Chương 30

Nước biển mang theo sự nhớp nháp của sinh vật phù du và vị mặn của muối tràn vào lỗ mũi và vào khoang miệng Thư Phàm. Cảm giác không thể thở được, cùng với sức ép do mặt nước tạo ra, khiến Thư Phàm thấy l*иg ngực mình muốn nổ tung. Mất mấy giây hoàn toàn chìm ngập trong nước, Thư Phàm mới mở được mắt, mờ mịt nhìn xung quanh.

Trác Phi Dương bị thương nặng, lại mất quá nhiều máu, khi nhảy từ độ cao hơn 200 mét xuống biển, khiến hắn không còn chịu đựng hơn được nữa. Cơn choáng váng do mất máu, cộng thêm sức ép nặng hơn nghìn cân của nước biển đã ép cạn kiệt, khô khí trong l*иg ngực.

Thư Phàm cố gắng vùng vẫy, cố gắng quẫy đạp. Trác Phi Dương đã ngất xỉu, việc sống hay chết đều phụ thuộc vào ý chí và sức mạnh tinh thần của Thư Phàm. Nếu Thư Phàm gục ngã và chịu đầu hàng số phận không may của mình, thì mạng sống của cả hai đến đây coi như chấm dứt.

Mùi máu tanh rỉ ra từ vết thương sau lưng Trác Phi Dương sẽ dụ những loại cá lớn, chuyên ăn thịt đến. Bọn họ sẽ sớm làm mồi cho cá dữ. Sợ rằng trước khi thật sự chết vì không có không khí để thở, cả hai đã nằm gọn trong bụng cá rồi.

L*иg ngực Thư Phàm càng lúc càng phình to, không khí trong phổi đã gần cạn kiệt. Thư Phàm cố vũng vẫy, nhưng không đủ sức để đạp trồi lên mặt nước. Mà dù cả hai có trồi lên được, cũng sớm bị hàng loạt vỏ đạn trên kia găm trúng vào người.

Trên mặt nước biển, tiếng con chim hải âu không ngừng kêu loạn, tiếng kêu của nó làm náo loạn hàng loạt những con chim hải âu khác.

Thư Phàm từ từ khép mắt lại, cả cơ thể phiêu lãng, trôi nổi dưới mặt nước. Bàn tay Trác Phi Dương vẫn nắm chặt lấy tay Thư Phàm.

Đột nhiên, từ xa có mấy con cá heo bơi đến gần Thư Phàm và Trác Phi Dương. Rất nhanh bọn chúng dưới tiếng kêu của con chim hải âu,đã dùng miệng ngậm quần áo của Thư Phàm và Trác Phi Dương kéo đi.

Đến lúc Thư Phàm mở mắt, nhìn thái dương. Mắt Thư Phàm cay xè, thân thể bị sóng biển hết xô lên lại xô xuống theo nhịp sóng biển xô vào bờ. Thư Phàm nghĩ rằng có lẽ mình đã chết rồi. Bên tai Thư Phàm văng vẳng nghe tiếng sóng rì rào, nghe tiếng lá cây kêu xào xạc.

Từ trong vô thức, Thư Phàm giật mình tỉnh lại. “Không! Mình vẫn chưa chết!” Thư Phàm ngồi bật dậy, mắt ngó nghiêng xung quanh. Thấy Trác Phi Dương nằm bên cạnh mình, hơn nữa tay của cả hai vẫn còn nắm chặt vào nhau, Thư Phàm mới dám tin tất cả đều là sự thật, chứ không phải là đang mơ.

Thư Phàm run run, quỳ gối trên cát, nâng đầu của Trác Phi Dương lên.

“Này! Này! Anh thấy trong người thế nào rồi?” Thư Phàm áp tai vào ngực Trác Phi Dương, lắng nghe những nhịp đập yếu ớt trong trái tim hắn.

“………..” Trác Phi Dương đã hoàn toàn ngất xỉu, nên không thể trả lời Thư Phàm.

Thư Phàm quẹt nước mắt, mếu máo khóc. Lần đầu tiên trong đời, Thư Phàm mới biết thế nào là sợ. Cố gắng hít một hơi thật sâu, thở ra, lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cứ hít vào và thở ra cho đến khi lấy lại được bình tĩnh. Lúc này, Thư Phàm mới có dũng khí nghĩ cách cứu tỉnh Trác Phi Dương.

