Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Trai Tôi Là Quái Vật Người Cá (Chính Công Vô Hạn Lưu)

Chương 9: Giấc mơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thế giới này đã biến thành như thế nào từng ngày một?

Bỗng nhiên từ một ngày nào đó, bốn vầng mặt trời đen kịt treo lơ lửng trên bầu trời, mọi người bắt đầu hoảng loạn chạy trốn, nhưng không biết mình nên chạy đi đâu.

Những gì mọi người nhìn thấy bằng mắt thường đã hoàn toàn đảo lộn.

Trong giấc mơ, Dư Huyền lại một lần nữa nhìn thấy bạn trai cũ của mình.

Đối phương vẫn dịu dàng như thường lệ, đôi mắt nhìn anh chứa đầy tình cảm mà anh không thể hiểu nổi.

Tất cả những người quen biết họ đều nói, ánh mắt người đó nhìn anh lúc nào cũng quá đỗi sâu đậm, không chút do dự từ bỏ yêu cầu kế thừa sự nghiệp gia đình với tư cách là con trai thứ hai, kiên quyết chọn nắm tay anh trước mặt mọi người.

Họ vẫn đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường như thường lệ.

Anh nhớ rõ người đàn ông đẹp trai và cao lớn ấy từng nói:

"Anh muốn có một căn phòng riêng với em, không cần quá sang trọng, ấm áp là được, em thích gì chúng ta sẽ bày biện thứ đó vào trong..."

Anh đã từng quá quen thuộc với những ánh mắt ngạc nhiên và vô cùng ghen tị của người ngoài, cho đến một ngày nọ, vào một khoảnh khắc nào đó —

"Quỷ" xâm nhập vào thế giới này.

"Chạy! Chạy mau!"

Khi những giọt chất lỏng đỏ như máu vỡ vụn rơi xuống, chúng biến thành những khối Lego trong suốt, những con rối gỗ cất tiếng hát cao vυ"t xông vào cuộc sống yên bình trong khuôn viên trường.

Những con dơi đỏ khổng lồ che kín bầu trời, mỗi con to bằng một chiếc xe hơi cỡ nhỏ, mọi người tán loạn bỏ chạy.

Trong màu đỏ máu tràn ngập tầm mắt, Dư Huyền nghe thấy giọng nói của chính mình.

Đó là lần cuối cùng anh cảm thấy thực sự sợ hãi.

Dư Huyền đột ngột mở mắt.

Anh nằm trên chiếc ghế bập bênh trong phòng bảo vệ, ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Chiếc ghế bập bênh khẽ đung đưa, tấm rèm cũng bay bay nhẹ nhàng. Bên ngoài cửa sổ phòng bảo vệ, cổng tự động đã mở cho xe của chủ nhà vào.

Ánh nắng vừa phải, rọi xuống mặt bàn gỗ, chiếu vào chiếc cốc sứ vẫn còn đầy nước lọc từ tối qua, trước khi anh bị chuyển đến một thế giới khác.

Dư Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Anh vẫn còn sống và sống rất tốt.

Thực tế chứng minh những vật dụng an toàn trong nhà quả thật an toàn, người cá kia cũng không làm gì anh khi anh ngủ say, chẳng hạn như ấn anh xuống bồn tắm hay ném anh ra ngoài gì đó.

May mắn thay, may mắn thay.
« Chương TrướcChương Tiếp »