Lục Nhưỡng mặc áo màu trắng ngắn tay sạch sẽ, đứng ở trước tay cửa sổ, cầm tách cà phê, tư thái kia, nơi nào như là đang lẩn trốn khó, căn bản như là khách du lịch.
Đối lập với Lục Nhưỡng, Tô Vi tuy rằng thoạt nhìn sạch sẽ, nhưng sắc mặt thật sự là khó coi, héo bẹp.
Nhưng dù vậy, gương mặt cô cũng coi như là cực kỳ xuất chúng.
Một khuôn mặt xuất chúng như vậy, lại có một thân thể trói gà không chặt, cộng thêm đại ma vương Lục Nhưỡng tùy thời tùy chỗ chuẩn bị đâm sau lưng cô, Tô Vi lén lút sờ soạng trên thang lầu một phen, sau đó bôi bụi lên trên mặt chính mình.
Lại cọ một chút.
“Vi Vi, đừng nghịch bẩn.”
Tay Tô Vi khựng ở nơi đó.
Lục Nhưỡng không biết từ nơi nào cầm một chiếc khăn, dính nước, thong thả ung dung thế cô lau khô mặt, sự ghét bỏ trên mặt hắn không che giấu được.
Thôi được, biết ngài có thói ở sạch.
Nhưng người ta xinh đẹp như vậy, rất nguy hiểm nha.
Còn có, anh không có nước cho tôi uống, vì sao lại có nước lau mặt cho tôi?
Tô Vi bị Lục Nhưỡng lau cho sạch sẽ liền sống không còn gì luyến tiếc mà ngồi trên sô pha, nhìn đôi vợ chồng ác độc dọn dọn nâng nâng.
Lục Nhưỡng bưng cà phê, dò hỏi có tính tượng trưng, “Cậu, mợ, thật sự không cần cháu hỗ trợ sao?”
“Không cần không cần, cháu cứ ngồi là được rồi, sao có thể để cháu làm loại việc nặng này được.”
Nếu không phải trong rương cất giấu vật tư, đôi vợ chồng ác độc sao có thể buông tha sức lao động như Lục Nhưỡng.
“Đúng rồi, em trai đâu?” Đôi vợ chồng ác độc còn có một đứa con.
“Em trai cháu sao, thằng bé đi theo đoàn lính gác trước rồi.” Đôi vợ chồng ác độc dùng vật tư dư lại đổi lấy một cái tánh mạng cho con trai, chính mình ở chỗ này chờ Lục Nhưỡng lại đây làm sức lao động miễn phí cho bọn họ.
Con của mình thì là con, con của người khác thì chính là một đống phân ven đường.
Đi đường dính vào trên chân còn ghét bỏ thối.
Tô Vi quay đầu nhìn thoáng qua Lục Nhưỡng bên người chính mình.
Lục Nhưỡng mỉm cười nói: “Em trai bình an là tốt rồi.”
Bộ dáng này của ngài không giống thiệt tình chúc phúc đi.
-
Chuẩn bị xong, muốn xuất phát.
Mợ đột nhiên nói với Tô Vi: “Vi Vi, trên lầu còn có cái rương hành lý màu xanh chưa lấy xuống, cháu đi lấy giúp mợ một chút đi?”
Còn không phải là muốn bỏ cô lại đây sao?
“Để cháu đi cho.” Lục Nhưỡng xung phong nhận việc.
Mợ chạy nhanh ngăn hắn lại, “Cái rương kia không nặng, Lục Nhưỡng, chúng ta sắp xuất phát, cháu đi phía trước nhìn xem có nguy hiểm hay không đi.”
Lục Nhưỡng đầy mặt lo lắng quay đầu nhìn về phía Tô Vi, đầu ngón tay phất mái tóc trên trán cô, “Vi Vi, em có thể chứ?”
Quá có thể! Không bao giờ gặp lại ngài là tốt nhất!
Tô Vi quay đầu chạy lên trên lầu.
Phòng nào lầu hai nha? A, cái này.
Tô Vi mở cửa một căn phòng ra, nhìn thấy một chiếc rương hành lý màu xanh lam.
Cô đi qua, mở ra.
Trống không.
Tô Vi ngồi ở bên cạnh rương hành lý, bắt đầu tự hỏi cuộc đời.
Cô rời khỏi Lục Nhưỡng căn bản là không sống nổi nha.
Nhưng đi theo một đại ma vương như vậy cô sớm hay muộn cũng sẽ chết.
Đây đúng là đi không được ở không xong trong truyền thuyết đi?
Ủa? Dây giày bị tuột?
Trước buộc dây giày đã.
Tô Vi ngồi xổm trên mặt đất, chậm rì rì thắt dây giày thành hình nơ con bướm.
Cô nhìn tay nghề của mình cảm thán, thật là hoàn mỹ.