Chương 13

Sáu giờ chiều, tại văn phòng Tổng giám đốc, tập đoàn Hoàng Thị.

Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chưa kết thúc công việc. Do buổi sáng bận đi rangoài ăn cơm cùng với hai chị em Thư Phàm, nên chuyển mấy cuộc họp vàobuổi chiều, thành ra trong khi nhân viên trong công ty đã về gần hết,hắn vẫn còn cặm cụi ngồi đọc nốt mấy văn kiện cần phải kí ở trên bàn.

Bóp chán, mệt mỏi dựa người ra sau ghế, ngước mắt nhìn lên trần nhà, tâm trạng Hoàng Tuấn Kiệt giờ rối loạn như tơ vò. Từ trước đến nay, hắnkhông mấy khi quan tâm đến vấn đề nữ nhi tình trường, nhưng kể từ khigặp Thư Phàm, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Thư Phàm chẳng nhữngkhiến hắn phải động tâm, phải thấp thỏm lo lắng đến sự an toàn của bảnthân Thư Phàm, mà còn không ngừng nghĩ về hình bóng Thư Phàm, ngay cảkhi hắn đang trong giờ làm việc.

Hắn không biết mình có yêu Thư Phàm không, nhưng sự rung động dành choThư Phàm là thật. Nhớ lại khuôn mặt nhem nhuốc, tràn đầy sức sống củaThư Phàm vào sáng nay, Hoàng Tuấn Kiệt lại ngây người nghĩ đến xuấtthần.

Đã xác định được, mình đang dần hướng về Thư Phàm, hắn làm sao có thể để cho Thư Phàm gặp bất chắc, hay bị tổn thương vì mình.

Cầm bút, ấn ngòi, Hoàng Tuấn Kiệt kí tên mình dưới góc trái của tờ văn kiện do cô thư kí nộp cho lúc nãy.

Công việc chiều nay coi như đã hoàn thành xong được già nửa. Hắn địnhlàm nốt rồi mới về, nhưng thân đang bị thương, sức khỏe vẫn chưa hồiphục hoàn toàn, lúc này hắn cần về nhà nghỉ ngơi và thay băng.

Sờ vào vết thương vùng bụng được quấn băng cẩn thận, cảm giác ngọt ngàovà ấm áp lại lan tỏa toàn thân. Là người chúa ghét không khí bệnh viện,không muốn uống thuốc, đặc biệt sợ tiêm, Hoàng Tuấn Kiệt làm sao có thểđể bác sĩ động chạm vào vết thương trên thân thể mình, nhưng nếu ngườiđó là Thư Phàm thì lại khác hoàn toàn.

Nghĩ đến Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt vội đút tất cả tài liệu vào trongngăn bàn, khóa lại, xoay người cầm áo vét vắt trên thành ghế.

Đi ra giữa phòng, xỏ tay vào áo vét, Hoàng Tuấn Kiệt bước ra hướng cửa.

Trợ lý kiêm tài xế Tuấn Hùng đứng chờ Hoàng Tuấn Kiệt trước cửa phòng Tổng giám đốc.

Thấy Hoàng Tuấn Kiệt đã ra khỏi phòng, Tuấn Hùng kính cẩn, “Cậu chủ, giờ cậu chủ muốn đi đâu?”

“Từ chiều đến giờ, người vệ sĩ được cử đi bảo vệ Thư Phàm có gọi điệncho cậu không?” Hoàng Tuấn Kiệt không trả lời câu hỏi của Tuấn Hùng, mà lại quan tâm đến vấn đề khác.

“Thưa cậu chủ, từ chiều đến giờ không thấy cậu ta gọi một cú điện nàocho tôi cả. Có lẽ cô Thư Phàm vẫn bình an, nên cậu ấy mới không gọiđiện.”

“Hy vọng là thế.” Hoàng Tuấn Kiệt lẩm bẩm.

Quay sang nhìn Tuấn Hùng, Hoàng Tuấn Kiệt nói, “Đi thôi, cậu lái xe chở tôi về nhà.”

“Vâng.” Tuấn Hùng nối gót đi theo Hoàng Tuấn Kiệt. Hình bóng cả hai người đổ nghiêng dài trên nền gạch men sáng bóng.

Gần bảy giờ tối, thành phố đã lên đèn, bảng điện tử treo trên phố đầy đủ sắc màu, nhấp nháy trông vui mắt. Xe cộ đông đúc lưu thông trên đường,cuộc sống chưa có lúc nào lại ồn ào và náo nhiệt như thế.

Bước vào thang máy, Tuấn Hùng bấm nút xuống tầng trệt nơi để xe của tập đoàn Hoàng Thị.

Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào trầm tư. Thật lòng hắn rất mong nhận được mộtcuộc gọi của người vệ sĩ được cử đi bảo vệ Thư Phàm, nhưng mặt khác hắnlại không muốn người vệ sĩ đó gọi điện cho hắn. Hắn sợ nhận được tin tức xấu, thông báo Thư Phàm đang bị thương, hay bị phe bên kia bắt đi. Làngười từng vào sinh ra tử, đối diện với nguy hiểm không biết bao nhiêulần, nhưng chưa có lúc nào hắn lại lo sợ nhiều như thế này. Đối với bảnthân mình, hắn chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của cá nhân, nhưngThư Phàm thì lại khác.

“Ring!” Cánh cửa thang máy mở ra, Hoàng Tuấn Kiệt giật mình thoát khỏitrạng thái thất thần vì tập trung vào suy nghĩ, chân tự động bước ra cửa thang máy.

Tuấn Hùng đi ngang bằng với Hoàng Tuấn Kiệt, giữ thái độ cung kính và trầm mặc không lên tiếng.

Đến bãi đỗ xe, anh vệ sĩ cúi đầu chào Hoàng Tuấn Kiệt và Tuấn Hùng.

Tuấn Hùng mở cửa xe cho Hoàng Tuấn Kiệt.

Khi chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng và sang trọng đi xa dần ra đến cổng công ty Hoàng Thị, từ trong chỗ nấp sau cây cột bê tông dưới tầng hầm,một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặc áo choàng đen, đeo kính mát màu đenbước ra. Đôi mắt chim ưng, đen kịt tựa bóng đêm nhìn theo hình bóngchiếc xe chở Hoàng Tuấn Kiệt và hai người đàn ông cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.

