Bạn trai làm như vậy khiến tui rất khó xử.
Mấy thím biết đó, người phải “ăn chay” một thời gian rất dài mà bị chọc thì sẽ rất dễ có phản ứng.
Tui không nên như thế, ít nhất không nên như thế trước mặt bạn trai có khiếm khuyết về sinh lý. Như thế sẽ kí©h thí©ɧ đến trái tim pha lê dễ vỡ của anh ấy, anh ấy sẽ rất đau đớn, thậm chí còn bị đả kích, cảm giác bản thân kém người khác một bậc, từ đó hoàn toàn gục ngã.
Bạn trai: Em lại đang não bổ lung tung cái gì đấy?
Tui: Em không có…
Làm sao tui có thể nói thật được! Nói thật sẽ khiến anh ấy càng thêm đau đớn!
Bạn trai: Tốt lắm, em không phải bị liệt dương.
Tất nhiên em không bị rồi!!! Có ý gì đấy! Em muốn tức giận rồi!
Bạn trai lại nói: Có phải em cảm thấy anh có vấn đề không?
Chẳng lẽ anh không có vấn đề à?!
Bạn trai cười lạnh một tiếng: Em cảm thấy tôi có vấn đề cơ đấy.
Làm sao đây, tui cảm giác bạn trai mình ngày hôm nay rất là kỳ quặc, lẽ nào buổi sáng ăn phải cái gì lạ rồi ư? Chẳng phải hôm qua anh ấy còn là một người bạn trai hoàn mỹ nào là dịu dàng, nào là đáng yêu rồi nguyện tha thứ hết thảy cho tui ư!
… Đợi chút.
Hình như sai sai ở đâu đó.
Không gian trong buổng xe vô cùng nhỏ hẹp. Bạn trai đè lên người tui như vậy, gần như kề sát cả người anh ấy vào tui rồi. Anh ấy hình như… Cũng… Có phản ứng rồi… Cho nên là bạn trai anh ấy… Không phải mắc bệnh liệt dương… Cũng không phải bị lãnh cảm…
Mẹ kiếp.
Lẽ nào trước đấy đều chỉ là hiểu lầm thôi à? Ngẫm kỹ lại thì hình như bạn trai đúng thật chưa nói anh ấy có vấn đề bao giờ… Cũng không nói người hôm nay đến khám là anh ấy…
Mẹ nó thiệt là lúng túng quá.
Xin hãy bơ tui đi, tui muốn yên tĩnh, để mình tui yên tĩnh một chốc đã.