Chương 35: Bị người cũ chơi

“A… Nga…” Đại Vũ trong lòng biết rõ chính mình bị nhục nhã như vậy nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, thân thể cư nhiên sẽ đi phối hợp cùng với Húc mà đưa đẩy.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ chính mà thật là con chó hoang dâʍ đãиɠ, chỉ là không có bộc lộ ra? Không, cơ thể ta là của Hoành, hơn nữa ta là nam nhân của Hoành. Lúc trước nữ nhân ta muốn chơi thì liền có nhiều biết bao nhiêu, lúc trước ta hảo hán như vậy, khí phách như vậy? Hiện tại, lại cong mông trước mặt một nam nhân, lỗ hậu mở ra bị chơi đến hưng phấn không thôi… Này tuyệt đối không phải là ý muốn của ta, nhất định là bị cưỡng ép…

Đột nhiên, từ phía cửa xa xa truyền đến một trận bước chân hỗn loạn của một đám nam nữ nháo nhào.

Mà Húc cùng Đại Vũ đang chìm đắm trong dâʍ ɖu͙© giữa phòng thay đồ cũng tự hồ như nghe thấy liền ngưng lại động tác.

Quả nhiên là có người hướng này đi tới, âm thanh càng lúc càng lớn. Tạ Chí Dũng nghiêng đầu, đối mặt với Húc xấu xa cười cười, hạ giọng nói:

“Ha ha! Rốt cuộc cũng có người đến xem. Húc, tiếp tục chơi đi!! Thêm sức một chút! Hắc hắc!”

Biểu tình của Húc vô cùng hưng phấn, bắt đầu đưa đẩy trong thân thể Đại Vũ.

“A! Buông ta ra! Mau dừng lại! Học trò của ta đang tới đây, ta đều chưa có mặc quần áo, phải tráng đi một chút!!” Đại Vũ khẩn trương đến mức mặt mày đều trắng bệch, thân mình liều mạng giãy dụa thấp giọng kêu.

Tuy rằng khí lực của Đại Vũ rất lớn, thế nhưng hai tay của Húc cũng cường kiện không kém, tư thế cũng không lợi cho Đại Vũ chống cự, làm cho Đại Vũ biện pháp thoát ra nửa điểm cũng không có.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

“Cầu… Cầu ngươi… Ngươi muốn yêu cầu gì ta đều đáp ứng ngươi… Ngươi mẹ nó… Rút ra a!!!” Đại Vũ dùng lức động đậy nửa người trên, gân xanh trên hai cánh tay đều lộ ra, liều mình đung đưa mông, ý muốn côn ŧᏂịŧ của Húc đang ở trong lỗ hậu của mình rút ra.

Thế nhưng cơ thể Đại Vũ gấp rút khẩn trương ngược lại khiến cho qυყ đầυ thô to của Húc kẹt ở bên trong, không hề nhúc nhích.

Húc thuận thế đem côn ŧᏂịŧ tráng kiện của chính mình cắm sâu vào thân thể Đại Vũ, cùng với mông Đại Vũ đung đưa cùng nhau. Côn ŧᏂịŧ Húc vốn vừa thô vừa dài, loại hành động này của Đại Vũ chỉ có thể càng kí©h thí©ɧ thêm thú tính của Húc mà thôi.

Tiếng bước chân lại gần hơn, đã có thể nghe được âm thanh bọn họ nói chuyện.

Lúc này, nhìn quần áo dưới đất, mông của Đại Vũ dừng vặn vẹo, hắn duỗi tay đem quần áo nhặt lên, cố gắng đứng thẳng, giấu đi bộ phận chính mình đang giao hợp cùng với Húc. Tuy rằng tư thế lõα ɭồ như vậy nhưng ít ra vẫn che giấu hiệu quả được một chút.

Húc vẫn là dán sát phía sau Đại Vũ, lấy tay ôm lấy eo hắn, Húc đem côn ŧᏂịŧ thô dài của chính mình cắm ở trong lỗ hậu hắn. Bởi Đại Vũ hiện tại đang đứng thẳng mình cho nên Húc chỉ có thể giảm nhỏ biên độ đưa đẩy, miễn cho côn ŧᏂịŧ của mình bị thương.

Lúc này, ngoài lối đi đã xuất hiện người, Đại Vũ nhìn thấy trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.

