- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều
- Chương 7-2
Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều
Chương 7-2
Editor: Xám
Chuyện này xảy ra khi nào?
Có lẽ khi học tiểu học, lớp 4 hoặc lớp 5. Nói chung khi ấy vẫn là một đám nhóc mới lớn, độ tuổi dễ nổi loạn nhất, ngỗ nghịch nhất.
Lúc ấy Lục Hi không giống như bây giờ, có thể khống chế tốt cảm xúc chính mình, đem bản thân che dấu, hoàn toàn làm theo những chuyện đại đa số người khác làm, cuộc sống trôi qua bình yên.
Không bằng nói, vì trước đây tôi cái gì cũng không hiểu, thế nên luôn vô thức nuông chiều cậu ấy —— cậu ấy càng ngày càng trở nên buông thả, cũng càng thêm không kiêng nể gì. Lúc ấy, tôi chỉ cần rời khỏi tầm mắt cậu một chút, hoặc có chút không đồng tình với cậu, cậu ấy liền trở nên rất đáng sợ, dùng mọi thủ đoạn để đe dọa tôi.
"Tiểu Nhạc, cậu không được nhìn người khác, cậu không thể không nghe tớ nói, cậu không thể cách tớ quá xa, như vậy tớ sẽ rất không vui......"
Đấy là thời điểm duy nhất tôi sợ hãi cậu ấy, thật sự rất sợ hãi, sợ đến mức có khoảng thời gian đặt đầu đi ngủ tôi đều mơ phải.
"Cậu là của tớ, cậu là của tớ, chỉ của duy nhất tớ......Tại sao cậu không thể chỉ ở cạnh bên mình tớ......."
Trong giấc mơ, Lục Hi luôn khóc, trong lúc khóc cậu dùng một con dao đâm thủng ngực bản thân.
Đối với tôi ở cái tuổi đó, loại ác mộng này quá mức khủng khϊếp, tôi thậm chí không dám nói cho bố mẹ, nhưng lại càng không dám nói cho Lục Hi biết. Đoạn thời gian đó tinh thần tôi vô cùng sa sút, đi học luôn thất thần, bài tập cũng không làm, thi thoảng lại khóc đến cuồng loạn.
Lục Hi rất không thích tôi khóc, cậu ấy luôn bắt tôi phải nói lý do tôi khóc, tôi không nói, cậu ấy sẽ càng khó chịu, nghiến răng, nắm chặt cổ tay tôi, thậm chỉ là bóp cổ tôi uy hϊếp tôi nói, không nói cậu ấy liền dứt khoát bóp chết tôi.
Nhưng không biết vì sao, mỗi lần như vậy, cậu ấy bỗng nhiên sẽ buông tay, cảm xúc trở nên âm u u lẫn mù mịt, đến nỗi cậu ấy sẽ khóc lóc, đặc biệt đau đớn.
Tôi không dám hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra, vì tôi có một cơn ác mộng mới —— Lục Hi ở trong mộng sống sờ sờ bóp tự mình bóp chết chính mình.
Mà để chấm dứt đoạn thời kia, là một cái bạt tai, một hồi bộc phát tới khóc và một vết sẹo xấu xí tồn tại mãi mãi.
"Tớ rất khó chịu.....Tớ không biết vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì Tiểu Nhạc cậu rõ ràng là ở bên cạnh tớ, nhưng tớ vẫn rất khó chịu......Tớ luôn nằm mơ, mơ thấy cậu biến mất, tớ không thể tìm thấy cậu......Tớ ghét cậu khóc, mỗi lần cậu khóc, tớ cũng muốn khóc theo......"
Rốt cuộc không chịu nổi tình huống áp lực này, tôi tâm tình tuyệt vọng quyết định bất chấp tất cả cho Lục Hi một cái tát, hướng cậu gào lên, nhưng kết quả lại là, lần đầu tiên tôi nghe được cậu ấy nói như vậy.
