Phó Viễn níu lấy tay áo cô, không chịu để cô rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không đi, không đi…”
Bà Phó, vừa làm xong việc, bước đến khuyên cậu: “Tiểu Viễn, ngoan nào, để Hạ Hạ về nhà đi. Ngày mai lại chơi với Hạ Hạ nhé?”
Phó Viễn không nói gì, nhưng tay vẫn không chịu buông.
Ninh Hạ đành phải nói: “Phó Viễn này, chúng ta ở chung trong một khu tập thể, cậu có thể đến tìm mình bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ không được, mình phải về nhà ăn cơm, bà ngoại đang chờ.”
“Dễ nghe!”
“Gì cơ?” Ninh Hạ ngạc nhiên khi nghe Phó Viễn nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Phó Viễn cười rạng rỡ như một bông hoa, miệng tươi cười nói: “Tên của mình, dễ nghe.”
Thì ra cậu vui vẻ vì nghe cô gọi tên mình: “Được rồi, nhưng bây giờ cậu buông tay ra và ngoan ngoãn nghe lời nhé.”
Nghe vậy, Phó Viễn có chút luyến tiếc, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay. Ninh Hạ không ngờ rằng cậu nhóc này lại dễ dỗ dành đến thế.
Bà Phó cười, nói: “Xem ra Tiểu Viễn rất thích Hạ Hạ nhỉ.”
“Ừ! Thích!” Đôi mắt Phó Viễn sáng rực, lấp lánh đầy ánh sáng.
Ninh Hạ nhìn Phó Viễn, cảm thấy cậu thực sự rất ngoan. Không kìm được, cô xoa xoa mái tóc của cậu: “Mình về đây, ngày mai lại cùng nhau đi học nhé?”
Phó Viễn nghe cô hứa hẹn, vui vẻ gật đầu: “Ừ!”
Khi Ninh Hạ về đến nhà, bà ngoại đã chuẩn bị xong bữa cơm.
Thấy Ninh Hạ về, bà tháo tạp dề, lau tay, đi tới đón cô, cầm lấy cặp sách: “Cháu về rồi. Hôm nay đi học vui không?”
“Vui lắm ạ.”
Thật ra, với một người trưởng thành như Ninh Hạ, ngày đầu tiên đi học không mang lại gì mới mẻ. Nhưng chuyện cô được trọng sinh lại khiến cô không thể ngừng suy nghĩ.
Sau khi ăn xong, Ninh Hạ quay về phòng mình.
Cô ngồi vào bàn, miệng cắn cây bút, mở một cuốn sổ tay trên bàn ra.
Cô muốn ghi lại tất cả những gì mình có thể nhớ ra.
Đáng tiếc, ngày trước cô không để ý gì đến vé số, nếu không giờ có thể mua một tấm để trúng giải thưởng lớn, để bà ngoại không còn phải vất vả.
Nghĩ đến đây, tâm trí cô lại quay về quá khứ, nhớ đến bố mẹ mình.
Mẹ của Ninh Hạ qua đời sớm sau khi sinh cô, và từ đó, bà ngoại phải một mình nuôi nấng cô. Khi Ninh Hạ mới 2 tuổi, cha cô đã cưới vợ mới.
Bà ngoại Ninh sợ cháu gái bị mẹ kế đối xử tệ bạc, nên kiên quyết giành quyền nuôi dưỡng Ninh Hạ.
Lúc đó, bố Ninh Hạ bận kết hôn, nên rất vui khi có người chăm sóc con gái. Ông nhanh chóng ký giấy chuyển quyền giám hộ.
Bà ngoại Ninh còn đổi họ của cô từ họ cha sang họ mình, thành “Ninh”.
Từ đó, Ninh Hạ sống cùng bà ngoại, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau.