Tìm kiếm nửa ngày, Dư Huyền cuối cùng cũng tìm được thông tin chính xác nhất từ số ít tin tức hiếm hoi.
Anh click mở trang web, tiêu đề "Quỷ Vực xuất hiện trong khuôn viên trường" đập vào mắt.
Tim Dư Huyền đập hơi dồn dập.
Anh mơ hồ cảm thấy đây là thứ mình đã quên, nhưng thực sự không thể nhớ ra mình đã quên mất điều gì.
Thời điểm Quỷ Vực xuất hiện đúng vào một năm trước khi anh tốt nghiệp đại học, xảy ra trong khuôn viên trường.
Nhưng tin tức này cũng chỉ đơn giản viết về việc Quỷ Vực xuất hiện trong trường, còn Quỷ Vực là gì, rốt cuộc có ai bị cuốn vào trong đó, vẫn hoàn toàn không rõ. Theo lý thuyết, những thứ này đều phải được bảo mật, xử lý như hồ sơ tuyệt mật để niêm phong.
Nhìn từ bên ngoài, nó trống rỗng giống như ký ức đã mất của anh vậy.
Dư Huyền cắn một miếng cơm hộp, lặng lẽ suy nghĩ, nếu nói về ký ức với người bạn trai cũ đó, có lẽ ngoài thân hình và gương mặt của đối phương ra, chính là những món ăn ngon anh ta nấu cho mình.
Canh gà nấm, thịt bò xào, sủi cảo tôm hấp... Gã đó là một thiên tài nấu ăn học giỏi, dường như làm việc gì cũng rất nghiêm túc và làm rất tốt. Mỗi món ăn anh ta làm ra đều ngon hơn cả nhà hàng.
Nhưng đã một năm rồi anh không được ăn.
Dư Huyền miễn cưỡng nhớ được rất nhiều người khác, họ luôn bị vẻ đẹp của anh mê hoặc, chủ động theo đuổi, nhưng rồi lại không chịu nổi tính cách lạnh lùng vô tình của Dư Huyền, lặng lẽ rời bỏ anh.
Dần dà, Dư Huyền cũng quen với kiểu chia ly này, như một vòng tuần hoàn vô tận, đi thế nào, đi bao nhiêu lần, anh vẫn mãi chỉ có thể quay về điểm xuất phát.
Cuối cùng, đứng trên vòng tròn đó anh từ bỏ việc theo đuổi, chỉ lạnh lùng nhìn từng người đến rồi đi.
Dư Huyền đoán, người bạn trai cũ đó của anh có lẽ cũng là một trong những người chủ động rời bỏ anh.
Nếu không anh có lẽ cũng sẽ không giống như với nhiều người trước đó, đến cuối cùng chẳng nhớ được gì.
Anh đóng trang web đó lại, cười tự giễu, cũng không biết mình đến tột cùng đang tìm kiếm thứ gì.
Màn đêm dần buông xuống.
Trước đây Dư Huyền cũng không mấy mong đợi ban đêm, nhưng giờ đây lại càng ngày càng mong chờ.
Đúng 0 giờ, anh lại đứng trong hành lang u ám.
"Hừ hừ ~ hừ ~"
Dư Huyền trông có vẻ khá vui vẻ, khẽ ngâm nga, cầm dùi cui đi về phía trước, đế giày da cứng phát ra tiếng bước chân rõ ràng trên sàn nhà.