Chương 12: Làm em



Chương 12: Làm em

Phó Tường nhận thấy được thân thể Phí Linh cứng đờ, trong bóng đêm tràn đầy hơi thở du͙© vọиɠ hỗn loạn điên cuồng sinh sôi. Làn da nõn nà của thiếu nữ dưới ánh đèn ngủ mờ ảo càng thêm dụ hoặc, làm người muốn đặt ấn ký lên đó, chiếm lấy cô làm của riêng.

Lòng dạ Phí Linh rối bời, cắn môi không trả lời. Sau lưng liền bị một vòm ngực nóng bỏng dán lên, nóng đến nổi làm toàn thân cô đều đỏ bừng.

“Phó Tường…”

Giọng nói run rẩy của thiếu nữ hoàn toàn không giống với sự tự mãn kiêu ngạo thường ngày, mang theo chút sợ hãi trong bóng đêm yếu ớt, như là người muốn mạnh mẽ chiếm đoạt

“Bé con, anh thích em.”

Giọng nam trầm thấp nặng nề không giống vẻ dịu dàng ngày thường, hơi thở hỗn loạn mang theo tính dã thú. Phó Tường còn chưa nói dứt lời đã in đôi môi ướŧ áŧ mang theo độ ẩm đầy nóng bỏng đặt lên phần thịt của cái cổ thon dài bị lộ ra ngoài.

Phí Linh cảm thấy, nơi được anh hôn qua thật nóng rát, không khỏi mà co rụt cổ lại, muốn trốn vào trong chăn, chỉ là hai người nằm chung một giường, cô giấu đầu lại lòi đuôi né tránh vốn đã không thoát được sự xâm chiếm của anh. Cánh tay thon dài của Phó Tường im lặng đặt bên eo cô, nhân lúc cô không chú ý liền hoàn toàn ôm người vào lòng ngực.

Hơi thở thân mật phả lên cổ cô, mang theo sự ái muội, Phí Linh cảm thấy nơi nào bị bàn tay to kia chạm qua đều ngứa, bụng nhỏ liền dâng lên một luồng ấm nóng đầy ngượng ngùng. Bên dưới nơi chưa bao giờ bị dò hỏi kia thế mà thật đáng chết, nhịn không được mà đóng mở mấp máy, trào ra ngoài một dòng nước ấm làm cô hận không thể chui vào khe đất mà trốn.

“Phó Tường. Đừng như vậy.”

Giọng nói của cô run rẩy vô cùng, rõ ràng là lời cự tuyệt, lại bởi vì khàn khàn mà ngượng ngùng, cố tình như đang dụ dỗ người khác đến ăn mình.

Hai người chặt chẽ dính vào nhau. Phó Tường đối với phản ứng thân thể của cô gái trong lòng mình rõ như lòng bàn tay, anh vừa dùng môi hôn dọc theo cần cổ trắng mềm của cô, vừa đặt bàn tay lên eo cô lần mò bên trên, cách một lớp vải mỏng mà lướt qua bụng nhỏ bằng phẳng của cô. Phí Linh rất gầy, ngón tay anh dừng ở ngay xương sườn cô nhẹ nhàng vuốt ve qua lại vài cái, lại leo lần lên trên bầu ngực thẹn thùng của thiếu nữ.

Phí Linh khẩn trương gấp gáp nín thở, trong lòng có một giọng nói muốn cự tuyệt, chỉ là nghĩ đến người làm chuyện này với mình là Phó Tường, cô không thể nào mở miệng được.

Phó Tường dừng tay lại, dường như đang dò hỏi ý kiến của đối phương có cho phép mình tiếp tục quá phận hay không, nhỏ giọng gọi một tiếng “Bé con.”

Phí Linh nằm nghiêng, đôi tay gắt gao nắm chặt trước ngực, cô biết chỉ cần mình mở miệng từ chối, Phó Tường sẽ dừng lại tức khắc. Anh vẫn sẽ lại mang dáng vẻ trước sau như một đối xử thật tốt với cô. Chỉ cần cô tiếp tục giả ngu, hai người vẫn có thể tiếp tục làm bạn. Chỉ là Phó Tường sẽ lại tìm bạn gái. Anh ưu tú như vậy, nhiều cô gái thích anh như vậy. Đến lúc đó cô lại mất đi anh. Cô đã từng mất anh một lần. Lần này cô có thể ích kỷ một chút, phóng túng bản thân một lần hay không?

Phí Linh không nói gì. Phó Tường biết cô ngầm đồng ý. Ngón tay cách lớp vải nhéo nhéo bầu ngực mềm mại, anh đã muốn làm như vậy nhiều năm rồi. Đơn giản đã thử qua, toàn bộ bàn tay đều bao lấy bầu ngực nho nhỏ của thiếu nữ. Anh như là đang thưởng thức bữa tiệc lớn đã đợi chờ rất lâu, cẩn thận nhấm nháp đồ ăn, năm ngón tay đóng mở bóp lấy bóp để.

“Ư~~~~~~~~~”

Tay anh dùng sức lực không nặng không nhẹ, Phí Linh lần đầu bị người khác phái chạm vào nơi riêng tư như vậy, tuy là cách lớp vải, nhưng vẫn nhịn không nổi phải phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.