Chủ nhiệm lớp họ Lâm là một giáo viên mới, người rất dịu dàng nhưng không có nhiều uy quyền, khiến đám học sinh nghịch ngợm chẳng hề sợ cô.
Cô giáo Lâm đứng trên bục giảng, giảng giải những điều cần chú ý cho học kỳ mới, nhưng Ninh Hạ lại không thể tập trung lắng nghe. Cô vẫn mãi nghĩ về tất cả những điều kỳ lạ đã xảy ra kể từ khi cô tỉnh lại, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không tìm được lời giải.
Cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, Ninh Hạ quay sang, thấy Phó Viễn ngồi ngay bên cạnh.
Không ai muốn ngồi chung bàn với Phó Viễn. Khi xếp chỗ ngồi, mọi người đều nhanh chóng chọn chỗ với những người bạn thân của mình, chỉ có Phó Viễn lẻ loi đứng một bên, nghịch ngón tay, trông vô cùng bối rối.
Không còn cách nào khác, vì đã hứa với bà ngoại sẽ chăm sóc Phó Viễn, Ninh Hạ chủ động trở thành bạn cùng bàn với cậu. Lúc ấy, Phó Viễn trông vui sướиɠ tột cùng.
Cậu tròn xoe đôi mắt, cười ngọt ngào nhìn cô.
"Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Cẩn thận, tớ đánh cậu bây giờ!" Ninh Hạ giơ nắm đấm dọa cậu từ dưới bàn.
Phó Viễn càng cười rạng rỡ hơn, cậu nói chậm rãi, rõ từng chữ: "Cậu… đẹp lắm."
Nhìn gương mặt ngây thơ của cậu bé, Ninh Hạ bỗng đỏ mặt, cảm thấy hơi chột dạ.
Cô nhớ lại trước đây mình đã không đối xử tốt với Phó Viễn. Dù không giống như Hoàng Siêu và những đứa trẻ khác hay bắt nạt cậu, nhưng cô cũng chưa từng tỏ ra thân thiện.
Thế nhưng, Phó Viễn dường như lúc nào cũng muốn lại gần cô.
Cậu bé Phó Viễn với gương mặt sạch sẽ, đôi mắt lấp lánh như sao, nhìn ai cũng chăm chú.
Bà Phó thật sự đã chăm sóc cậu rất tốt.
Dù quần áo không mới nhưng lúc nào cũng sạch sẽ, còn có mùi chanh dịu nhẹ. Trong ánh mắt và những đường nét trên gương mặt, mơ hồ thấy được cậu sẽ đẹp trai thế nào khi lớn lên.
Nghĩ đến đây, Ninh Hạ lại nghiến răng.
Sau này, cô đã tận mắt chứng kiến cậu trưởng thành đẹp trai đến mức nào, và còn tận mắt thấy cậu rải tro cốt của cô đi khắp nơi.
Ký ức đó khiến cô giận dữ, quay sang dọa cậu: "Tớ thực sự sẽ đánh cậu đấy!"
Phó Viễn chỉ cười, lắc đầu, như thể chắc chắn rằng Ninh Hạ sẽ không làm vậy.
Trước cậu bé ngốc nghếch này, lần đầu tiên Ninh Hạ cảm thấy bất lực.
Chẳng mấy chốc, giờ tan học cũng đến.
Cả ngày hôm đó, Phó Viễn không rời cô nửa bước. Ngay cả khi cô đi vào nhà vệ sinh, cậu cũng đứng bên ngoài, khiến một bạn nữ sợ hãi chạy đi mách cô giáo. Tình hình suýt chút nữa nghiêm trọng đến mức phải báo cảnh sát.
Cuối cùng, Ninh Hạ phải giải thích với giáo viên về căn bệnh tự kỷ của Phó Viễn, mới tránh được rắc rối lớn.
Sau đó, cô rất nghiêm túc nói với Phó Viễn: "Không được luôn theo sau các bạn nữ, đó là hành vi rất bất lịch sự."
Phó Viễn mở to đôi mắt, lấp lánh như hỏi: "Vì sao?"
Hiếm khi Ninh Hạ tỏ ra kiên nhẫn, cô giải thích: "Ai cũng cần có không gian riêng. Việc cậu làm là sai. Nếu cậu cần tìm tớ, có thể chờ trong lớp, nhưng không được đi theo tớ mọi lúc. Nếu không, tớ sẽ ghét cậu đấy."
Phó Viễn trông có vẻ ấm ức, không muốn bị Ninh Hạ ghét, nên đành ngoan ngoãn gật đầu.