………………..

Bảy giờ tối, tại nhà riêng của Vũ Gia Minh.

Thư Phàm và Tú Linh bị Vũ Gia Minh dùng bạo lực và thủ đoạn bắt nhốt tại nhà riêng. Giờ hai chị em biến thành hai vị khách bất đắc dĩ trong nhàhắn.

Ngồi trong phòng khách, trên ghế sô pha, Vũ Gia Minh thích thú nhìn ngắm hai chị em nhà họ Bạch.

“Chỉ cần cô chịu kí vào tờ giấy ghi nợ và các điều khoản mà tôi yêu cầutrên bàn, tôi sẽ thả cho hai chị em cô đi.” Vũ Gia Minh cười tà ác, đôimắt sắc bén của hắn mãnh liệt chiều rọi vào Thư Phàm.

Tú Linh sắc mặt trắng bệch, thút thít khóc như một chú chó con đang bịchủ chuẩn bị đem đi bán, mười đầu ngón tay siết chặt vào nhau.

Thư Phàm lại có tâm trạng hoàn toàn ung dung thoải mái, không có mộtchút sợ sệt nào, thậm chí còn cao hứng thách thức Vũ Gia Minh, “Có giỏithì anh cứ bắt nhốt chúng tôi đến lúc nào cũng được, tôi không ngại ởđây đập phá đồ đạc trong nhà anh, không ngại được nuôi không, mà khôngphải trả tiền.”

“Cô…” Vũ Gia Minh xa xầm mặt, tức giận đến nghẹn họng, mắt trân trốinhìn Thư Phàm trừng trừng. Hắn không ngờ được là trên đời này còn tồntại một cô gái không biết sống chết như Thư Phàm.

“Cô nhất định không chịu kí?” Vũ Gia Minh nguy hiểm hỏi Thư Phàm, sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn.

“Không, bao, giờ.” Thư Phàm nói như đinh đóng cột, lời nói mạnh mẽ và sắc bén.

“Cô muốn tôi kiện cô ra tòa?” Vũ Gia Minh ngả người ra sau ghế, chângác lên mặt bàn, dáng vẻ phong nhã đã biến thành một kẻ vô lại.

“Cứ tự nhiên. Anh đừng tưởng tôi sợ anh, nếu anh kiện, tôi sẽ đấu vớianh đến cùng.” Thư Phàm cười khẩy, mắt giễu cợt nhìn Vũ Gia Minh, “Đồngthời tôi cũng thông báo cho toàn bộ người trên thế giới này biết, Tổnggiám đốc của tập đoàn Vũ Thị là một tên tiểu nhân, xấu xa bỉ ổi, chuyênmôn dùng kế để hại người, dùng quyền lực và tiền bạc để ép người khácphải làm việc xấu.”

“Cô…” Vũ Gia Minh tức hộc máu. Người con gái chết tiệt này, chẳng nhữngkhông biết mình đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, đang ở trên địa bàn củahắn, lại còn dám mắng như tát nước vào mặt hắn.

Thế này thì quá lắm rồi! Nếu hắn không dạy cho Thư Phàm học cách tôntrọng, và hiểu rằng hắn không phải là người nên giây vào, thì cục tứcnày hắn không nuốt trôi được.

“Tú Linh! Lại đây!” Vũ Gia Minh vẫy tay, dịu giọng gọi Tú Linh đến bên cạnh hắn, như thể Tú Linh là một con cún của hắn.

Tú Linh sợ hãi nắm chặt lấy tay chị gái, nước mắt làm ướt gò má nhợtnhạt, mắt đề phòng nhìn Vũ Gia Minh một khắc cũng không rời.

“Đê tiện!” Thư Phàm căm phẫn chửu Vũ Gia Minh, “Anh ngoài cách xấu xa và bỉ ổi này ra, thì còn nghĩ được cách gì không?”

“Cô…” Thêm một lần nữa, Vũ Gia Minh lại tức đến nghẹn họng, không thểthốt nổi nên lời. Từ trước đến nay, hắn vẫn vốn được mệnh danh là một kẻ có lời lẽ sắc bén, có thể khiến người khác hộc máu mà chết chỉ bằng dăm ba câu nói, nhưng xem ra so với Thư Phàm, thì hắn vẫn còn kém xa.

“Tú Linh! Lại đây!” Vũ Gia Minh cố nuốt giận, tiếp tục chuyển mục tiêu sang Tú Linh nhỏ bé, đáng thương đang ngồi co rúm trên ghế sô pha.

Thư Phàm cầm lấy ly nước lọc trên tay, mắt rực lửa hận nhìn Vũ Gia Minh, rít giọng cảnh cáo, “Nếu anh mà dám làm chuyện gì đó với em gái tôi,thì đừng trách tôi ra tay độc ác với anh. Mỗi người chỉ có một cái mạngthôi đúng không, anh muốn chết ngay lập tức chứ gì?”

Vũ Gia Minh trợn mắt nhìn Thư Phàm. Hắn thật không dám tin, là Thư Phàmcó thể nói ra những câu nghe rùng mình ớn lạnh, côn đồ chẳng khác gì bọn đầu đường xó chợ sống bằng nghề dao búa, chuyên đi đâm thuê chém mướn.

Tú Linh bị Vũ Gia Minh thô bạo lôi đứng dậy, đầu hắn ngay lập tức cúixuống, đôi môi run run của Tú Linh bị đôi môi đỏ như son của Vũ Gia Minh chiếm lấy.

Tay đấm chân đá, Tú Linh đáng thương đã bị Vũ Gia Minh biến thành conrối để đùa giỡn, và trả thù chị gái vì tội dám trêu tức hắn.

Đứng bật dậy, Thư Phàm tức đến nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng vì giận, lỗ tai và hai lỗ mũi xì ra khói trắng.

“Vũ Gia Minh!” Thư Phàm căm phẫn hét to, giọng hét lảnh lót gần nhưchọc thủng mái nhà, “Đồ xấu xa! Đồ đê tiện kia! Tôi sẽ gϊếŧ chết anh!” Thư Phàm hùng hổ xông lên, tay cầm lấy cái ly đựng đầy nước.