Đầu tiên, Thư Phàm đặt Trác Phi Dương nằm ngửa, sau đó ngồi quỳ hai chân lên bụng Trác Phi Dương, mười ngón tay đan xen vào nhau. Thư Phàm vừa ấn vào ngực Trác Phi Phương, vừa tiến hành hô hấp nhân tạo. Thư Phàm làm đến mệt bã cả người, thổi hơi vào miệng Trác Phi Dương đến gần nổ tung cả l*иg ngực, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tay chân mỏi nhừ, người mệt lả, Thư Phàm gắng gượng cố gắng tiếp tục cứu Trác Phi Dương. Vừa làm vừa khóc, Thư Phàm oán hận mắng: “Đồ xấu xa! Đồ ngốc nghếch! Anh có tỉnh lại không hả? Nếu không tỉnh, tôi sẽ đánh anh thành đầu heo, sẽ vứt xác anh xuống biển cho cá mập ăn.”

Không biết có phải do những lời của Thư Phàm hết sức tuyệt tình và rùng rợn không, mà con chim hải âu đậu trên một cành cây gần đấy, kêu lên “gừ gừ”, mắt hấp háy nhìn Thư Phàm.

Thư Phàm bực bội, cao giọng mắng còn to hơn cả lúc nãy: “Trác Phi Dương! Tỉnh! Tỉnh!” Đi kèm theo là những tiếng: “Chát! Chát! Chát!”

Con chim hải âu biết điều không dám kêu lên một tiếng, nó sợ bị vạ lây. Mấy con thỏ con đứng núp sau bụi rậm, hé hé đôi mắt tròn đen nhìn Thư Phàm. Hình như chúng thấy thương hại thay cho khuôn mặt đẹp trai của Trác Phi Dương, đã bị Thư Phàm đánh thành cái bánh ú.

Thư Phàm dùng lực mạnh đến nỗi, Trác Phi Dương mặc dù vẫn chưa tỉnh nhưng cũng phải rên lên mấy tiếng.

Nghe thấy tiếng rên của Trác Phi Dương, Thư Phàm mừng như điên, liên tục dùng tay lắc vai hắn.

Mấy con thỏ đưa mắt nhìn nhau, ngụ ý hỏi: “Bị lay mạnh như thế, chắc sẽ không bị chết vì sốc chứ?”

Trác Phi Dương biết đau, chứng tỏ hắn không có chết. Thư Phàm hoan hỉ buông tha, không tiếp tục tát vào mặt và lay hắn như khúc gỗ nữa. Lật Trác Phi Dương nằm úp, Thư Phàm cởϊ áσ của hắn.

Nhìn vết đạn ghim sâu vào tận xương của Trác Phi Dương, Thư Phàm rơi lệ.Cơn tức giận lại bùng lên dữ dội. Thư Phàm hận ông Phúc không coi mạng người ra gì, hận tên xấu xa ngu ngốc này không hiểu chuyện, đồng thời Thư Phàm thấy hối hận và hổ thẹn với chính mình.

“Nếu mình không đi lung tung và không khám phá ra tầng hầm ẩn sâu dưới lòng đất thì hay biết mấy. Nếu như không biết gì c

ả, thì có lẽ giờ này cả mình và hắn vẫn an toàn ngồi trong tòa lâu đài.” Càng nghĩ Thư Phàm càng tự trách bản thân mình nhiều hơn.

Không có hộp thuốc cứu thương ở đây, Thư Phàm chỉ có thể rửa sạch vết thương và băng bó cho Trác Phi Dương.

Trời chuyền về chiều, thái dương lên tít trên cao, mặt biển gợn sóng, nhưng vào lúc này, Thư Phàm không còn tâm trạng để thưởng ngoạn cảnh đẹp nữa. Lòng Thư Phàm đang nóng như lửa đốt. Thư Phàm rất mong có thể tìm ra cách gỡ được viên đạn ra khỏi lưng Trác Phi Dương, và tìm được thuốc để băng bó cho hắn.