Không phải uy hϊếp, cũng không phải ép buộc, cậu thoạt nhìn giống y bộ dáng khóc lóc ở trong giấc mơ của tôi, khổ sở lại yếu ớt.
Từ lúc ấy, tôi mới triệt để hiểu được.
—— ý nghĩa của việc tôi ở bên Lục Hi, không phải vì dung túng cậu ấy, mà là để trói buộc cậu.
............
"Cậu tỉnh ngủ rồi?" Giờ nghỉ trưa nhàm chán chỉ có thể nâng má rốt cuộc cùng kết thúc, vì Lục Hi tỉnh ngủ, có thể cùng tôi nói chuyện.
Tôi hoàn toàn hiểu, cậu ấy thực sự coi tôi là gối để ngủ.
Nếu là tôi gối đầu lên Lục Hi, khoảng một lúc thì tôi cái gì cũng không biết.
Bọn trẻ trong phòng đều ngủ say, vô cùng yên tĩnh.
Lục Hi mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn buồn ngủ liếc tôi một cái, lười biếng nở nụ cười:"Mở mắt ra là có thể thấy Tiểu Nhạc, thật tốt."
Tôi mỉm cười vỗ vỗ đầu cậu: "Chân tê rần cả rồi, bóp chân giúp tớ."
"Ừm."
Cơ thể thả lỏng dựa vào người Lục Hi, cuối cùng tôi cũng cảm thấy máu hai chân bắt đầu lưu thông.
Lục Hi tận tâm bóp chân giúp tôi —— cậu ấy làm việc luôn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức đâu ra đấy, đặc biệt là chuyện của tôi. Nói thật, tôi rất thích nhìn ngắm bộ dạng nghiêm túc của cậu ấy.
Tay bóp đến bắp chân tôi, dừng một chút, rồi lực đạo sau đó càng trở nên cẩn thận.
Tôi xoa nhẹ sống lưng cậu, nói cho cậu ấy biết tôi không sao.
Lục Hi nghiêng đầu, hướng tôi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Để dời lực chú ý của cậu, tôi tìm lời để nói: "Cậu thích trẻ con không?
Không ngờ lưng Lục Hi cứng đờ lại.
Rất lâu, cậu ấy mới nhỏ giọng trả lời tôi: "Không thích."
"Sao vậy? Sáng nay không phải cậu còn lý lẽ hùng hồn kêu ghét trẻ con sao?"
"Thế còn cậu?" Lục Hi hỏi tôi, "Cậu thích trẻ con không?"
"Tớ......" Tôi nhớ lại sự mệt mỏi vào sáng nay, cùng khả năng tạo ra âm thanh hỗn loạn của mỗi đứa trẻ, đầu bắt đầu đau, "Tớ không ghét, nhưng cũng không thể nói là thích."
"Phải không......Vậy, nếu là con của cậu?" Lục Hi cẩn thận nói.
"......" Tôi ngẩn người không biết bao lâu, mãi mới tìm lại được âm thanh chính mình, "Lục Hi, cậu, cậu muốn cùng tớ sinh em bé.....?"
Tôi cho là tôi sẽ không bị Lục Hi dọa sợ nữa, nhưng tôi rất ngạc nhiên, cậu ấy cho dù như thế nào cũng không giống kiểu người sẽ thích trẻ con, hoặc là mong ước có con.
Sự hiểu biết của tôi về Lục Hi, cuối cùng đã xuất hiện điểm mù sao?
Lục Hi quay đầu nhìn ta, vẻ mặt mất mát: "Tớ không muốn......"
"......"
"......Cậu sẽ giận tớ sao?"
"...... À không, tớ cũng không nghĩ, cậu...... cậu muốn có con ư?"
"Tớ không muốn, tớ tưởng cậu hỏi tớ như vậy, là vì cậu muốn có con. Vì hình như, con gái ai cũng mong muốn có con......"
"Không không không, Lục Hi, tớ không muốn, tớ cứ nghĩ là cậu muốn có con......"