Đầu tiên Thư Phàm hất nước lọc vào người hắn, tiếp theo bất chấp mình có phải vào tù vì tội hành hung người khác không, Thư Phàm dơ cái ly lêncao nhắm thẳng vào đầu hắn mà đánh.

Hai vệ sĩ đứng chắn ở cửa vội vàng xông vào giữ chặt lấy hai cánh tayThư Phàm, không để Thư Phàm được phép đánh bị thương Vũ Gia Minh.

Người làm trong nhà nghe tiếng hét của Thư Phàm, tất cả đều ngừng côngviệc đang làm dang dở, tai chăm chú lắng nghe xem tiếng hét kia xuấtphát từ đâu.

Trong nhà cũng có vài người biết Tú Linh và Thư Phàm được giữ làm kháchcủa Vũ Gia Minh tối nay, và đang ngồi trong phòng khách, nhưng vì sợtính cách thâm hiểm của Vũ Gia Minh, không một ai dám bén mảng lại gầnđể rình coi diễn biến của câu chuyện.

Vũ Gia Minh hôn Tú Linh mục đích chính là muốn Thư Phàm hiểu giây vàohắn thì sẽ không có kết quả tốt. Biết Thư Phàm thương em gái mình nhưthế, nên hắn mới lợi dụng điểm yếu này, để khıêυ khí©h Thư Phàm.

Hắn rất khoái trá khi chứng kiến cảnh Thư Phàm bị hai vệ sĩ giữ chặt,chân không ngừng đá lung tung trong không khí, cả cơ thể đều bị nhấcbổng lên, miệng la hét như điên.

Tú Linh cứng đờ người, nước mắt tủi nhục tuôn ra như mưa. Cứ ngỡ tưởngrằng Vũ Gia Minh là một người con trai biết điều, biết lẽ phải, khôngbao giờ dùng những cách đê tiện để ép người khác xa vào bẫy, và biếnngười đó trở thành nô ɭệ của mình. Nhưng thật không ngờ, Vũ Gia Minh còn xấu xa và đê tiện hơn tưởng tượng của Tú Linh nhiều.

Gồng mình vì tức, nghiến chặt răng vì hận, Tú Linh căm phẫn nhìn Vũ GiaMinh trừng trừng, đôi mắt to tròn đen láy ngập đầy nước vào giờ phút này đã biến thành trống rỗng, vô hồn. Tú Linh khinh bỉ, căm ghét Vũ GiaMinh đến tận xương tủy.

Vốn là một cô gái tốt bụng, khờ khạo dễ tin người Tú Linh không bao giờcó ý nghĩ là sẽ căm hận ai đó, nhưng kể từ giờ phút này trở đi, Vũ GiaMinh là người đầu tiên liệt vào danh sách Tú Linh căm hận nhất, khôngmuốn gặp nhất.

Siết chặt nắm đấm, ngẩng cao đầu, Tú Linh cười, nụ cười thê lương, cườira nước mắt, nụ cười khiến người đối diện phải ngây ngẩn, phải thẫn thờmà ngắm nhìn đến quên cả hiện tại xung quanh.

Vũ Gia Minh kinh ngạc nhìn Tú Linh, tự dưng hắn cảm thấy mất mát, cảmthấy lo sợ vu vơ, hình như hắn đã đánh mất đi một viên ngọc quý, mà hắnvừa mới tìm được.

“Vũ Gia Minh!”, Tú Linh gọi nhỏ, thanh âm run rẩy hơi khàn.

“……….” Vũ Gia Minh chăm chú nhìn Tú Linh, im lặng không đáp.

“Hóa ra tất cả đều là do anh tính kế để đưa tôi vào bẫy.” Tú Linh vẫngiữ nụ cười thê lương trên môi, nước mắt lăn dài trên má, lòng đau nhưcắt, “Thế mà tôi lại tưởng anh là một người tốt. Tôi đã quá ngu ngốc khi tin tưởng vào lời nói của anh, dễ dàng chấp nhận yêu cầu vô lý của anh. Còn bây giờ….”

Tú Linh nhếch mép, mắt quật cường nhìn Vũ Gia Minh, “Còn bây giờ giaodịch giữa hai chúng ta coi như bị hủy bỏ. Nếu có giỏi anh cứ kiện tôi ra tòa, tôi thà rằng đi tù còn hơn trở thành tình nhân của anh.” Tú Linhtúm lấy cổ áo của Vũ Gia Minh, miệng giận dữ mắng to, “Anh tưởng tôi làgì, là một cô gái lẳиɠ ɭơ hay sao, mà anh dám coi tôi là một cô gái làmấm giường cho anh trong ba tháng. Hừ! Dù tôi có là một cô gái không coi trọng trinh tiết đi chăng nữa, thì người mà tôi ngủ cùng cũng tuyệt đối không phải là anh.”

Thư Phàm nghe em gái nói, đến quên cả phản kháng và giãy giụa, sửng sốtnhìn em gái không chớp mắt. Thư Phàm luôn cho rằng Tú Linh là một cô gái ngây thơ, không hiểu chuyện, lại hơi nhát gan sẽ không bao giờ dám nóira những lời lẽ sắc bén và thẳng thắn như thế.

Bỗng dưng Thư Phàm cảm thấy vui vẻ, thỏa mãn khi nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Vũ Gia Minh.

“Ha ha ha! Nói rất hay!” Thư Phàm hoa chân múa tay, sung sướиɠ cười toe toét.

Vũ Gia Minh trừng mắt nhìn Thư Phàm, lúc này hắn rất muốn xông lên dùngbăng dính bịt kín miệng Thư Phàm lại, để không phát biểu ra những câukhiến hắn tức đến hộc máu nữa.

Hai anh vệ sĩ tuy rằng trong bụng đang cười thầm, nhưng bên ngoài vẫnnghiêm chỉnh đứng hai bên, giữ chặt lấy Thư Phàm, không cho manh động.