“Tìm ở đâu bây giờ?” Thư Phàm chắp hai tay đằng sau, đi qua đi lại trên bãi cát, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Chỗ Thư Phàm và Trác Phi Dương đang đứng cách tòa lâu đài một khoảng rất xa, nên tạm thời cả hai đều được an toàn. Tuy nhiên sống trong rừng, không có thức ăn, không có nước uống, không có chỗ để ngủ qua đêm, hơn nữa Trác Phi Dương còn đang bị thương, mê man bất tỉnh. Hai người sẽ sớm làm mồi cho thú dữ.

“Hu hu hu! Số con khổ quá!” Thu Phàm ngước mặt lên nhìn trời xanh, lòng không ngừng gào thét.

Mấy con thỏ đừng núp trong bụi rậm, và con chim hải âu đậu trên một cành cây gần đó, đều thấy xấu hổ thay cho Thư Phàm.

Ngâm nước biển khá lâu, khiến Trác Phi Dương bị sốt. Thư Phàm hoảng sợ, cố gắng dìu hắn ngồi dựa vào một gốc cây gần bãi cát. Trong đầu Thư Phàm loạn một đoàn, chân tay vụng về, không biết nên làm thế nào mới tốt cho cả hai.

Ngồi dựa người vào Trác Phi Dương, Thư Phàm ngước mắt, nhìn lên trời cao. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, Thư Phàm cố gắng lấy lại tự chủ. Cuộc sống phiêu lưu xem ra không thích hợp với những cô gái hay bối rối và hoảng loạn, nhưng được cái, Thư Phàm không phải là một cô gái yếu đuối, và hay tự hù dọa chính mình. Thư Phàm luôn sống rất lạc quan và tin tưởng vào những điều tốt đẹp.

Biết rằng, nếu đi sâu vào rừng sẽ gặp nguy hiểm, Thư Phàm khôn ngoan ngắt một đống lá cây có những tán lá thật to, và lượm những que củi gỗ thật chắc để làm lều. Sương ban đêm rất lạnh, hơn nữa còn gió biển, sẽ không tốt cho sức khỏe của Trác Phi Dương.

Con chim hải âu đậu trên cành cây một lúc, đột nhiên nó kêu lên một tiếng, rồi cất cánh bay đi.

Đang kiếm củi, Thư Phàm giật mình, vểnh tai lắng nghe. Xác định được đó là tiếng kêu quen thuộc của con chim hải âu, mà mình đã cứu hơn một tuần trước, Thư Phàm mỉm cười. Có con chim ở đây, Thư Phàm thấy bớt cô quạnh và bớt sợ hãi hơn.

Chọn một mô đất cao ráo và sạch sẽ, Thư Phàm cắm những chiếc cọc đầu tiên. Quẹt mồ hôi trên trán, Thư Phàm vui vẻ làm. Đã lâu lắm rồi, chưa bao giờ Thư Phàm được trải qua những ngọt bùi, đắng cay, vừa phấn khích vừa hoảng loạn như mấy ngày vừa qua. Kể từ lúc quen biết với Hoàng Tuấn Kiệt, cuộc sống vốn bình lặng của Thư Phàm đã hoàn toàn thay đổi.

Gió biển rất mạnh, sợ sẽ bị tốc mái, Thư Phàm cẩn thận dùng những sợi dây rừng buộc chằng chịt xung quanh. Dưới nền đất lạnh, Thư Phàm rải nhiều cỏ và lá khô.

Sau khi hoàn toàn thành xong tác phẩm của mình, Thư Phàm đứng trước cửa lều, hai tay xoa vào nhau, miệng toe toét nở môt nụ cười.

Không dám để Trác Phi Dương hứng gió lạnh thêm nữa, Thư Phàm mệt mỏi dìu Trác Phi Dương vào trong chiếc lều mà mình vừa mới dựng lên lúc nãy.

Mấy con thú nho nhỏ, lấp ló đứng trong bụi rậm, quan sát Thư Phàm và Trác Phi Dương. Bọn chúng tò mò không hiểu Thư Phàm dựng lều ở đây làm gì. Tiếng kêu “chít chít” của đám sóc con, gây chú ý với Thư Phàm. Thò đầu ra cửa lều, Thư Phàm ngó nghiêng xung quanh. Mấy con thú con sợ hãi vội vàng chạy về chỗ núp. Thư Phàm mỉm cười, lòng thầm nghĩ: “Nơi đây cũng không tệ lắm. Hy vọng sẽ không có con thú dữ nào xông ra tận đây để ăn thịt mình với Trác Phi Dương.”