Người tới chính là học sinh trong lớp bơi lội của Đại Vũ, ba nữ sinh bốn nam sinh năm nhất trong trường.

“Vũ lão sư, quần áo ngươi thay đâu? Sao lại không mặc áo mà lại chạy ra?” Một nữ sinh nhìn thấy nửa người trên như nam thần của Đại Vũ, một bên trêu chọc một bên tham lam thưởng thức mà không biết rằng Đại Vũ giấu áo ở sau lưng, qυầи ɭóŧ còn chưa mặc vào. Lão sư nam thần mà bọn họ hâm mộ hiện tại đều trần trụi, mông còn cắm một căn côn ŧᏂịŧ, mà côn ŧᏂịŧ của chính mình cương đến mức muốn bắn ra.

“Ngạch… Mau chóng trở về luyện tập tiếp đi! Ta vừa thay đổi một hồi các ngươi liền lén lút chạy tới!” Đại Vũ giả vờ đang muốn mặc quần áo.

“Vũ lão sư, bọn họ không phải học sinh của ngươi sao? Chúng ta sao lại chưa thấy qua? Thật đẹp trai a, là bằng hữu của lão sư sao?”

“Ân…” Đại Vũ lắp bắp trả lời, hai tay gắt gao nắm lấy mảnh vải duy nhất của mình, cố không để cho học sinh phát hiện lỗ hậu dâʍ đãиɠ của hắn đang bị một căn côn ŧᏂịŧ cắm ở bên trong.

“Kêu các ngươi nhanh chóng về lớp, đợi… A… Đợi xem ta có giáo huấn các ngươi hay không…!” Lúc này, Húc phía sau cố ý đẩy mạnh vài cái làm cho thân mình Đại Vũ một trận run rẩy kịch liệt.

Đại Vũ dùng lực kẹp chặt lỗ hậu, hạn chế hành động của căn côn ŧᏂịŧ đang đưa đẩy bên trong cơ thể chính mình.

“Ai… Vũ lão sư, bình thường chúng ta đều vui vẻ đùa giỡn với nhau, sao hôm nay lại nghiêm túc như vậy”. Một nữ sinh mập mạp khác không vui, bất mãn oán giận.

“Nói trở về lớp mau lên! Còn không đi là muốn ta nổi giận sao! Còn không nghe lời… Về sau… Đừng đến lớp học của ta…” Đại Vũ biểu tình có chút nghiêm túc, mấy học sinh kia thấy tựa hồ có chút không đúng.

Có lẽ lão sư hôm nay tâm tình không tốt thật, cho nên cũng không nói gì thêm gì, đều xoay người trở về.

Mà Đại Vũ tuy rằng cố gắng áp chế kɧoáı ©ảʍ thế nhưng vẫn là bị côn ŧᏂịŧ thô to của Húc kí©h thí©ɧ bên dưới, có chút kêu không thành tiếng, mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán trượt xuống.

Nam sinh đeo mắt kiếng cuối cùng, thân thể thoạt nhìn có chút khỏe mạnh luôn quay đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá trên dưới Đại Vũ cùng Húc. Đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người Đại Vũ, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường.

Đám học sinh kia cuối cùng cũng đi mất, Đại Vũ thân mình thẳng tắp rốt cuộc cũng thả lỏng, bên dưới lại bị Húc chen lấn, mãnh liệt cắm vào.

“A… Ngươi… Các ngươi chơi ta như vậy… A… A… Các ngươi nói ta về sau làm sao nhìn mặt học trò của ta?... A… A…” Khuôn mặt soái khí, tuấn lãng của Dại Vũ phủ đầy mồ hôi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thầm oán nói.

“Ha ha! Ngươi hiện tại là con chó của chúng ta, biết không? Tôn nghiêm làm gì? Tốt nhất học sinh của ngươi cũng cùng nhau chơi ngươi~” Húc càng chơi càng dùng sức.

Lỗ hậu Đại Vũ bị côn ŧᏂịŧ thô to, đen nhánh kia không ngừng kéo ra một cỗ thịt tươi, dịch ruột non cùng với dâʍ ɖị©ɧ của Húc dọc theo hai chân của Đại Vũ chảy xuống.

“A… Các ngươi không cần chơi ta như vậy… Ta thật không chịu nổi!” Đại Vũ cảm giác được kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể liên tục ập tới nhưng lại không chịu nói ra mấy lời dâʍ đãиɠ.