“Tú Linh!” Vũ Gia Minh nhìn vào mắt Tú Linh, hai tay giữ chặt lấy vai,“Em vừa nói gì thế, chẳng phải chúng ta đã có thỏa thuận rồi sao?”

Tú Linh lạnh lùng gạt tay Vũ Gia Minh ra khỏi vai, “Tôi và anh giờ chẳng còn gì để nói với nhau cả.”

“Em đừng tưởng rằng em muốn cự tuyệt là được, tờ giấy ghi nợ kia, em đãkí tên rồi. Em nghĩ kĩ lại xem, trở thành tình nhân của anh, thì đâu cóthiệt thòi gì cho em.”

Tú Linh khinh thường nhìn Vũ Gia Minh, mặt lạnh như tiền, cánh tay nhỏ nhắn, trắng muốt dơ lên.

“Bốp!” Một cái tay bay thẳng vào mặt Vũ Gia Minh, sắc mặt không đổi, Tú Linh nói tiếp, “Giờ thì anh có lý do để tống tôi vào tù, và buông thacho tôi được rồi chứ?”

Đứng ở phía đối diện, Thư Phàm ngửa mặt lên trời, cao hứng cười thật to, “Ha ha ha! Vũ Gia Minh ơi là Vũ Gia Minh! Cái tát kia không đau mộtchút nào chứ?”

Hai anh vệ sĩ dù có cố nín cười, cũng không nhịn được mà quay mặt nhìn nhau, kín đáo trao đổi ánh mắt.

“Cô….” Vũ Gia Minh hết chịu nổi nữa rồi. Bây giờ chẳng những không thểđối phó được Thư Phàm, ngược lại thú cưng của hắn tự dưng làm phản,không còn ngoan ngoãn nghe lời của hắn, thậm chí còn ra tay đánh người,tuyệt tình nói câu muốn đi tù còn hơn làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn.

Rút cuộc, hắn đã làm sai ở đâu? Tại sao mọi chuyện lại biến chuyển theo chiều hướng bất lợi cho hắn thế này?

………………

Người vệ sĩ được Hoàng Tuấn Kiệt cử đi ngầm bảo vệ Thư Phàm, đã bám theo hai chị em Thư Phàm suốt từ chiều đến giờ.

Từ lúc hai chị em đứng nói chuyện trong bãi đỗ xe trước cửa quán ThiênLong, đến khu rừng cây vắng người trong công viên, anh vệ sĩ đã loángthoáng nghe được nội dung câu chuyện.

Khi hai chị em Thư Phàm chở nhau đến tập đoàn Vũ Thị, anh vệ sĩ cũng lập tức đi theo sát gót.

Lẽ ra anh vệ sĩ định gọi điện thông báo tin tức này cho Hoàng Tuấn Kiệtbiết, nhưng sợ khiến hắn phân tâm không thể làm việc, nên đành phải nhịn xuống, cố chờ thu thập được thêm tin tức, rồi mới dám báo cáo một lần.

Vũ Gia Minh là một kẻ xảo quyệt, biết Thư Phàm là người mà Hoàng TuấnKiệt coi trọng, nên khi bắt cóc Thư Phàm và Tú Linh, hắn đã khôn khéophân tán sự chú ý của anh vệ sĩ bằng cách dùng thang máy riêng, và đibằng một con đường khác xuống gara để xe, dưới tầng hầm của tập đoàn Vũ Thị.

Tuy nhiên anh vệ sĩ không phải là một kẻ khờ khạo, chờ mãi đến hơn sáugiờ tối, mà không thấy hai chị em Thư Phàm ra cổng, xe đạp điện được hai anh vệ sĩ gác cổng dựng ở bên cạnh, cũng không có ai ra lấy, anh vệ sĩbiết nhất định có biến, nên chú ý đến từng chiếc xe ô tô ra vào trướccổng công ty.

Đến hơn sáu giờ tối, chiếc xe màu xám bạc sang trọng và đắt tiền hiệuHyundai - Tucson đi ra cổng, anh nhìn thấy Thư Phàm đang đập mạnh vàocửa kính xe ô tô, miệng không ngừng la hét. Tuy rằng không nghe đượctiếng hét của Thư Phàm do cửa kính xe ô tô cách âm tốt, nhưng mà anh vệsĩ cũng phần nào đoán được tâm trạng khi bị bắt nhốt của Thư Phàm lúcđó.

Do muốn biết Vũ Gia Minh muốn đưa hai chị em Thư Phàm đi đâu, anh vệ sĩvội lái xe máy đuổi theo sau. Vượt qua mấy cái ngã tư, và vô số đèn giao thông, cuối cùng sau hơn 20 phút chạy gần như là đua xe trên đường phố, anh vệ sĩ đã kịp nhìn thấy chiếc xe ô tô màu xám bạc hiệu Hyundai –Tucson chầm chậm tiến vào một cánh cổng sắt, có tường bao xung quanh một trang viên rộng hơn một héc ta, bên hông tường bao loan màu trắng đềtên một dòng chữ màu đồng vàng nhạt: “Biệt Thự Vũ Gia”

Đã xác minh được Thư Phàm đang ở trong nhà Vũ Gia Minh, anh vệ sĩ vội vã gọi điện thoại cho Hoàng Tuấn Kiệt.

……………..

Hoàng Tuấn Kiệt đang trên đường về nhà, người ngả ra sau ghế, mắt nhìnvào khoảng không trước mặt, âm thanh ồn ào và náo nhiệt của thành phố về đêm không ảnh hưởng đến hắn do kính xe được làm bằng kính cách âm.

Tâm trí lúc này tràn ngập hình bóng của Thư Phàm, từ giọng nói, cử chỉ,hành động, lời nói, sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt đều ảnh hưởng đếnsuy nghĩ của Hoàng Tuấn Kiệt. Dù là một kẻ khờ khạo đi chăng nữa, cũngnhận ra mình đã bắt đầu thích Thư Phàm.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Nhận ra số của người vệ sĩ được cử đi bảo vệ Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt nhận cuộc gọi ngay lập tức.

“Cậu chủ!” Anh vệ sĩ đứng cách xa cánh cổng nhà Vũ Gia Minh một đoạnkhá xa về bên phải, thân người đứng nấp sau một gốc cây to, run giọngnói, “Cô Thư Phàm đã bị Vũ Gia Minh bắt nhốt tại nhà riêng.”