Tưởng tượng đến hàm răng sắc nhọn, nhai thịt rau ráu, toàn máu là máu của bọn thú dữ, Thư Phàm rùng mình một cái, gai ốc nổi lên đầy người.

Tay đặt nhẹ lên trán Trác Phi Dương, Thư Phàm đang kiểm tra nhiệt độ trong cơ thể hắn. Thấy nhiệt độ trong cơ thể hắn càng lúc càng tăng lên, Thư Phàm mắt đỏ hoe, lo lắng mãi không thôi. Trong rừng thì làm gì có thuốc. Nếu muốn cứu hắn, Thư Phàm phải bỏ công đi vào tận sâu trong rừng tìm các loại thảo dược, nhai sống sau đó mớm cho hắn uống.

Nghĩ đến đây, mặt Thư Phàm nóng bừng như hơ phải lửa. “Mình sẽ không bị biến thành một ** em chứ?” Ngay lúc đó, Thư Phàm nghe tiếng con chim hải âu kêu “gừ gừ gừ gừ!”, kèm theo tiếng kêu của hai con cá heo.

Thư Phàm ngoay ngoay lỗ tai, tự cho rằng mình đang nghe lầm. Nhưng tiếng kêu kia rõ ràng không thể lầm được, con chim hải âu đã gọi hai con cá heo đến đây. Trong lúc mơ mơ màng khi bị chìm sâu dưới nước, Thư Phàm có cảm giác mình được nâng lên và kéo đi. Phải chăng là do con chim hải âu đã nhờ hai con cá heo cứu mình?

Thư Phàm chạy nhanh ra khỏi cửa lều, đi chân trần trên cát, mắt chăm chú nhìn hai chú cá heo đang đẩy một cái hộp gỗ.

“A….” Thư Phàm kích động, kinh ngạc đến mức la lên một tiếng. Kia..kia chẳng phải là hộp thuốc cứu thương, mà mình đã mang theo khi có ý định chạy trốn vào tuần trước là gì?

Thư Phàm vừa mừng vừa sợ, vừa không dám tin tất cả đều là sự thật. Con chim hải âu kêu lên những âm thanh kì lạ, nó bay chao liệng trên không trung, sau đó đậu trên vai của Thư Phàm.

Thư Phàm nửa rụt rè, nửa hiếu kì, run run bước xuống mặt nước biển. Thật lòng, Thư Phàm rất muốn chạm nhẹ vào đầu hai con cá heo, nhưng lại sợ kinh động đến chúng và khiến chúng bỏ chạy.

Hai con cá heo nhìn theo từng bước chân và động tác của Thư Phàm. Chúng ít khi tiếp xúc với con người, nhưng mùi vị hoa nhài trên cơ thể Thư Phàm rất quen thuộc. Thư Phàm là cô gái, chúng vừa mới cứu cách đây mấy tiếng.

Thư Phàm thận trọng, vươn tay cầm lấy hộp thuốc cứu thương vẫn còn được đóng kín. Liếʍ môi, nuốt nước bọt, cho cổ họng bớt khô, Thư Phàm run run sờ nhẹ vào đầu một con cá heo. Tiếng kêu: “chít! chít” vang lên, chúng đập nước khiến bộ quần áo trên người Thư Phàm vừa mời được phơi khô, lại bị ướt hết.

“A…a…a…” Thư Phàm phấn khích reo lên, lòng hân hoan sung sướиɠ: “Trời ơi! Con đã sờ được vào đầu cá heo rồi!” Tiếng hét của Thư Phàm khiến cho chim muông bay tán loạn, vỗ cánh phành phạch, thú nhỏ tìm chỗ nấp, còn thú lớn vểnh tai nghe. Đây là lần thứ hai chúng nghe tiếng hét của Thư Phàm, có lẽ chúng thực sự tin, sắp có một nữ Tazan đến sống cùng với chúng.