"Sao cậu có thể nghĩ thế, Tiểu Nhạc, mấy đứa trẻ con sinh ra chỉ để chen chân làm tu-ét-đây thôi! Nếu có con thật, nó sẽ cướp cậu đi, đến lúc đấy tớ phải làm sao!"
Tôi với Lục Hi mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm đối phương nửa ngày.
—— hai nam nữ tuổi vị thành niên chưa tốt nghiệp trung học, nghiêm túc thảo luận về nỗi lo âu tương lai có hay không có con......Tôi ngay cả sức lực châm chọc hai chúng tôi cũng không có.
May mắn chú ý đến một phòng đều là trẻ con ngủ trưa, chúng tôi đều hạ giọng xuống.
Đột nhiên tôi không nhịn được cười.
Tôi cười đến lợi hại, phải tìm cái gì đó dựa vào hoặc đỡ lấy người, nếu không tôi sẽ không khống chế được chính mình, vì vậy tôi thuận lý thành chương đem trán đặt lên vai Lục Hi, bắt lấy cánh tay cậu, cười trong im lặng.
Qua một giây đồng hồ, Lục Hi cũng nở nụ cười, như trút được gánh nặng.
"Tiểu Nhạc, tớ thật sự không muốn có con." Lục Hi vân vê vành tai tôi, thanh âm trầm thấp, mang theo từ tính, "Ngoại trừ việc nó cướp cậu đi, còn là......tớ sợ vì nó là con tớ, nhỡ đâu tớ lại thích nó, vậy sẽ không có cách nào toàn tâm toàn ý thích cậu được. Huyết thống là mối quan hệ gì đó rất kỳ diệu, tớ không dám tùy tiện đánh cược. Đời này tớ chỉ muốn thích mình cậu, nếu có thứ khác có khả năng khiến tớ thích nó, vậy thì đừng để cho nó xuất hiện."
Tôi bị giọng nói của Lục Hi thôi miên đến lười biếng, giống như ngâm mình trong suối nước nóng, từ thân đến tâm đều ấm áp vô cùng.
Có người sẽ cho rằng ý tưởng của Lục Hi cố chấp và kỳ quặc không? Có lẽ có, nhưng nhất định không phải tôi.
"Vậy...... Tiểu Nhạc, còn cậu? Cậu thật sự cũng không muốn có con?" Lục Hi vẫn còn bận tâm.
—— Cậu ấy biết so với cậu, tôi thuộc nhóm "người bình thường", cậu ấy đang cố hết sức để có thể hiểu được suy nghĩ của tôi.
Tôi liếc Lục Hi một cái, đem cả người mình treo lên người cậu ấy: "Nếu một gia đình có con cái, thì đứa trẻ đó phải mang lại hạnh phúc cho họ. Nhưng nếu có con chỉ khiến tớ và cậu không hạnh phúc, vậy cần gì phải nhất thiết có chứ?"
Lục Hi ôm lấy tôi, thế nên sườn mặt tôi dán vào cổ cậu, thật mềm mại: "Tớ với cậu ở bên nhau, quan trọng nhất chính là cả hai cùng vui vẻ, nếu không, sẽ là vô nghĩa."
Chúng tôi dán vào nhau một lúc lâu, đến tận khi hết giờ nghỉ trưa phải đi gọi đám trẻ rời giường.
Lục Hi vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Được rồi, ngẫm lại thì, đây đại khái là lần duy nhất trong đời chúng ta chăm trẻ con." Tôi an ủi cậu, "Cậu nỗ lực một chút, kiên trì một chút, giúp tớ nhé?"
Lục Hi nhìn tôi hai giây, xác định trong mắt tôi không có sự miễn cưỡng.
Cuối cùng cậu cũng cười, dùng sức gật đầu.
Xám: Edit chương này cứ thấy cả người quắn quéo hết lên, tui u mê quá rồi mà ;;;^;;;
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều
- Chương 7-2