“Cái gì!” Đang ngồi dựa ra sau ghế, Hoàng Tuấn Kiệt ngồi bật dậy, miệng quát to, “Tin tức có chính xác không?”

“Hoàn toàn chính xác!” Anh vệ sĩ nghiêm giọng, khẳng định thông tin của mình vừa mới cung cấp là chính xác một trăm phần trăm, “Tôi hiện giờđang đứng trước cổng nhà Vũ Gia Minh.”

“Được rồi!” Hoàng Tuấn Kiệt nghiến chặt răng, tức giận đến toàn thânphát run, “Cậu đứng ở đấy chờ tôi, nhớ đừng để bị phát hiện. Tiếp tụctheo dõi động tĩnh ở bên trong.”

“Vâng, thưa cậu chủ.” Anh vệ sĩ chờ Hoàng Tuấn Kiệt cúp máy, mới dám đút điện thoại vào túi quần, mắt cảnh giác ngó nghiêng xung quanh.

“Nhanh lái xe đến nhà riêng của Vũ Gia.” Hoàng Tuấn Kiệt quát anh vệ sĩ, dáng vẻ nóng giận, cáu kỉnh hệt một tên bạo chúa muốn thiêu rụi hết tất cả mọi thứ.

Ngồi bên cạnh, Tuấn Hùng đã loáng thoáng nghe được nội dung câu chuyện, “Cậu chủ! Cô Phàm đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

“Vũ Gia Minh đã bắt nhốt cô ấy tại nhà riêng.” Hoàng Tuấn Kiệt căm hậnVũ Gia Minh đê tiện và xấu xa, đến nỗi ngay lúc này hắn muốn gϊếŧ chếtVũ Gia Minh, muốn băm thây hắn ra hàng trăm hàng nghìn mảnh.

“Tại sao Vũ Gia Minh lại muốn bắt nhốt Thư Phàm? Chẳng lẽ…” Tuấn Hùngbỏ dở câu nói, mắt len lén nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang bạo phát tức giận ở bên cạnh.

“Hãy cầu nguyện là hắn không làm gì Thư Phàm, nếu không…” Hoàng TuấnKiệt rít giọng, mắt bốc hỏa, nghiến răng trèo trẹo, tay siết thành nắmđấm, khớp ngón tay kêu răng rắc.

………………………..

Chưa đầy mười phút sau, Hoàng Tuấn Kiệt cùng Tuấn Hùng và một anh vệ sĩ đã đến trước cổng nhà Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh không phải là một kẻ đơn giản, trong nhà hắn lại có hơn mười người vệ sĩ võ trang đầy mình, muốn trực tiếp đòi người từ tay hắn,không phải dùng đôi ba câu nói là được, mà đôi khi phải dùng võ lực,thậm chí phải đổ cả máu.

Trên đường đến nhà Vũ Gia Minh, Tuấn Hùng đã gọi một cú điện thoại, lúcHoàng Tuấn Kiệt bước xuống xe đã có hơn 10 vệ sĩ đứng chờ sẵn hắn ởtrước cổng nhà Vũ Gia Minh. Nhìn họ mặc toàn vét đen, tóc đen, vóc dángcao lớn, trông chẳng khác gì bọn xã hội đen ở Hồng Kông.

Người đi đường, lỡ đi ngang qua khu vực nhà riêng của Vũ Gia Minh, đãbị hình ảnh trước mắt dọa cho nhảy dựng, đứng tim, vừa đi vừa lo sợngoái đầu lại nhìn, chạy xe như bị ma đuổi. Có vài người hài hước lạicho rằng đang được xem diễn viên Việt nam đóng phim.

Mặc dù nôn nóng muốn nhanh chóng vào cứu người, nhưng Hoàng Tuấn Kiệtkhông phải là một kẻ lỗ mãng, làm việc không biết trước sau.

Người vệ sĩ được cử bảo vệ Thư Phàm, vội vàng rời khỏi chỗ nấp, đi đến bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.

“Họ vẫn ở bên trong?” Hoàng Tuấn Kiệt sắc mặt trầm trọng, khàn giọng hỏi anh vệ sĩ.

“Từ lúc tôi đứng ở đây, không thấy có bất cứ một chiếc xe ô tô nào đi ra ngoài. Cô Thư Phàm và Tú Linh vẫn còn ở trong đó.”

“Tú Linh?” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, “Tú Linh cũng bị bắt cùng Thư Phàm?”

“Vâng.” Anh vệ sĩ kính cẩn trả lời.

“Họ bị bắt khi nào, ở đâu?”

“Cô Thư Phàm và cô Tú Linh đã tìm đến tận công ty của tập đoàn Vũ Thị.”

“Cái gì?” Hoàng Tuấn Kiệt sửng sốt, “Tại sao cô ấy lại đến đó?”

Anh vệ sĩ nói tóm tắt ngắn gọn cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe.

Dù không được rõ ràng, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt cũng hiểu được phần nào.Xem ra Vũ Gia Minh đúng là con cáo già, chuyên môn tính kế hại người.

“Bấm chuông cổng đi!” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng phân phó cho một ngườivệ sĩ đứng gần cổng sắt, khuôn mặt hắn băng lãnh tựa như sương đêm,phẳng lặng như gương, tất cả mọi phẫn nộ đều bị hắn dấu kín vào trong.

Anh vệ sĩ kia vội làm theo mệnh lệnh của hắn.

…………………

Người làm trong nhà nghe tiếng chuông cổng kêu inh ỏi, đã nhanh chóngchạy ra cổng. Vũ Gia Minh là người ghét ồn ào, đặc biệt không thíchkhách đến nhà bấm chuông cổng, mà không có người làm nào ra mở cổng, hay hỏi xem người đó là ai. Nếu muốn sống yên ổn với hắn, tất nhiên phảibiết hắn thích gì, ghét gì, để tránh chuốc họa vào thân.

Cô giúp việc có nước da hơi ngăm đen kinh hoàng nhìn hơn mười người đàn ông trong trang phục mặc vét màu đen trước mặt.