Hai con cá heo bị tiếng hét của Thư Phàm, khiến cho hoảng sợ, đã lặn mất xuống đáy biển.

Thư Phàm xụ mặt, tiếc nuối nhìn hai con cá heo bơi ra xa. Ôm chặt hộp gỗ vào ngực, Thư Phàm lội quay trở lại bờ. Đã có hộp thuốc cứu thương trong tay, Thư Phàm có thể yên tâm cứu Trác Phi Dương được rồi. Tự an ủi rằng tính mạng của hắn không còn nguy hại nữa, tâm tình Thư Phàm tốt dần lên.

Đứng trước gió cho đến khi quần áo chỉ hơi ẩm ướt một chút, Thư Phàm mới dám bước vào cửa lều. Trác Phi Dương vẫn còn nằm mê man nằm trên đống lá và cỏ khô, nhiệt độ trong cơ thể hắn không ngừng tăng cao.

Lật Trác Phi Dương nằm úp xấp, Thư Phàm mở hộp thuốc. Cũng may tuy rằng đã trôi nổi trên mặt biển gần một tuần nay, nhưng bên trong hộp thuốc không bị dính nước, nên không có việc gì. Thư Phàm chưa bao giờ thấy mình và Trác Phi Dương lại may mắn như thế. Nhảy xuống từ tầng hai của tòa lâu đài chẳng nhưng không chết, lại được hai con cá heo cứu, hơn nữa còn được chúng tìm giúp hộp thuốc.

Không dám chần chờ, Thư Phàm tẩm một liều thuốc mê vào khăn tay, sau đó bịt vào mũi Trác Phi Dương. Mặc dù hắn đang mê man, nhưng khi gỡ viên đạn đang găm trong xương ra ngoài, khẳng định sẽ rất đau, nên Thư Phàm mới muốn hắn an ổn ngủ một giấc.

Trong hộp thuốc có đầy đủ những thứ mà Thư Phàm cần. Đầu tiên Thư Phàm đổ một thuốc khử trùng vào vết thương trên lưng Trác Phi Dương, dùng bông băng lau sạch vết máu, kế tiếp dùng kìm và nẹp lấy viên đạn nằm ghim sâu trong xương.

Là một bác sĩ đang trong thời gian thực tập,Thư Phàm chưa thực sự tiếp xúc nhiều với các ca mổ liên quan đến súng ống và những vết thương trí mạng, nhưng là một tài năng hiếm có trong nghành y học, hơn nữa lại ham học hỏi, Thư Phàm có thể nhanh chóng xử lý vết thương trên lưng Trác Phi Dương.

Lấy được viên đạn ra, Thư Phàm đổ nước khử trùng lên vết thương, dùng bông băng lau sạch một lần nữa. Lục tìm thuốc trị thương trong hộp, Thư Phàm tiến hành khâu lại vết thương, sau đó bôi thuốc lên miệng vết thương, cuối cùng dùng gạc quấn vòng từ lưng đến ngực Trác Phi Dương.

Hoàn thành xong mọi chuyện, bầu trời cũng đã nhá nhem tối. Chạy xuống mép bờ biển, dùng thuốc khử trùng rửa sạch tay, Thư Phàm khoan khoái thở hắt ra một hơi. Vỏ đạn ghim trong xương Trác Phi Dương đã được lấy ra, vết thương đã được băng bó và khử trùng, hơn nữa Thư Phàm đã cho hắn uống thuốc hạ sốt. Thư Phàm tin rằng, tính mạng của hắn có thể giữ lại được rồi.

Củi đã được kiếm từ chiều, dùng hai hòn đá đánh lửa, Thư Phàm đập vào nhau tạo ra những tia lửa điện. Hí hoáy mất một lúc lâu, Thư Phàm mời nhóm được một đống lửa khá to.

Tay xoa xoa vào bụng, Thư Phàm cảm thấy đói, cả ngày hôm nay chưa kịp ăn thứ gì, đã xảy ra một đống chuyện kinh hoàng, đến lúc này Thư Phàm mới chú ý đến cơn đói đang hành hạ trong dạ dày của mình.

