Sếp đột nhiên tỉnh ngộ, mặt đầy ngờ vực hỏi.
“Hai người thật sự quen nhau?”
Khách hàng ấp a ấp úng đáp: “Em… Em và anh ta thật sự quen nhau.”
Sếp lại hỏi: “Quen nhau lúc nào?”
Khách hàng dường như hơi hoảng rồi: “Mấy… Mấy ngày trước…”
… Cái tên ngáo ngơ này!
Muốn nói đỡ cho bây cũng không được!
Sắc mặt của sếp hơi trầm xuống: “Làm sao lại quen?”
Khách hàng không nói ra lời được.
Sếp: “Em lại nghi ngờ anh.”
Khách hàng: “Không có…”
Sếp nhét trả lại hoa cho khách hàng, lạnh lùng nói: “Rất tốt.”
“Không phải đâu, chuyện này không phải như anh nghĩ đâu.” Khách hàng hoảng thật rồi, “Em yêu anh, vậy nên mới lo sợ mất đi anh!”
Cách giải thích này tui chấm cho zero.
Vào lúc này đây còn giải thích vớ vẩn làm chi, đường cùng ngõ hẹp thì cứ đẩy người vào tường kabe-don rồi cưỡng hôn là giải quyết ngon nghẻ hết rồi thằng nhóc đần à!
Còn nếu vẫn chưa giải quyết được thì kéo về nhà “ba ba ba” từ tối đến sáng là xong!
Nhóc ơi, vẫn còn quá ——
Sếp đẩy khách hàng vào tường một cái, chống tay kabe-don rồi cúi đầu cưỡng hôn, quần chúng vây xem ai ai cũng đớ người. Hôn xong, sếp buông khách hàng đang thở hồng hộc ra, trầm giọng nói: “Em đừng lo lắng vớ vẩn nữa.”
Khách hàng thẹn thùng che mặt: “Ứ ừ ~”
Tình huống phát triển hơi sai sai à nha.
…… Ê mà có phải tui chèo nhầm thuyền rồi không?
Tui mang vẻ mặt phức tạp nhìn bạn trai, bạn trai đáp lại tui bằng một ánh mắt phức tạp.