thứ mà họ nhìn thấy là một người đàn ông trên người toàn máu là máu, nằm bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt trắng nhợt như xác chết.
“A…a….a….!” Hai chàng thủy thủ dù sao cũng chỉ là những chàng thanh niên 17,18 tuổi đi theo cô chủ và ông thuyền trưởng, nên khó tránh khỏi sợ hãi và hốt hoảng. Đi giật lùi về phía sau, khuôn mặt của cả hai phút chốc tái nhợt, chẳng khác gì màu sắc trên khuôn mặt của xác chết, cả hai đồng thanh hét lên những tiếng chói tai.
“Có xác chết! Xác chết!” Tay chỉ chỉ vào thùng gỗ, miệng lắp bắp nói. Hai người đã bị dọa cho một trận sợ hãi đến đứng tim.
“Xác chết?” Ông thuyền trường kinh ngạc, mắt trừng trừng nhìn chiếc thùng gỗ.
“Đúng! Đúng! Trong thùng gỗ đựng xác chết.” Hai chàng thủy thủ gật đầu như giã tỏi, cố gắng tạo lòng tin với ông thuyền trưởng.
Cô gái bị hai chàng thủy thủ trẻ tuổi dọa cho sợ hãi đã đừng lùi ra sau gần năm bước chân, hai tay chắp trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ông thuyền trưởng bạo dạn tiến đến gần chiếc thùng gỗ, ông hé mắt, nhìn vào trong. Thấy một người đàn ông toàn thân đầy máu, khuôn mặt không có sức sống. Đầu tiên ông thuyền trưởng cũng cho rằng, người đàn ông này đã chết, nhưng sau khi nghe được những tiếng rêи ɾỉ, khò khè phát ra từ cổng họng của anh ta, ông thuyền trưởng mới biết anh ta chưa chết.
“Mau! Mau phá thùng gỗ cứu người!” Ông thuyền trưởng quát hai chàng thủy thủ trẻ.
“Cái gì!” Hai chàng thủy thủ nhảy dựng lên. Họ tưởng ông thuyền trưởng bị điên. Người đàn ông kia đã chết rồi. Tại sa
o không ra lệnh ném trả xuống biển, lại bắt họ phá thùng gỗ cứu người?
“Có mau làm đi không?” Giọng ông thuyền trưởng vang lên như sấm.
Hai chàng thủy thủ mặc dù thập phần khó hiểu và không cam lòng, nhưng dưới đôi mắt nghiêm nghị cùng giọng nói không dễ dàng thỏa hiệp của ông thuyền trường, đã ngoan ngoãn dùng cưa cắt ngang một phần gần đỉnh của chiếc thùng gỗ.
Khi đỉnh của chiếc thùng gỗ được cắt bỏ, ông thuyền trưởng hối thúc hai thủy thủ của mình: “Mau mang người đàn ông này vào trong phòng. Anh ta cần được băng bó và cứu thương gấp.”
Hai chàng thủy thủ run run, người nọ đẩy người kia. Cả hai đều không tình nguyện khiêng người đàn ông thân người toàn máu là máu kia ra.
“Làm đi!” Ông thuyền trưởng chống nạnh, quát vang như sấm rền.
Hai chàng thủy thủ sợ hãi, ba chân bốn cẳng, bất chấp e ngại trong lòng, mỗi người một đầu khiêng người đàn ông hôn mê bất tỉnh vào trong cabin.
Lúc đi lướt qua chỗ cô gái đứng, mặc dù rất sợ hãi nhưng cô gái vì hiếu kí đã len lén, liếc mắt nhìn. Khuôn mặt người đàn ông tuy da dẻ nhợt nhạt và trắng bệch do mất máu và ngâm nước biển lâu, nhưng cô gái không nhận nhầm, người đàn ông này chính là Hoàng Tuấn Kiệt.
“Anh Kiệt!” Cô gái kích động hét lên, chân khụy xuống, ôm Hoàng Tuấn Kiệt vào lòng.