“Các…các anh là?” Chị giúp việc lắp bắp, mặt cắt không còn một giọt máu, mồ hôi tuôn ra đầm đìa.

“Mở cửa!” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng ra lệnh cho cô giúp việc.

“Nhưng…nhưng…” Cô giúp việc đi giật lùi, mắt hốt hoảng nhìn người đànông vóc dáng cao lớn, có nước da hơi ngăm đen, trông phong độ và quyếnrũ như một bức tượng thần Hy Lạp đứng sau cánh cổng sắt, miệng run rẩyhỏi, “Anh…anh là ai…?”

“Tôi cho cô một phút để mở cửa. Nếu không tôi bắt buộc phải phá cửa đểxông vào.” Hoàng Tuấn Liệt sắc mặt càng lúc càng lạnh, căm phẫn dành cho Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, ngay cả người làm trong nhà cũng có ýđịnh làm khó hắn.

“Anh…anh có thể chờ tôi vào thông báo một tiếng với ông chủ được không?” Vừa dứt lời, chị giúp việc đột ngột xoay người bỏ chạy vào trong nhà.

“Phá cửa đi!” Hoàng Tuấn Kiệt không còn kiên nhẫn được nữa, phép lịch sự mà hắn diễn từ nãy đến giờ đã vượt quá sức chịu đựng.

“Vâng.” Một người vệ sĩ nhận lệnh, bấu vào song sắt, uyển chuyển trèolên cao, rồi nhảy xuống đất như báo. Chỉ bằng vài thủ thuật nhỏ, khóacổng đã tự động mở ra.

Hoàng Tuấn Kiệt dẫn đầu, sắc mặt trầm trọng, thẳng người đi vào trongsân vườn, đi bên cạnh là Tuấn Hùng, hơn mười vệ sĩ đi kèm Hoàng TuấnKiệt và Tuấn Hùng vào giữa, khí thế hùng hổ của bọn họ chẳng khác gì bọn xã hội đen đi thanh toán lẫn nhau.

Cô giúp việc quá sợ hãi, vội chạy vào phòng khách bẩm báo với Vũ Gia Minh.

“Ông…ông chủ!” Cô giúp việc lắp bắp, sắc mặc nhợt nhạt, tay chỉ hướng ra cánh cổng sắt ngoài sân vườn, “Ngoài…ngoài kia…!”

“Có chuyện gì?” Vũ Gia Minh đang tức tối vì bị Thư Phàm và Tú Linhchọc giận, giờ lại thêm cô giúp việc nói năng lộn xộn, khiến hắn quát ầm lên.

Cô giúp việc co rúm người, đã nói năng lộn xộn rồi giờ lại càng rối hơn, “Ngoài…ngoài kia…bọn…bọn…”

Cô giúp việc lặp đi lặp lại điệp khúc đó đến gần năm lần, Thư Phàm nhaynhay lỗ tai, mắt giễu cợt nhìn Vũ Gia Minh, khóe môi nhếch lên đầy vẻthách thức.

“Biến!” Vũ Gia Minh bị Thư Phàm chọc cho nổi điên, bạo rống quát to đến rung chuyển cả ngôi nhà.

“Ai dà!” Thư Phàm cố tình đổ thêm dầu vào lửa, “Đâu cần phải quát to như thế, tôi và mọi người ở đây đâu có ai bị điếc đâu.”

“Cô…” Vũ Gia Minh giận run người, tay chỉ thẳng vào mặt Thư Phàm.

Thư Phàm dùng tay che miệng ngáp ngủ, cử chỉ khıêυ khí©h, hoàn toàn không để Vũ Gia Minh vào mắt.

Lần đầu tiên Vũ Gia Minh mới hiểu tức đến hộc máu, tức đến nỗi muốn xuất huyết não có nghĩa là gì. Một người phụ nữ không biết sống chết như Thư Phàm đúng là khắc tinh của hắn.

……………

Đám vệ sĩ đứng canh gác trong vườn, thấy có hơn mười người đàn ông lạmặt, trong trang phục vét đen đột nhập vào tư gia nhà họ Vũ, đã nhanhchóng đứng bao vây lấy họ vào giữa, ngăn chặn không cho họ tiến thêm một bước nào nữa.

“Tránh ra!” Tuấn Hùng thay mặt Hoàng Tuấn Kiệt đứng lên phía trước nói chuyện phải trái với hơn mười vệ sĩ của Vũ Gia Minh.

“Xin hỏi các người là ai, vì sao tự dưng lại xông vào đây?” Một người vệ sĩ hơn 30 tuổi, lạnh lùng hỏi Tuấn Hùng.

“Bảo chủ nhân của các người thả hai cô gái ra, thì chúng tôi sẽ đi ngaylập tức.” Tuấn Hùng bình thản đối đáp lại câu hỏi của người vệ sĩ.

“Đó là chuyện của chủ nhân chúng tôi. Phiền các vị mau đi ra khỏi đây,Biệt thự của Vũ Gia không phải nơi các muốn người muốn đến là được.”

“Thế sao?” Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt, “Nếu tôi muốn xông vào đây làm khách thì sao?”

Hoàng Tuấn Kiệt tiến lên phía trước, người vệ sĩ kia ngay lập tức đứng chắn trước mặt Hoàng Tuấn Kiệt, “Mời anh ra khỏi đây!”

“Tránh đường!” Hoàng Tuấn Kiệt ngữ khí nghiêm lạnh, trừng mắt nhìn người vệ sĩ.

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể để cho anh xông vào đây được. Chủ nhân tôi không cho phép người lạ vào nhà.” Anh vệ sĩ vẫn lạnh lùng đứng đối đápvới Hoàng Tuấn Kiệt.

“Giải quyết đi!” Hoàng Tuấn Kiệt phất tay ra hiệu cho 10 người vệ sĩ đứng phía sau.

Trong vòng chưa đầy một phút, hai bên xông vào đánh nhau loạn xạ.

Hoàng Tuấn Kiệt và Tuấn Hùng không tham gia vào cuộc chiến, hắn ung ung rảo bước đi vào trong tiền sảnh, nhìn hắn lúc này giống hệt một vịtướng quân.

