Nhưng anh và bạn mình đều cảm thấy điều đó rất bình thường, bạn anh thậm chí vẫn luôn nghĩ con chó còn sống, khi nó bị mang đi đã tỏ ra vô cùng đau khổ.
Chẳng có gì là bất thường cả.
Anh cũng rất thích chó.
Nhưng trái với dự đoán của Dư Huyền, người cá vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời lại nhất quyết không chịu há miệng cho anh xem răng.
Nó lắc đầu, dù bàn tay Dư Huyền cũng to đến kinh ngạc, một người một cá giằng co không ai nhường ai.
Thấy Dư Huyền cứ khăng khăng muốn nó há miệng, người cá liền vẫy đuôi nịnh nọt liếʍ láp Dư Huyền.
Nhưng Dư Huyền không từ bỏ, anh chờ người cá thè lưỡi, nắm đúng thời cơ, nhét mạnh ngón tay vào miệng nó.
Nếu người cá thực sự bị mắc xương cá mà không nói ra được, anh cũng cần phải kiểm tra cho ra.
Sợ bị răng làm bị thương? Không có chuyện đó.
Khi bị nhét ngón tay vào miệng, người cá quả nhiên bắt đầu bất động, há miệng, lo lắng nhìn Dư Huyền thò tay vào, càng lo lắng nuốt nước bọt.
Mỗi chiếc răng của nó đều như răng nanh, trắng và cứng, chỉ cần không cẩn thận là có thể dễ dàng đâm thủng vật mềm.
Dư Huyền cẩn thận sờ qua từng chiếc răng của người cá, xác định nó thực sự không bị mắc xương cá, mới rút tay ra, đi rửa tay.
Lúc này, cửa phòng khách có tiếng gõ đều đặn.
"Cốc, cốc, cốc."
Dư Huyền liếc nhìn người cá đang hoảng hốt cầm phần cá còn lại bắt đầu ăn để chứng minh mình thực sự không bị mắc xương, rồi đi ra phòng khách nhìn qua.
Ngoài cửa đứng Anna, cô bé tóc vàng xinh xắn đáng yêu.
Đáng yêu giống như khi ở trong Quỷ Vực vậy.
Anna cười khúc khích bưng một cốc bánh kem giấy, đứng ở cửa, sau lưng cô bé là ánh đèn hành lang mỏng manh sáng lên, kéo dài bóng đen sâu thẳm.
Dư Huyền không chút do dự mở cửa, cúi đầu nhìn Anna: "Có chuyện gì vậy?"
Anna cười rất ngọt ngào, giơ cốc bánh kem giấy trong tay lên: "Anh ơi, đây là quà tặng anh! Mẹ nói, phải lịch sự với hàng xóm! Đây là do Anna tự tay làm ~"
Dư Huyền chớp mắt, nở nụ cười với Anna: "Cảm ơn Anna, nó trông rất tuyệt."
Anna ngây người nhìn Dư Huyền, dù đứng ngược sáng, gương mặt Dư Huyền vẫn đẹp trai vô cùng. Khi không cười trông hơi lạnh lùng, nhưng khi cười lại cho người ta cảm giác chỉ còn lại sự dịu dàng.
Dư Huyền nhận lấy cốc bánh kem giấy, quay vào lấy một quyển sách bài tập toán cấp 3, đưa cho Anna không hiểu sao vẫn đang nhìn anh: "Đây là quà đáp lễ cho Anna."