Diễn biến bất ngờ này khiến ba người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau. Họ không hiểu lý do vì sao cô chủ của họ đột nhiên lại kích động như thế. Nhìn cô chủ không sợ màu máu đỏ tươi trên thân thể người đàn ông lạ mặt, mà thân thiết ôm vào lòng, họ ngầm hiểu nhất định người đàn ông này là người quen của cô chủ và biết đâu anh ta còn là người mà cô chủ thầm thương trộm nhớ.
“Mau! Mau mang anh ấy vào phòng. Bằng mọi giá phải cứu bằng được anh ấy, không được để anh ấy xảy ra bất cứ chuyện gì.” Quẹt nước mắt, cô gái hối thúc ba người đàn ông.
“Vâng, thưa cô chủ.” Hai chàng thủy thủ đồng thanh đáp. Lúc đầu họ còn phản cảm, không muốn cứu người đàn ông lạ mặt này. Nhưng sau khi thấy cô chủ cuống cuồng lo cho anh ta, họ đều mong muốn có thể cứu sống được anh ta để cô chủ vui lòng.
Hoàng Tuấn Kiệt được đưa vào phòng của cô gái. Quần áo trên người Hoàng Tuấn Kiệt được ông thuyển trưởng đích thân thay. Tiếp theo, ông lấy nước ấm rửa sạch thân thể Hoàng Tuấn Kiệt, sau đó ông tiến hành băng bó và bôi thuốc cho Hoàng Tuấn Kiệt.
Đứng ngoài cửa phòng, cô gái đi qua đi lại, lòng không ngừng cầu nguyện là Hoàng Tuấn Kiệt không sao. Cô gái vừa đi vừa khóc. Đã ba năm rồi, cô gái ngày nào cũng cầu mong được gặp lại Hoàng Tuấn Kiệt. Tuy rằng bằng vào khả năng và điều kiện của mình, cô gái có thể mua vé máy bây sang Việt nam thăm Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng lại e hắn căm ghét mình thêm nên không dám. “Cũng may, cuối cùng ông trời đã lắng nghe lời cầu nguyện của mình.” Cô gái bịt chặt miệng, khóc thầm lặng lẽ.
Gần một tiếng sau, ông thuyền trường cùng hai chàng thủy thủ mở cửa phòng, bước ra ngoài.
Cô gái lau nước mắt, vội hỏi: “Anh ấy thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng của anh ấy không?”
“Tính mạng của cậu ta không sao. Cậu ta chỉ là do mất máu quá nhiều và bị ngạt thôi.” Ông thuyền trưởng trấn an cô gái: “Cô chủ yên tâm, tôi đã tiến hành sơ cứu và băng bó cho cậu ta rồi.”
“Cảm ơn chú.” Cô gái vừa khóc vừa cười, khuôn mặt đã có chút hồng thuận.
“…………” Ông thuyền trưởng cười không đáp. Ông là người gắn bó với cô chủ hơn 10 năm nay. Mối tình tương tư của cô chủ với người đàn ông trẻ tên Hoàng Tuấn Kiệt, ông cũng biết được một phần nào đó. Hơn ba năm nay, thấy ngày nào cô chủ cũng khóc thầm và sầu héo, ông thật lòng thấy thương cho cô chủ. Ông hy vọng lần này, cô chủ và chàng thanh niên kia sẽ có một cái kết thật êm đẹp.
“Cô chủ vào thăm cậu ấy đi.” Ông thuyền trưởng mỉm cười, nhẹ giọng bảo cô gái.
“Vâng.” Cô gái e lệ mỉm cười, chân rảo bước nhanh vào phòng.
Hoàng Tuấn Kiệt đã được ông thuyền trưởng và hai chàng thủy thủ thay cho một bộ quần áo màu trắng, vết thương trên bụng và trên bàn tay đã được băng bó cẩn thận. Trên mặt chụp một bình khí oxy, dùng để thở.
Cô gái kéo ghế, ngồi xuống gần mép giường, tay run run cầm lấy tay Hoàng Tuấn Kiệt, nức nở gọi nhỏ: “Hoàng Tuấn Kiệt! Hoàng Tuấn Kiệt! Anh mau tỉnh lại đi.”