Edit: XámBeta: Tiểu HạTin nhắn WeChat của Quan Nghiên rất ngắn gọn, chỉ vọn vẹn "Tiểu Nhạc, em có biết " bệnh kiều " là gì không ?".
Ngoại trừ Lục Hi, tôi không giỏi suy đoán trạng thái tinh thần của bất cứ ai. Vì vậy nhiệm vụ này được giao cho Lục Hi —— cậu ấy ngược lại với tôi, trừ tôi ra cậu ấy giỏi suy đoán bất cứ ai và luôn tin tưởng vào kết quả suy đoán của mình.
Lục Hi nhìn lướt qua tin nhắn WeChat, xoay người pha một ly hồng trà đặt sang bên cạnh, sau đó cười trong trẻo nói: "Quan Nghiên rốt cuộc cũng nhận ra mặt này của bạn trai chị ấy."
Giống như tôi biết rõ Lục Hi bị bệnh kiều, Lục Hi cũng biết rõ bản thân bệnh kiều, nhưng chúng tôi có cùng nhận thức chung —— để cuộc sống suôn sẻ, mặt này của Lục Hi phải được kiểm soát, nhưng không có nghĩa phải thay đổi bất cứ suy nghĩ nào trong đầu cậu, cậu ấy chỉ cần ở những thời điểm cần thiết làm ra những hành động hợp lí là được.
Nói cách khác, tam quan của Lục Hi khác phần lớn người, cùng đại đa số người không quá giống nhau, nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ là không giống nhau thôi mà.
Tôi không bao giờ nói với Lục Hi làm cái gì là đúng, làm cái gì là sai. Vì cậu không phải là không biết, chỉ là đúng hay sai đều không có tác dụng ràng buộc cậu, tất cả những gì cậu ấy quan tâm là tôi có vui hay không. Vì thế tôi tự biến mình thành quy tắc ứng xử của Lục Hi, việc gì Lục Hi muốn làm thì làm, nhưng nếu tôi không vui, cậu ấy sẽ nhượng bộ.
—— Nghĩ lại như thế, trọng trách trên người tôi đúng là nặng nề.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng tại sao chị ấy lại hỏi tớ? Chị ấy muốn được giúp sao?"
"Chí ít sẽ không phải tình huống tồi tệ nhất." Lục Hi pha một ly hồng trà khác để trong chiếc cốc hình con thỏ cho tôi, "Chờ một lát, để nguội rồi chút thêm mật ong vào cho cậu... Quan Nghiên hỏi cậu chuyện này, kỳ thật chị ấy đang cố gắng lý giải biểu hiện của đối phương. Nhưng có lẽ chị ấy vẫn chưa nhận ra vì tính cách của anh ta, nên chị ấy hiện tại đang rất bối rối."
"Bối rối?"
"Chị ấy có một bộ tiêu chuẩn riêng để nhìn thế giới. Khi bộ tiêu chuẩn này bị phá vỡ, tất nhiên chị ấy sẽ rất bối rối vì khái niệm đúng sai mất cân bằng." Lục Hi mỉm cười dùng các đốt ngón tay xoa mặt tôi, "Cậu và chị ấy không giống nhau, Tiểu Nhạc, cậu có mọi thứ trong thế giới của mình, vì vậy cậu chưa bao giờ bị bối rối."
Tôi có chút hiểu những gì Lục Hi nói, nhưng trên thực tế cũng không phải hiểu một cách rõ ràng. Tôi luôn cảm thấy dường như cậu ấy miêu tả tôi đặc biệt tuyệt vời, đây có thể coi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi?
Lục Hi chợt như cảm giác được gì đó, cúi người ôm chặt lấy tôi cả buổi không nói gì.
Mỗi lần cậu ấy ôm tôi, tôi trở nên rất quyến luyến với sự tiếp xúc và nhiệt độ gần gũi này —— tôi có thể cảm nhận được cậu ấy cần tôi một cách trực tiếp nhất, điều này luôn làm lòng tôi mềm nhũn như bông.
E rằng không tốt khi trái tim tôi dễ tan chảy như vậy, nhưng tôi không muốn đề phòng chuyện này chút nào. Khiến trái tim tôi tan chảy, đó là đặc quyền của Lục Hi.
"Tiểu Nhạc, sao cậu lại tốt đến vậy chứ?"Lục Hi đột nhiên hỏi tôi, giọng điệu giống như một đứa trẻ không biết tha thứ, "Tớ không biết nên nói thế nào, nhưng chính là cảm thấy cậu thật tốt, tốt đến mức khiến tớ sợ hãi."