“Có phải rất thích ngậm côn ŧᏂịŧ to lớn của lão tử hay không??? Thích thì nói ra đi nha, không có gì phải ngại~~ Ha ha!” Húc lại dùng lực đưa đẩy.

“A… A…” Tâm lý bị người khác gian da^ʍ trước hành lang bị kí thích, cộng thêm mặt sau bị côn ŧᏂịŧ đâm đến tuyến tiền liệt dồi dào kɧoáı ©ảʍ. Đại Vũ cấp bách mà gầm nhẹ, rêи ɾỉ mấy tiếng.

Thân thể dũng mãnh, khêu gợi của Đại Vũ ưỡn về phía sau, kịch liệt run rẩy, cơ bắp trên người đều dùng lực mà gòng lên.

Một lần… Lại một lần… Côn ŧᏂịŧ to lớn phía trước trước phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng!

“Ha ha! Nhìn da^ʍ tiện này xem, ở trong này cư nhiên cũng có thể bắn. Đồ đê tiện, da^ʍ tiện, chó da^ʍ!!! Thật mẹ nó đê tiện, còn muốn cùng lão tử kình sao! Húc, tiếp tục chơi chết da^ʍ tiện này đi!!!” Tạ Chí Dũng một bên tà ác dâʍ đãиɠ cười, nói.

Húc bỗng nhiên thả chậm tốc độ đưa đẩy, thế nhưng côn ŧᏂịŧ hai mươi phân vẫn như cũ, vẫn rất lớn mà chìm toàn bộ vào trong thân thể khỏe mạnh của Đại Vũ rồi lại rút mạnh ra, sau đó lại dùng lực cắm vào. Này tự hồ như là thói quen trước khi cao trào của Húc.

“Nga… A…” Đại Vũ như trước, đắm chìm trong cảm giác hưng phấn khi bắn tinh.

“Nga… Chơi… Ti… Chơi… Chơi… Chơi chết ngươi… A… Lão tử bắn!!” Một lần cắm thẳng sâu vào trong, Húc đình chỉ đưa đẩy.

Đại Vũ cảm giác được lỗ hậu mình có từng luồng sóng nhiệt bắn vào bên trong, tưới lên tuyết tiền liệt của mình, vội vàng lay động mông, nói:”

“A… Mẹ nó… Ngươi làm gì??? Con mẹ ngươi!!! A… Đem… Đem thứ này của ngươi rút ra!!!”

Đây là thời khắc mấu chốt, Húc nào có thể đem côn ŧᏂịŧ mình rút ra, thân thể Húc rung động một lần nữa, đem từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào trong thân thể Đại Vũ.

“Thật sự là chó hoang cực phẩm a! Thật thích a!” Qua một hồi lâu, Húc mới đem côn ŧᏂịŧ nửa mềm nửa cứng đã ướt sũng từ trong cơ thể Đại Vũ kéo ra.

Đại Vũ trần như nhộng đi đến dựa trên cửa sổ, mở to miệng mà thở, tùy ý để cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Húc từ trong lỗ hậu mình tràn ra, dọc theo mặt trong hai bên đùi chậm rãi chảy xuống.

“Dũng ca, ngươi cũng đến chơi đi, thật sự rất kí©h thí©ɧ a!” Húc đắc ý, đem côn ŧᏂịŧ nhét vào trong rồi kéo khóa quần lên.

Tạ Chí Dũng khoát tay, nói:

“Không cần, dù sao sau này lão tử cũng có thời gian chơi hắn.”

Tạ Chí Dũng đi đến trước mặt Đại Vũ, vỗ vỗ mặt Đại Vũ, hỏi:

“Ngươi nói có phải hay không? Chúng ta có thể tùy lúc, thích lúc này thì đều có thể chơi ngươi lúc đó?”

“Ân… Phải…” Đại Vũ trong mắt tràn đầy xấu hổ cùng giận dữ cùng ánh mắt phẫn hận, nhưng trên mặt cũng ửng hồng lên.

“Ha ha…” Hai người cười lớn một tiếng rồi mất dạng ở cuối hành lang, chỉ để lại Đại Vũ như khúc cây, trần như nhộng đứng đơ một chỗ.

Mà lúc này, có một nam sinh năm ba trốn ở góc, hết thảy đem đều nhìn thấy. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, xấu xa rồi cũng lặng yên rời đi.