“Đi đâu kiếm thức ăn bây giờ?” Thư Phàm than thở, bắt đầu oán trách số phận không may của mình. Vốn là một cô gái không yêu thích công việc bếp núc, chỉ thích được người khác nấu cho ăn. Nếu bắt Thư Phàm phải tự đi kiếm thức ăn, chẳng khác gì làm khó Thư Phàm. Nhưng đã xa vào hoàn cảnh này, Thư Phàm phải nhớ câu: muốn ăn thì phải lăn vào bếp.

Thư Phàm đứng dậy, đi qua đi lại trước đống lửa. Mặt trời đỏ ối như hòn lửa đang dần lặn xuống đáy biển. Thư Phàm nhìn đến ngây ngẩn, dần dần quên đi cơn đói của chính mình.

Con chim hải âu, thật sự rất khâm phục chủ nhân của mình. Bất đắc dĩ, nó đành vì ơn cứu mạng và vì Thư Phàm là một cô gái tốt, đã thay Thư Phàm nghĩ cách đi kiếm thức ăn.

Con chim hải âu bay chao liệng gần bờ cát, một lát sau, nó quay trở về với một con cá khá nặng được quắp dưới chân.

“Bịch!” Nó thả con cá dưới chân Thư Phàm.

Thư Phàm giật mình, lùi ra sau một bước. Khi biết thứ mà con chim hải âu yêu quý củ

a mình thả là một con cá khá to, bụng trắng phau. Thư Phàm reo ầm lên, sung sướиɠ đến hoa chân múa tay.

Cá đã có rồi, nhưng vấn đề là làm sao nướng, nướng như thế nào? Thư Phàm khổ sở, gãi đầu gãi tai, nhăn mặt nhíu mày, ngồi xổm, nhìn con cá nằm trên mặt đất.

Con chim hải âu, mặt trợn trắng, sùi bọt mép, xuýt lộn cổ từ cành cây xuống đất. Không phải cô chủ bắt mình phải nướng cá cho nữa chứ? Trong lòng nó không ngừng kêu ca, oán thầm mình gặp phải một cô chủ ngớ ngẩn nhất trần đời.

Dùng một con dao díp nhỏ đút trong túi quần Trác Phi Dương, Thư Phàm mang con cá ra bờ biển mổ ruột và đánh vảy. Thư Phàm mổ cá như phẫu thuật cho bệnh nhân, nên việc này không thể làm khó được Thư Phàm. Cố nhớ lại những bộ phim kiếm hiệp mà mình đã từng xem, Thư Phàm bắt chước cách nướng cá của họ.

Bắt chước thì được, nhưng cách làm thế nào thì không ai chỉ cho. Xiên được con cá vào một que củi tươi, Thư Phàm hơ trên đống than vừa mới đốt.

Nướng a nướng a! Thư Phàm nướng đến cháy khét, da cá đen sì.

“Bịch!” Lần này con chim hải âu không còn chịu đựng hơn được nữa, nó trực tiếp ngã từ trên cành cây xuống đất.

Vừa cho được miếng cá vào mồm, Thư Phàm vội lè bỏ: “Đắng quá! Khó ăn muốn chết!” Thư Phàm giận dỗi định quăng con cá nướng đã cháy đen xuống đất.

Không đành lòng, con chim hải âu lại tích cực đi bắt cho Thư Phàm hai con cá bụng trắng phau khác. Nó thông cảm cho tính cách hậu đậu của Thư Phàm, muốn Thư Phàm được rèn luyên thêm để nâng cao tay nghề.

Thư Phàm đã nhụt chí, cố ăn con cá nướng cháy đen, hoàn toàn không muốn thử thêm một lần nữa. Thư Phàm tốt bụng san sẻ phần ăn của mình với con chim hải âu. Tuy rằng không ngon bằng ăn cá sống, nhưng mùi vị cá nướng cũng không tệ lắm. Con chim hải âu kêu “gừ gừ”, đậu trên vai Thư Phàm, mổ từng phần nhỏ thức ăn trong tay Thư Phàm. Nửa đêm Trác Phi Dương mới tỉnh dậy. Miệng khô lưỡi đắng, hắn rất muốn uống một chút nước mát.

Thư Phàm ngủ say, nằm bên cạnh Trác Phi Dương. Bên ngoài cửa lều, lửa đang âm ỉ cháy.