"Bởi vì tớ đối với cậu rất tốt." Tôi xoa đầu cậu.
"Đôi khi tớ thật sự thực sợ hãi......Tớ rõ ràng chẳng làm gì, cậu vẫn cứ ở bên cạnh tớ, tớ sẽ cảm thấy đây là gạt người, tớ cái gì cũng không làm, thậm chí không cần phải đi đâu tìm cậu về, không cần nôn nóng đến muốn khóc...... Cậu vẫn ở nguyên chỗ này, vì sao chứ......"
Tôi yên lặng ôm lấy Lục Hi, vỗ nhẹ vào lưng cậu như đang ru trẻ con ngủ vậy.
"Cậu cảm nhận được phải chứ? Không phải gạt người."
"Tớ sợ." Lục Hi lẩm bẩm, "Đến một ngày nào đó tớ phát hiện cậu chẳng tốt tí nào, có nhiều chuyện không hay...... Lúc ấy, tớ sẽ không sợ. Nhưng đấy là điều không bao giờ có khả năng, tớ càng ngày càng sợ hãi."
Tôi muốn cười một tiếng, nhưng lại cảm thấy ngực có chút chua xót.
"Lục Hi, cậu biết vì sao con người lại sợ hãi không?"
"Vì sao?"
"Không phải bởi vì đối mặt chuyện quá đáng sợ, mà là vì không có cách giải quyết. Khi không tìm được cách, con người sẽ bắt đầu sợ hãi." Tôi ôm lấy mặt cậu hôn một cái, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu ấy, "Nhưng cậu không phải không có cách nào, nếu thật sự quá lắm, cậu còn có thể giam tớ lại, đúng không?"
Lục Hi ngơ ngác nhìn tôi, như thể nghe không hiểu tôi nói gì.
Một lát sau, cậu nhẹ giọng hỏi tôi: "Nếu thật sự...... Cậu nguyện ý bị tớ giam lại không?"
Tôi vuốt tóc của cậu ấy: "Nếu thật sự có ngày chỉ như vậy mới có thể mang cho cậu cảm giác an toàn, tớ sẽ làm. Nhưng nếu có chuyện ấy, nhất định là bởi vì đã xảy ra chuyện gì đó không tốt, cho nên tớ không hy vọng sẽ có một ngày như vậy."
Lục Hi vẫn nhìn tôi, đôi mắt nhạt màu tựa như ngọc lưu ly sáng long lanh: "Chuyện Tiểu Nhạc không muốn tuyệt đối không bao giờ xảy ra."
Tôi dứt khoát vò tóc cậu rối hết cả lên, nhìn Lục Hi mái tóc bù xù nhịn không được vui vẻ: "Được lắm, hồng trà mật ong của tớ đâu rồi?"
Một lát sau, tôi cùng Lục Hi mỗi người uống một ly hồng trà, một lần nữa lấy lại tinh thần nghiên cứu chuyện của Quan Nghiên.
"Nên trả lời chị ấy thế nào cho ổn......Bảo là tớ biết? Rồi xem xem chị ấy định hỏi cái gì tiếp?" Tôi cầm lược, cẩn thận chỉnh lại kiểu tóc cho Lục Hi.
"Ừ, đừng nói nhiều, là chị ấy có chuyện muốn hỏi cậu, cậu chỉ cần chờ người có vấn đề nói trước là được."
"Quan Nghiên hẳn là không phát hiện ra cậu là...... đi?"
"Không đâu, tớ đã nói rồi chị ấy có một bộ tiêu chuẩn riêng để nhìn thế giới. Điều này trên thực tế sẽ tạo nên ấn tượng sẵn có của chị ấy về mỗi người." Giọng điệu Lục Hi có chút kiêu ngạo, "Chị ấy đã có ấn tượng sẵn có đối với tớ. Trừ khi xảy ra chuyện gì lớn không thì chị ấy sẽ không tự mình phá vỡ ấn tượng này. Cho dù nhìn ra manh mối nào đó, bản thân chị ấy cũng sẽ tự kiếm cớ, sửa chữa thế giới quan của mình."
"Ra là vậy!"
"Đại đa số người trên thế giới đều như vậy, cho nên Tiểu Nhạc, cậu thật sự không cần lo lắng."
"Ái chà......" Tôi từ phía sau bò lên trên người cậu, "Chuyện này cũng không có cách gì......Này, đợi đã, cà ri hình như chín rồi hay sao í, cậu đi xem đi!"
