Chương 43: Kiểm tra hóc xương cá

Không hiểu sao Dư Huyền lại giơ bàn tay người cá đang thả lỏng trong tay mình lên miệng, rồi cắn xuống.

Cảm giác khi cắn quả thật mềm mại, có mùi cá hồng nhẹ nhàng, ngoài ra không có gì đặc biệt.

Người cá bị hành động bất ngờ của Dư Huyền làm cho giật mình, miếng cá đang ăn dở rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn Dư Huyền cắn ngày càng sâu.

Nó lo lắng bất an nhìn chằm chằm vào chỗ Dư Huyền đang cắn một lúc lâu, không chọn nhặt bữa tối rơi trên đất mà đưa bàn tay kia lên bên miệng Dư Huyền, cúi đầu ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt như thể mình đã làm sai điều gì đó.

Dư Huyền buông lỏng hàm răng, vỗ vỗ đầu người cá: "Không sao đâu, ăn đi."

Anh chỉ muốn thử xem thịt người cá có vị gì, nhưng giờ thấy chẳng có gì đặc biệt, lại còn hơi khó cắn. Cắn xuống chỉ cảm thấy mật độ rất cao, hơi khác so với cơ bắp người.

Người cá lại không ăn, lắc đầu, tiến sát lại ôm chân Dư Huyền.

Dường như nó đã bắt đầu hiểu được một số hành vi và ngôn ngữ của con người.

"... Không ăn à?" Dư Huyền nhặt con cá hồng chết không nhắm mắt lên, chỉ còn lại nửa con. Xương cá trắng hếu lộ ra ngoài, trông rất cứng.

"Là xương cá quá cứng à? Bị mắc kẽ răng? Để tôi xem nào."

Dư Huyền bóp má người cá, muốn nó há miệng ra.

Anh chưa kiểm tra kỹ tình trạng khoang miệng của người cá, nếu bị mắc xương có thể sẽ bị nhiễm trùng... Người cá có bị nhiễm trùng không nhỉ?

Dù nửa thân trên của người cá quả thật rất giống một người đàn ông trưởng thành cao lớn đẹp trai, nhưng dù sao cũng là thú cưng, vẫn cần phải cẩn thận.

Thông thường, hàm răng có thể xé nát con mồi trong nháy mắt của người cá hẳn sẽ khiến con người hay các loài khác cảm thấy sợ hãi.

Nhưng lúc này Dư Huyền trông có vẻ bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, chỉ ngồi trên ghế hơi cúi người, bóp chặt gương mặt của người cá to lớn hơn mình vài vòng đang ngồi dưới đất, đôi mắt không hề có chút sợ hãi hay cảm xúc tương tự.

Giống như cách anh đã thể hiện trong " Phòng búp bê Anna" hay trên hành lang ma quái vậy.

Dư Huyền cũng không cảm thấy có gì là vấn đề cả.

Vài năm trước, khi anh còn ở cô nhi viện, con chó mà bạn cùng phòng nuôi đã chết, nằm dưới gầm giường của nó. Người bạn đó vẫn vô tư gối đầu lên xác thú cưng yêu quý suốt một tuần, anh cũng không lên tiếng nhắc nhở.

Mãi đến khi con chó bắt đầu thối rữa, bốc mùi, trong phòng tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc và ruồi nhặng bay đầy, những người khác mới phát hiện ra điều bất thường và xử lý nó.