Sống cùng khu, Bà Phó cũng không muốn làm to chuyện, chỉ gật đầu đáp: “Hy vọng sẽ không có lần sau.”
Vậy là mọi việc kết thúc với những lời xin lỗi từ mọi người.
Hiệu trưởng vẫn thấy áy náy, lấy 2000 đồng gọi là phí dinh dưỡng và bồi thường tổn thương tinh thần. Bà Phó từ chối, nhưng Ninh Hạ thay bà nhận lấy và bảo Phó Viễn giữ gìn cẩn thận.
Bà ngoại Ninh chỉ nhắc: “Con bé này...” nhưng không trách mắng gì, vì bà hiểu rằng số tiền này rất cần thiết cho Bà Phó và Phó Viễn.
Phó Viễn thấy Ninh Hạ cuối cùng cũng để ý đến mình, vui sướиɠ khôn xiết. Cậu giữ chặt tiền, không chịu rời tay.
Khi mọi chuyện xong xuôi, dù tan học còn sớm, Ninh Hạ và Phó Viễn được phép về nhà nghỉ ngơi trước.
Ninh Hạ vội vàng về nhà tắm rửa, rửa sạch bụi bẩn và mệt mỏi.
Đột nhiên, cô không biết phải đối mặt với Phó Viễn thế nào. Chẳng lẽ cậu ấy luôn bị bắt nạt, sỉ nhục như vậy sao, mà cô lại không biết?
Cô nhớ ra Phó Viễn đã từng rất thích mình, muốn làm bạn với cô. Mỗi lần cô chơi với bạn bè trong khu, Phó Viễn luôn nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ từ đống thùng giấy.
Nhưng cô đã không khác gì lũ trẻ bắt nạt, chỉ để không bị xem là kẻ lập dị, không bị gọi là bạn của “thằng nhóc ăn xin,” cô cũng đã bắt nạt cậu, gọi cậu là “thằng nhóc ăn xin,” thậm chí còn ném đá về phía cậu.
Mặc dù cô cố ý ném ra xa để không trúng cậu, nhưng vẻ mặt hoảng hốt của Phó Viễn khi đó khiến cô áy náy rất lâu.
Ninh Hạ tự cảm thấy mình thật yếu đuối, bất lực.
“Cốc cốc cốc.”
Âm thanh quen thuộc lại vang lên, Ninh Hạ do dự.
“Cốc cốc cốc.”
...
Tiếng gõ không dừng lại, như thể người bên ngoài sẽ kiên trì gõ mãi nếu không được trả lời.
Người cố chấp ngoài cửa sổ, Ninh Hạ tin rằng đúng là cậu ấy sẽ làm vậy.
Cô đành bất lực mở cửa sổ, và quả nhiên, Phó Viễn đứng đó với vẻ mặt vui sướиɠ.
Phó Viễn đã tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới tinh tươm, không còn mùi hôi bẩn nữa, mà tỏa ra hương thơm thanh mát của xà phòng.
Phó Viễn cầm theo chiếc cặp sách ướt, chiếc mà Ninh Hạ đã tặng cậu. Cặp sách đã được giặt sạch, không còn vết bẩn nào, cậu thậm chí không đợi khô đã vội vàng mang đến.
Phó Viễn thấy Ninh Hạ vẫn giận, cố lấy lòng, giơ cặp sách lên: “Hạ Hạ, cậu xem, sạch rồi, không còn bẩn nữa.”
Thực ra, Ninh Hạ không giận cậu, mà cô giận chính bản thân mình.
Cô xoa đầu Phó Viễn, cậu lập tức tiến tới như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn.
Cảm giác mái tóc mềm mại dưới tay, Ninh Hạ không kìm được thở dài: “Phó Viễn, cậu đúng là đồ ngốc.”