Người vệ sĩ lúc nãy cố gắng ngăn cản không cho hắn đi vào trong, nhưng không thể đánh thắng được Tuấn Hùng.

Hoàng Tuấn Kiệt không cần ra tay, đã không mất chút lực, đi thẳng vào trong phòng khách.

…………………

Tiếng đánh nhau ngoài vườn, tiếng la hét đã gây sự chú ý của bảy người ngồi trong phòng khách.

Trong khi Vũ Gia Minh cau mày nhìn ra sân vườn, ông quản gia và haingười vệ sĩ đi nhanh ra xem tình hình, cô giúp việc sợ hãi đến mức chạynấp vào một chỗ, Thư Phàm lại ung dung ngồi xuống ghế sô pha, bưng cốcnước lọc lên miệng, nhấm nháp dòng nước mát đang trôi xuống cổ họng.Nhìn Thư Phàm lúc này, Vũ Gia Minh rất muốn xông lên đánh bất tỉnh nhânsự.

Người duy nhất không quan tâm đến hiện tại là Tú Linh. Ngồi trên ghế sôpha, khuôn mặt đượm buồn, Tú Linh đã biến thành một mỹ nhân băng lãnh,thân mang đầy vết thương vô hình.

Hoàng Tuấn Kiệt bị hai vệ sĩ dùng võ ngăn cản, không cho tiến vào phòng khách.

Hoàng Tuấn Kiệt hừ lạnh, môi nhếch lên. Buổi tối hôm trước, nếu khôngphải do hắn bị người ta dùng ám kí có tẩm thuốc mê ra tay lén lút, thìđừng hòng động được vào người hắn.

“Hoàng Tuấn Kiệt!” Vũ Gia Minh kinh ngạc bật ra một tiếng kêu. Hắnkhông ngờ được là tin tức mà Hoàng Tuấn Kiệt nhận được lại nhanh nhưthế. Hắn chỉ vừa mới đưa hai chị em Thư Phàm về đây chưa được một tiếngđồng hồ, Hoàng Tuấn Kiệt đã tìm đến tận cửa rồi.

Đấm hai vệ sĩ ngã liểng xiểng, Hoàng Tuấn Kiệt căm phẫn quát Vũ Gia Minh, “Thằng ranh kia! Con không mau thả người!”

Vũ Gia Minh căm ghét nhất việc bị người khác chửu thẳng vào mặt. HoàngTuấn Kiệt mỗi lần gặp hắn, đều không khách khí, dùng miệng lưỡi để chêbai hắn, hạ nhục hắn.

Thư Phàm đứng bật dậy, mắt mở to, chớp chớp vài cái để nhìn cho rõ xemcó đúng là Hoàng Tuấn Kiệt không? Sau khi biết mình không có nhìn nhầm, Thư Phàm nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt, quát còn to hơn cả Vũ Gia Minh, “Hoàng Tuấn Kiệt! Anh có bị điên không hả? Đã bị thương nặng sao còn dám đánh nhau?”

Hoàng Tuấn Kiệt lảo đảo suýt ngã, hắn có lòng tốt đến tận đây cứu người, thế mà Thư Phàm chẳng những không biết điều nói một câu cám ơn, ngượclại còn quát thẳng vào mặt hắn.

Vũ Gia Minh cười ha ha, hắn sung sướиɠ khi biết không chỉ có một mìnhhắn mới bị Thư Phàm quát mắng, mà ngay cả Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm cũng không buông tha.

“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt cố nén giận, nhanh chóng kéo Thư Phàm vào lòng,nhìn từ đầu xuống chân Thư Phàm, miệng lo lắng hỏi, “Cô không bị thương ở đâu chứ?”

Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, thấy hắn vì lo lắng cho sự antoàn của mình, đã vội vàng xông vào đây cứu người, thậm chí còn đánhnhau vì mình mà không quan tâm đến vết thương trên bụng, mắt Thư Phàm đỏ hoe, cảm giác ngọt ngào và ấm áp đang bùng cháy dữ dội trong lòng.

“Tôi không sao.” Thư Phàm bẽn lẽn đáp, mặt hơi ửng đỏ.

“Này!” Vũ Gia Minh chướng mắt nhìn cảnh âu yếm của hai người, “HoàngTuấn Kiệt! Cậu có biết đây là nhà tôi không hả? Tại sao cậu dám xôngvào đây như một quân ăn cướp. Có tin là tôi sẽ gọi công an gô cô cả đámvào tù không?” Vũ Gia Minh là một tên xấu xa, chuyên môn lợi dụng điểmyếu của người khác để đưa họ vào đường cùng, làm sao có thể bỏ qua cơhội có một không hai này.

“Hừ!” Hoàng Tuấn Kiệt cẩn thận để Thư Phàm đứng ở phía sau, “Có giỏithì cậu gọi công an ngay đi. Tôi cũng đang chờ mong có thể cùng cậu đốichất trước tòa tội dám bắt cóc người.”

Vũ Gia Minh ngồi xuống ghế sô pha, chân gác lên mặt bàn, hắn lại khôiphục dáng vẻ vô lại của mình, “Tôi không hề có bắt cóc người, tôi mời họ đến đây làm khách.”

“Phải không?” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, mắt khinh bỉ nhìn Vũ Gia Minh, “Nếu mời họ làm khách có cần bắt nhốt họ như tù nhân ở đây không?”

“Đừng khua môi múa mép trước mặt tôi!” Vũ Gia Minh nóng nảy ngắt lờiHoàng Tuấn Kiệt, “Đã đến đây rồi, cậu cũng ở đây làm khách của tôi đi.”Vũ Gia Minh cười, nheo mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, ngữ khí hoàn toàn uyhϊếp.

“Muốn giữ được tôi, để xem cậu có bản lĩnh không đã?” Hoàng Tuấn Kiệtkhông để mấy lời nói đe dọa của Vũ Gia Minh vào mắt, thậm chí hắn cònkhinh thường Vũ Gia Minh, “Tốt nhất là cậu nên tránh xa Thư Phàm ra, nếu không đừng trách tôi độc ác.”

