Editor: XámTôi tên Tề Tiểu Nhạc, năm nay học trung học năm nhất, mười sáu tuổi.
Tôi chiều cao phổ thông, mặt mũi bình thường, dáng người cũng bình thường, không béo không gầy, ngực không lớn không nhỏ, được mỗi cái bụng nhỏ, hóp bụng một cái liền không có.
Kiểu tóc của tôi không cố định, dài là cắt ngắn, ngắn lại nuôi dài, màu tóc luôn là màu đen thuần khiết, mắt cũng vậy, làn da màu vàng đặc trưng của người da vàng, không thể so với người da trắng, cũng không thể so với người da đen.
Tôi không có siêu năng lực, không có nhận được thư thông báo nhập học của Hogwarts, không có kỳ lân từ đâu đó tới quỳ trước mặt kêu chủ nhân, không có số gặp rồng từ trên trời rơi xuống, không có ký ức gì về kiếp trước kiếp này, không trọng sinh, không xuyên không, cũng không có ai mà tôi hận tới thấu xương nhìn chỉ muốn xiên cho vài phát.
Gia đình tôi không giàu không nghèo, nói chung là cũng có của ăn của để, bố mẹ tôi đều là người làm công ăn lương, trong gia tộc đến nay chưa hề xuất hiện ai đó là học bá, ai đó là lão đại xã hội đen, hay ai đó là nghệ thuật gia, bệnh di truyền gì gì đó cũng không có, chết trẻ lại càng không.
Nói nhiều như thế, chỉ là muốn giải thích rằng, tôi rất bình thường, đời này cùng chữ "bình thường" không dứt ra được.
—— trừ bỏ một chuyện.
Tôi có bạn trai.
Chuyện này thật ra không có gì ghê gớm, nữ sinh trung học có bạn trai là chuyện rất đỗi bình thường. Hơn nữa trong bụng tôi cũng không có con của bạn trai.
Vấn đề là, bạn trai tôi là một tên bệnh kiều.
Tôi không nói đùa, cũng không có đối với cái gọi là "tính chiếm hữu" nói ngoa, càng không phải ở đây khoe khoang chuyện tình ái.
Tôi ở đây để nói sự thật.
—— Bạn trai tôi lên một tên bệnh kiều, thật sự là bệnh kiều, vô cùng có tiêu chuẩn, bạn không thể biết lúc nào cậu ta sẽ phát bệnh. Nhìn bề ngoài chính trực sáng sủa lại còn đẹp trai kia thật bất đồng với nội tâm thập phần cực đoan, thập phần cố chấp lại còn hoàn toàn không biết nói đạo lý.
Lấy ví dụ cho điểm này chính là, tôi hiện tại mười sáu tuổi, cậu ta bằng tuổi tôi, mà tôi đã trở thành bạn gái cậu ta được mười nồi bánh chưng rồi.
Bởi vì mười năm trước, cậu ta nói nếu tôi không làm bạn gái mình, không cho cậu ta nắm tay mỗi ngày, cậu ta liền nhốt tôi trong nhà mình, rồi khoá kín cửa sổ lại, đốt khí than, cả hai chết chùm, là có thể ở bên nhau.
—— lúc ấy, cậu ta một bên gắt gao nắm lấy bả vai tôi, một bên liều mạng rớt nước mắt, vừa thương tâm, vừa hung tợn nhìn tôi mà nói như thế.
Cứ đơn giản như vậy.
Xám: Hehe lần đầu tự edit truyện một mình nên khó tránh có nhiều sai sót mong mọi người góp ý🙆🏻
♀️
Vì năm nay mình thi Đh nên lịch đăng truyện có thể sẽ không đều nhưng mình sẽ cố gắng mỗi tuần đăng ít nhất một chương ạ, mong mọi người đọc truyện vui vẻ❤️