Trác Phi Dương mở mắt, khẽ rên lên một tiếng. Đầu tiên, hắn tưởng rằng mình đang ở trên thiên đường, cảm giác về cái chết lúc hắn và Thư Phàm rơi xuống biển vẫn còn rất rõ rệt. Nhưng cơn đau rất nhanh chóng khiến hắn thanh tỉnh. Ngửi được mùi hoa nhài thoang thoảng bay trong không khí, cảm nhận được hơi ấm và nghe được tiếng thở đều đặn của người bên cạnh, Trác Phi Dương run run quay sang nhìn.

Trong ánh sáng lờ mờ nhờ mặt trăng phản chiếu trên mặt biển, và ánh sáng bập bùng của ngọn lửa ngoài cửa lều, Trác Phi Dương có thể lờ mờ nhìn rõ được đường nét trên khuôn mặt của Thư Phàm. Xác định được mình chưa có chết, và người con gái đang nằm bên cạnh mình là Thư Phàm, Trác Phi Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đầu có chút váng vất và vết thương trên lưng vẫn âm ỉ vì đau, nhưng không còn đau buốt và nhức nhối như lúc bị trúng đạn nữa. Trác Phi Dương nghi hoặc sờ lên lớp gạc quấn quanh ngực và vòng ra lưng mình.

Chống tay xuống lớp lá và cỏ khô, Trác Phi Dương run rẩy ngồi dậy. Nhìn hộp thuốc đặt ở xó lều, lại nhìn khuôn mặt say ngủ của Thư Phàm, Trác Phi Dương thấy khó hiểu, không biết vì sao khi cả hai cùng nhau chạy trốn không mang theo thứ gì mà bây giờ hắn lại thấy có một hộp thuốc cứu thương ở đây.

Tiếng rên của Trác Phi Dương khiến Thư Phàm tỉnh giấc. Dụi mắt, ngồi dậy, Thư Phàm ngái ngủ khỏi: “Anh thấy trong người thế nào? Đã đỡ sốt chưa?”

Trác Phi Dương chăm chú nhìn khuôn mặt Thư Phàm. Những vết nhọ đem nhẻm nổi bật trên gò mà trắng mịn, làm Trác Phi Dương không nhịn được cười.

Thư Phàm đang gãi đầu gãi tai, đột nhiên dừng hết tất cả các động tác khi bắt gặp nụ cười trên môi Trác Phi Dương. “Này anh! Tôi hỏi anh thấy trong người thế nào?” Thư Phàm bực bội, khi lòng tốt không đặt cho đúng người.

“Mặt của cô dính nhọ.” Trác Phi Dương cười, nói. Mặc dù thanh âm vẫn còn suy yếu, nhưng sức khỏe đã tốt hơn.

“A…” Thư Phàm bật ra môt tiếng kêu nhỏ, mặt phút chốc đỏ bừng. “Đâu, tôi bị nhọ ở chỗ nào?” Miệng liến thoắng hỏi, tay Thư Phàm liên tục chùi mặt. Thư Phàm càng chùi, vệt nhọ càng loang ra.

Trác Phi Dương không nhịn được cười, đã cười thành tiếng. Thư Phàm không còn dám ngồi trong lều nữa, vội phi thân xuống mép bờ biển để rửa mặt.

“Đồ xấu xa!” Thư Phàm vừa rửa mặt, vừa nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Trác Phi Dương.

Đứng trước cửa lều, Trác Phi Dương nhìn ngắm chiếc lều được dựng bằng lá cây và củi gỗ. Trong lòng hắn đang thầm khen ngợi, Thư Phàm thông minh và nhanh trí.

Rửa xong mặt, Thư Phàm quay trở về lều, ngồi cạnh Trác Phi Dương trước đống lửa.

“Là cô đã cứu tôi và mang tôi đến đây?” Trác Phi Dương hiếu kì hỏi Thư Phàm. Hắn vẫn tò mò không hiểu tại sao cả hai lại đi được một quãng đường xa như thế. Hắn nhớ rõ, lúc đó Thư Phàm và hắn không còn sức lực để vùng vẫy, nói gì đến việc vượt cả một quãng đường mấy nghìn mét thế này.

“Không phải.” Thư Phàm thả thêm củi vào đống lửa: “Là hai chú cá heo cứu chúng ta.”