“Cậu không biết là …” Vũ Gia Minh cười cợt, nháy mắt với Thư Phàm, “Cô ấy đã đồng ý trở thành người tình của tôi rồi sao?”

Người Hoàng Tuấn Kiệt run lên, hắn lập tức quay lại nhìn Thư Phàm đang đứng ở phía sau, “Những gì mà hắn nói có đúng không?”

Thư Phàm khinh bỉ nhìn Vũ Gia Minh, mai mỉa nói, “Cảm ơn lòng tốt củaanh, nhưng mà tôi không có cái phước ấy. Anh hãy giành may mắn này chomột cô gái khác đi.”

Thư Phàm kéo Tú Linh đứng lên, “Hai chị em mình đi thôi!”

“Khoan đã!” Vũ Gia Minh quát, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tú Linh, “Cô đi được, nhưng Tú Linh phải ở lại.”

“Tại sao?” Thư Phàm căm phẫn hét to, tay chỉ thẳng vào mặt Vũ Gia Minh, “Anh đừng ăn hϊếp người quá đáng, em gái tôi không phải là nô ɭệ củaanh.”

Hoàng Tuấn Kiệt rất vui, vì Thư Phàm không hề nhận lời làm nhân tình của Vũ Gia Minh, hơn nữa hắn còn thấy Thư Phàm căm ghét Vũ Gia Minh thấuxương. Nội tình mối quan hệ dây mơ dễ má giữa Tú Linh và Vũ Gia Minh,hắn cũng biết ít nhiều, nên hiểu vì sao Thư Phàm lại tức giận như thế.

“Em gái cô nợ hắn bao nhiêu tiền?” Hoàng Tuấn Kiệt hạ giọng hỏi ThưPhàm, hắn đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì giận của Thư Phàm.

“Anh hỏi làm gì?” Đang tức giận phừng phừng, Thư Phàm không hiểu vì sao hắn lại hỏi mình thế.

“Cô nói số tiền mà em gái cô nợ hắn đi, tôi sẽ trả thay cho cô.”

Thư Phàm ngây người, mắt mờ mịt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.

“Hắn…hắn vừa nói gì cơ? Trả…trả tiền thay?”, Thư Phàm hoàn toàn chìm vào trong mộng mị, đầu óc lơ ngơ như một kẻ mất hồn.

“Nói đi, cô ấy nợ hắn bao nhiêu tiền?”

“Bốn…bốn trăm triệu..” Thư Phàm đáp như một cái máy, mắt nhìn khuôn mặtđẹp trai, nam tính của Hoàng Tuấn Kiệt không rời, lòng thầm mong đâykhông phải là mộng.

Hoàng Tuấn Kiệt ra hiệu cho Tuấn Hùng.

Vũ Gia Minh ngồi bất động trên ghế, khuôn mặt băng lãnh, thấy Tú Linhhoàn toàn không chú ý đến mình, cũng không thèm nhìn mình đến lấy mộtcái, hắn hiểu từ nay đừng hòng Tú Linh còn tin tưởng và nghe lời hắnnữa. Tú Linh giờ chỉ còn lòng căm ghét và hận thù đối với hắn.

Hắn là một kẻ giàu có thì cần gì đến 400 trăm triệu nhỏ nhoi đó. Lúc cómột viên ngọc quý không biết giữ gìn, giờ mất đi rồi, hắn lại thấy tiếc, muốn giữ chặt lại.

Tuấn Hùng thay mặt Hoàng Tuấn Kiệt, đứng ra giải quyết món nợ của Tú Linh.

“Ông Gia Minh! Đây là tấm séc 400 trăm triệu. Phiền ông nhận cho.” Tuấn Hùng đặt tờ séc trên mặt bàn.

Vũ Gia Minh không thèm liếc mắt nhìn tờ séc trên mặt bàn, mắt vẫn chăm chú nhìn hình bóng nhỏ bé của Tú Linh.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Cậu có thể mang Thư Phàm đi, nhưng Tú Linh phải ởlại. Số tiền này,tôi không cần, cậu bảo Tuấn Hùng cất lại đi.”

Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm, nhạt nhẽo trả lời Vũ Gia Minh,“Cậu nhận hay không là tùy, tôi chẳng quan tâm. Nếu cậu muốn kiện cáo,tôi sẽ thuê luật sư cho hai chị em cô ấy. Còn nữa…” Hoàng Tuấn Kiệt kiên định bảo Vũ Gia Minh, “Người nhất định tôi phải mang đi, dù là Thư Phàm hay Tú Linh cũng phải theo tôi ra khỏi đây.”

“Đi thôi chị!” Tú Linh xoay người bước đi, bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay Thư Phàm.

“Ừ.” Thư Phàm dịu dàng đáp, mỉm cười với Hoàng Tuấn Kiệt, rồi ung dung cùng em gái tiến ra tiền sảnh.

Vũ Gia Minh thấy mình đã thua hoàn toàn rồi, một khi tâm của Tú Linh đãchết, thì dù có dùng miệng lưỡi giảo hoạt đi chăng nữa, cũng chẳng cótác dụng gì.

Hơn 10 vệ sĩ của Hoàng Tuấn Kiệt xếp hàng hai bên dẹp lối cho hai chị em Thư Phàm đi. Hoàng Tuấn Kiệt đi sánh đôi cùng với họ.

Tuấn Hùng sau khi đặt tờ chi phiếu trên bàn, lẳng lặng bỏ đi, mà chẳngquan tâm Vũ Gia Minh có nhận hay là không nhận tờ chi phiếu kia.

Vũ Gia Minh ngồi đông cứng trên ghế sô pha, mắt dõi theo hình bóng TúLinh đi khuất dần ra sân vườn, rồi sau đó hoàn toàn chìm vào bóng đêm.

Ông quản gia định lên tiếng hỏi Vũ Gia Minh là có nên cho vệ sĩ ngăn cản họ không, nhưng sau khi nhìn khuôn mặt băng lãnh của hắn, lại thôi.

Căn biệt thự trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở trầm ổn của Vũ GiaMinh, ông quản gia, hai vệ sĩ và tiếng lá cây kêu xào xạc trong gió thìkhông còn âm thanh nào khác.