Chương 19: Căn phòng búp bê

Câu hỏi này không có đáp án, mọi người cũng chỉ có thể tạm gác lại.

Sở Thiển Thiển nhìn một vòng, rồi quay sang Triệu Lạc Hiểu, đưa ra thắc mắc: "Hiểu Hiểu, cậu thấy không gian này có quen không? Có giống kiểu... phòng búp bê không?"

Triệu Lạc Hiểu lắc đầu mờ mịt: "Tớ không chơi phòng búp bê."

"Ừ thì, hồi bé tớ có chơi, là... một căn phòng lớn, có rất nhiều phòng nhỏ xinh xắn"

Sở Thiển Thiển vẫy tay, chỉ về phía bức tường đen kia: "Còn bức tường kia, đối với người chơi búp bê thì giống như một mặt cắt ngang không gian, có thể trực tiếp nhìn toàn cảnh bên trong phòng búp bê từ đó."

"Nói cách khác, tất cả chúng ta đều trở thành... búp bê?" Ánh mắt Triệu Lạc Hiểu hơi kinh hãi.

"Cậu không thấy chúng ta đều rất trẻ, hơn nữa ai cũng khá xinh đẹp sao?" Sở Thiển Thiển liếc nhìn Dư Huyền, trong lòng thầm nghĩ, đặc biệt là anh ấy. Sao lại có người đàn ông đẹp trai như vậy chứ? Tiếc là cong...

"Vậy tức là..." Trần Chí Kỳ mặc đồng phục bóng rổ thử tham gia suy đoán.

Dư Huyền vẫn im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

"Nói cách khác, nếu chúng ta là búp bê, thì nơi này có khi đang có "chủ nhân" đang nhìn chúng ta."

Dư Huyền vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên im lặng.

Sở Thiển Thiển sắc mặt tái nhợt, đáng thương nhìn Dư Huyền lên tiếng: "Thật vậy sao? Anh, anh đừng làm em sợ..."

Dương Khoát nói: "Thiển Thiển, đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ em."

Sở Thiển Thiển vẫn tiếp tục nhìn Dư Huyền với ánh mắt mong chờ.

So với Dương Khoát vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, Dư Huyền lại không có phản ứng gì lớn mà còn đẹp trai như vậy hiển nhiên dễ nhìn hơn nhiều, bộ đồng phục bảo vệ kia lại sạch sẽ lại oai vệ, lại còn đẹp trai nữa, soái chết đi được!

Dư Huyền lắc đầu: "Tôi cũng không biết, có lẽ không có đâu."

Tai nghe của anh vẫn không có nhắc nhở, vậy hẳn là tạm thời vẫn an toàn. Nhưng bây giờ là 3 giờ chiều, mà theo kinh nghiệm của anh, cho dù thật sự có chuyện gì, thì cũng phải đợi đến tối.

"Tóm lại, chúng ta có thể đi xem trước mấy căn phòng kia rốt cuộc là sao... Biết đâu tìm được cách ra ngoài. Bây giờ là 3 giờ chiều, đến tối không chừng sẽ xảy ra chuyện gì." Dương Khoát nói.

"Buổi tối?" Sở Thiển Thiển nhìn Dương Khoát, tò mò hỏi: "Sao lại là buổi tối?"