Câu trả lời vượt ngoài dự đoán của mình, khiến Trác Phi Dương nhất thời không nói một câu.

“Anh không tin?” Nhìn khuôn mặt đông cứng của Trác Phi Dương, Thư Phàm cau mày.

“Tôi không phải là không tin cô. Nhưng chuyện này rất giống như câu truyện trong cổ tích.” Trác Phi Dương mỉm cười, nheo mắt nhìn Thư Phàm. Ánh mắt của hắn trong đêm khuya, dưới ánh trăng, càng thêm hiền hòa và ấm áp.

Thư Phàm rơi vào suy tư: “Lúc đầu tôi cũng không dám tin. Nhưng sau khi được hai con cá heo vớt giúp hộp thuốc cứu thương mà tôi đã đánh rơi vào tuần trước, thì tôi lại tin.”

“Ra là thế.” Giờ thì Trác Phi Dương đã hiểu lý do vì sao, Thư Phàm lại có hộp thuốc để cứu mình.

“Anh đã đói bụng chưa?” Thư Phàm thu hồi lại dòng suy nghĩ. Còn có rất nhiều chuyện, Thư Phàm muốn hỏi hắn, nhưng tạm thời ăn để lấy lại sức khỏe mới là quan trọng.

“Cô đã kiếm được thứ gì sao?” Trác Phi Dương nghĩ đến khuôn mặt dính nhọ của Thư Phàm, khóe môi hắn bất giác cong lên.

“Không được cười!” Thư Phàm xấu hổ, gắt nhỏ: “Anh mà cười thì đừng hòng tôi cho anh ăn.”

“Được rồi, tôi sẽ không cười.” Trác Phi Dương nghiêm chỉnh, gật đầu hứa.

Thư Phàm sau khi trừng mắt cảnh cáo Trác Phi Dương, mới đi đến gần bìa rừng, lấy hai con cá được quấn gọn trong một chiếc lá treo trên một thân cây. Thư Phàm phải cẩn thận làm thế, vì sợ sẽ bị thú trong rừng cướp mất đồ ăn.

Con chim hải âu vẫn đậu trên vai Thư Phàm, nó gắn bó với Thư Phàm như hình với bóng.

Trác Phi Dương mỉm cười, nhìn hai con cá được Thư Phàm cẩn thận xiên vào hai thanh củi tươi.

“Cô đã đi bắt cá?” Trác Phi Dương cười, hứng thú nhìn Thư Phàm. Hắn không ngờ là Thư Phàm lại có nhiều tài vặt và khả năng như thế.

“Không phải! Tôi làm gì biết bắt cá. Là do con chim hải âu bắt cho tôi.” Thư Phàm ngượng ngùng gãi đầu, đưa hai xiên cá cho Trác Phi Dương.

“Sao cô không nướng một xiên đi? Phải làm nhiều việc như thế, chắc cô cũng đói rồi.” Trác Phi Dương chỉ cầm lấy một xiên cá trên tay Thư Phàm

“Tôi không biết nướng cá.” Thư Phàm cúi gằm mặt, đầu không dám ngẩng lên nhìn Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương phì buồn cười, giờ hắn lại rõ thêm một điểm, hóa ra những vết nhọ ngang dọc trên mặt Thư Phàm là do nướng cá bị cháy.

“Còn không nướng đi?” Thư Phàm ngượng quá, hóa giận, to mồm quát Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương không giận Thư Phàm, ngoan ngoãn nướng cá.

Chưa đầy mười phút sau, mùi cá chín vàng ươm, thơm phức bay vào mũi Thư Phàm. Thư Phàm xoa xoa bụng, mắt thòm thèm nhìn xiên cá nướng đang cháy xèo xèo trên lửa.

Trác Phi Dương mặc dù đã cố nín cười, nhưng những tiếng cười khe khẽ vẫn phát ra từ cổ họng. Khuôn mặt và đôi mắt cún con khi đói bụng của Thư Phàm trông thật đáng yêu. Người con gái này luôn vô ưu, luôn sống vui vẻ và khoái hoạt. Dần dần trong lòng hắn, đã dâng lên một cảm giác ấm áp và hạnh phúc khó nói thành lời.