Cà ri quả thực đã được ninh nhừ, nhưng cơm vẫn chưa chín, Lục Hi múc một thìa nhỏ cà ri, gà viên và khoai tây cho tôi ăn trước, tôi vừa ăn vừa trả lời WeChat Quan Nghiên.
[ Em biết, có chuyện gì vậy? ]
Quan Nghiên trả lời WeChat rất nhanh, giống như chị ấy ngồi canh từ nãy tới giờ: [ Thế em nghĩ thế nào về bệnh kiều? ]
"Trả lời sao đây?" Mấy chuyện tiêu hao trí não này không hợp với tôi, nên tôi đưa luôn cho Lục Hi xem.
"Cậu muốn như nào." Lục Hi nhún vai, vẻ mặt vô tội, "Cậu muốn cho Quan Nghiên cùng bạn trai tiếp tục tốt đẹp, hay là muốn để chị ấy chia tay với bạn trai ?"
......Sao đột nhiên cảm thấy mình đang đứng ở một vị trí kì lạ phía sau boss hậu trường.
"Tớ không muốn câu trả lời của tớ ảnh hưởng đến quyết định của chị ấy." Tôi chậm rãi suy nghĩ, "Đây là chuyện của riêng Quan Nghiên, không nên bị người ngoài nhúng tay. Nhưng tớ cũng không mong chị ấy sẽ sinh ra cái nhìn phiến diện......Mặc dù khả năng này rất khó khăn."
"Vậy nói cậu mới chỉ biết từ này, hình như là ám chỉ người có tính cách khác người bình thường, hơn nữa càng nghe càng không hiểu."
"Vậy không sao chứ?"
"Được, như thế chị ấy sẽ chủ động coi bệnh kiều đơn giản là "tính cách khác biệt"." Lục Hi cười, "Dùng thành kiến triệt tiêu thành kiến đó Tiểu Nhạc."
Trông có vẻ rất có đạo lý, hoàn toàn không có cách phản bác lại.
Tôi trả lời WeChat y như những gì Lục Hi nói, sau đó hai chúng tôi cầm điện thoại, chuyên tâm chờ Quan Nghiên hồi âm.
"Hừ, bạn trai chị ấy nợ chúng ta, tớ phải viết vào sổ sách khoản nợ này." Lục Hi khịt mũi, "Bởi vì chuyện của anh ta mà đã cãi nhau với Tiểu Nhạc tận hai lần!"
"Có thể sẽ không giúp được gì......."
"Sẽ có ích." Lục Hi xoa đầu tôi, "Thật ra cậu vẫn hy vọng Quan Nghiên có thể cùng bạn trai hạnh phúc bên nhau, đúng không?"
Tôi không thể không thừa nhận Lục Hi đã nói đúng: "......Phải."
"Tại sao ?" Lục Hi tò mò đi qua hỏi tôi, đôi mắt nhạt màu sáng lấp lánh.
—— nhưng tôi vừa thấy liền hiểu, cậu ấy biết tại sao, chỉ là muốn nghe tôi nói mà thôi.
"Bởi vì người kia ở một mức độ nào rất giống cậu, tớ sẽ nghĩ đến nếu đó là cậu ...... Nhiều ít sẽ có điểm bất công." Tôi chọt vào Lục Hi cái mũi.
Nếu nói ra khiến cậu ấy vui thì điều này có là gì đâu.
WeChat ting một tiếng, cánh tay Lục Hi lướt qua tôi, trực tiếp thay tôi cầm di động nhìn thoáng qua: "Quan Nghiên nói, không có gì, cảm ơn cậu, với cả bệnh kiều vốn dĩ chỉ là tính cách con người......Không có việc gì, cậu tùy tiện trả lời chị ấy, chờ lần sau chị ấy tìm cậu nói chuyện về bạn trai chị ấy, cậu sẽ biết kết quả."
Lòng tôi tâm phục khẩu phục: "Lục Hi đại nhân ngài thật ghê gớm."
Lục Hi nhướng mày rất là vui vẻ mà nở nụ cười.
"Nhưng nếu Quan Nghiên thật sự chấp nhận nó, chị ấy sẽ không tới hỏi tớ ở chung với bệnh kiều như thế nào chứ?......Tuy rằng chị ấy không biết cậu cũng vậy."
Lục Hi nghiêng đầu: "Nếu giống như cậu nói thì cậu tính sao?"
"Nói cho chị ấy biết bệnh kiều thực ra rất dễ hiểu, rất đơn thuần." Tôi nhịn không được cười rộ lên, "......Cực kì cực kì đáng yêu, phải cẩn thận trân trọng, nâng niu yêu quý."