Chương 11: Ba phó



Chương 11: Ba Phó.

Đúng như lời Phó Tường nói, sau khi Phí Linh về nhà Phó Tường thì không có nhiều thân thích rối tung rối mù. Cha mẹ Phó Tường là người hiểu chuyện. Thấy Phí Linh ngượng ngùng, cũng không có nói đặt ra câu hỏi nào. Cơm nước xong liền để cho ‘vợ chồng son’ đi nghỉ ngơi.

“Ba mẹ cậu thật tốt.” Phí Linh hâm mộ nói.

“Cũng là ba mẹ cậu mà.” Phó Tường tiếp lời.

“Cậu để tớ làm con nuôi ba mẹ nha.” Phí Linh còn không kịp phản ứng lại, nói đùa. Sau khi đối diện ánh mắt nghiêm túc của Phó Tường, Phí Linh liền không có tiền đồ mà né tránh.

Phó Tường vẫn luôn cưng chiều cô, ánh mắt ấy là cưng chiều, bao dung,… Nhưng mà trước giờ cô chưa thấy được thâm tình của cậu. Giờ phút này đối diện với đôi mắt thâm thúy của cậu, Phí Linh không biết phải làm sao.

“Bé con. Chúng ta…”

Phó Tường thấy cô tránh né muốn mở miệng, lại bị Phí Linh cắt lời. Cô giống như đã biết anh muốn nói gì, có chút vội vàng chen ngang “Phó Tường, có lẽ cả đời này tớ sẽ không kết hôn.”

Phó Tường thở dài, dịu dàng xoa đầu cô “Tớ sẽ cùng cậu.”

Là [sẽ kết hôn cùng em] hay là [sẽ cùng em cả đời.] Phí Linh không dám mở miệng hỏi.

“Tớ đi lấy chút trái cây, rồi chơi game với cậu.

“Phó Tường, cậu thật tốt.”

Phí Linh thấy Phó Tường đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng dâng lên chút mất mát.

Cô thích Phó Tường, chỉ là hèn hạ không dám thừa nhận. Cô sợ thừa nhận rồi sau này sẽ mất đi người bạn tốt là Phó Tường.

Bây giờ Phó Tường đối với cô cũng có ý, cô lại nhút nhát không dám thừa nhận. Cô không biết bản thân mình có thể khắc phục được chướng ngại tâm lý sợ kết hôn hay không, cô không thể liên lụy Phó Tường.

Trong lòng Phí Linh rất loạn, không dám nghĩ gì thêm nữa.

Trên máy tính của Phó Tường có tài khoản tự động đăng nhập, Phí Linh đột nhiên rất tò mò nghĩ không biết Phó Tường gọi mình là gì. Ma xui quỷ khiến lại mở ra danh sách bạn bè, tài khoản của cô chỉ đứng một mình, không được cho vào bất cứ danh sách nào cả, tên là【Linh bé con].

“Là sao đây? Tên Phó Tường này không cho tên mình vào danh sách nào cả!”

Phí linh lẩm bẩm, lướt qua một loạt danh sách bạn bè, lúc này mới để ý một danh sách có tên là[ Fanclub Anh Phó theo đuổi chị dâu] vừa đăng một trạng thái mới.

Nhị Cẩu [ anh Phó đừng có túng quá làm liều, thật sự không được thì các anh em sẽ gửi cho cậu một rương PDE5 giảm ức chế]

Tam Cẩu [Người đã bắt về nhà còn không leo lên, có phải là đàn ông hay không?]

Tiểu Cẩu [Anh Phó chúng em ủng hộ anh]

Phí Linh tắt khung chat đi, cô đâu phải ngốc, cái này hẳn là bạn cùng phòng của Phó Tường. Mà theo lời bọn họ, ‘Chị dâu’ chính là mình. Không nghĩ tới con trai với nhau thích gọi nhau là cẩu tử(cờ hó), vậy Phó Tường gọi là gì nhỉ?

Phí Linh lần nữa mở mạng ra tìm được ghi chú của Phó Tường ----- [Ba Phó]

Được lắm, có tiền thì chính là ba ba.

“Bé con, ngủ rồi sao?”

Vào đêm, phòng ngủ chỉ chừa một ngọn đèn, giường của Phó Tường rất lớn, hai người mỗi người chiếm một nửa giường, ở giữa là khoảng cách nửa cánh tay. Phí Linh đưa lưng về phía Phó Tường nhắm mắt lại ép buộc mình đi ngủ. Phó Tường nhìn trần nhà, một hồi lâu sau liền xoay người đưa tay chọc chọc xương bướm của Phí Linh.

Phí Linh không được tự nhiên mà co giật bả vai, nhỏ giọng nói “Nói.”

“Chúng ta nói chuyện đi.” Phó Tường nói.

“Nói cái gì chứ?” Giọng nói của Phí Linh có chút ngượng ngùng, trong đêm yên tĩnh có vẻ khác với một cô gái nhỏ.

“Ba mẹ anh rất thích em.”

“Ừ.”

“Anh cũng thích em.”

“Ừ… Hả?”

Đầu óc Phí linh trống rỗng, trộm biết người ta thích mình là một chuyện, còn bị thẳng mặt tỏ tình thế này thì lại là một chuyện khác, tuy rằng thường ngày cô được nuông chiều cho nên đối với Phó Tường ương ngạnh và kiêu ngạo, nhưng giờ phút này kiêu ngạo cũng không còn một chút nào. Cô không biết mình nên từ chối Phó Tường bằng cách nào, cùng không biết nên đồng ý thế nào với người ta.

Cô không muốn mất Phó Tường nhưng cũng không muốn làm đối phương chậm trễ.

Thật mâu thuẫn, thật ích kỷ.