Chương 4

“Mau tiến vào!” Mợ nhiệt tình tiếp đón.

Biệt thự thực dơ loạn, Lục Nhưỡng đặt Tô Vi tới trên chiếc sô pha duy nhất còn tính là sạch sẽ.

“Mợ, có nước không?”

“Có thì đúng là có…… nhưng không nhiều lắm.” Mợ lộ vẻ khó xử, nhưng xem ở phân thượng Lục Nhưỡng là lính gác, vẫn cầm một chai nước ra tới.

Lục Nhưỡng đưa nước cho Tô Vi, còn tri kỷ thế cô vặn nắp chai ra.

Tô Vi liền uống hết một chai, ngay cả một hơi cũng không ngừng, cuối cùng cũng cảm thấy chính mình đã sống lại.

Mợ đứng ở một bên nhìn bộ dáng Tô Vi uống nước như trâu, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.

Đương nhiên là đau lòng nước.

“Vi Vi, cháu là lính gác sao?”

Đây không phải là vô nghĩa sao? Nếu cô là lính gác còn phế vật như vậy sao?

“Không phải.” Tô Vi cúi đầu, đầu ngón tay vân vê góc áo tuy rằng sạch sẽ nhưng rách nát.

Vẻ ghét bỏ trên mặt mợ hoàn toàn không che giấu được nữa.

“Lục Nhưỡng, mợ nghe nói căn cứ nơi này đã bị Trùng tộc công chiếm, các cháu là muốn dời đi đến căn cứ thứ ba sao?”

“Đúng vậy.”

Ba ngày trước, căn cứ thứ tư nằm ở Hải Thị bị Trùng tộc công chiếm, đại bộ phận người may mắn còn sống và người nghe được tin tức đều di chuyển đến căn cứ thứ ba.

Căn biệt thự này của cậu và mợ ở trong phạm vi căn cứ thứ tư, cũng chính là lý do vì sao bọn họ có thể sống được thời gian lâu như vậy, bởi vì căn cứ thứ tư ở trong một năm lại đây còn xem như là một nơi an toàn, cho nên bọn họ mới có thể sống tạm xuống dưới.

Nếu không phải không có vật tư để đổi, đôi vợ chồng ác độc này đã sớm mang theo con đi cùng nhóm lính gác.

Chỉ tiếc ở trong loạn thế như vậy, đoàn lính gác đều là lấy vật tư làm tiền công.

“Mợ, chúng cháu mệt mỏi, có phòng cho chúng cháu nghỉ ngơi không?”

“Có có có.”

Mợ chỉ chỉ phòng tạp vật lầu một, “Các cháu vào kia ở đi.”

Tô Vi:……

Lục Nhưỡng lại nửa điểm cũng không có không kiên nhẫn và tức giận, chỉ ôm Tô Vi vào căn phòng tạp vật kia.

Căn phòng tạp vật này chính là một phòng nhỏ phía dưới thang lầu, ngay cả cửa sổ cũng không có.

Một chiếc giường hẹp hẹp nhỏ nhỏ đặt ở bên trong, bên trên đều là tro bụi, bên cạnh để rất nhiều tạp vật, bóng đèn cũng hỏng.

Lục Nhưỡng giơ tay xoay xoay bóng đèn, thật vất vả mới sáng lên, nhưng cũng thực tối tăm.

“Anh biết Vi Vi sợ tối, thích nhất là ngủ cùng anh.” Ngón tay nam nhân mơn trớn trên gò má Tô Vi.

Trời 40 độ, tay hắn lại mang theo một cổ hàn ý, đông lạnh đến cả người Tô Vi run run.

Tô Vi cứng đờ nằm vào trong lòng ngực Lục Nhưỡng.

“Anh nhớ rõ Vi Vi còn thích nghe anh kể chuyện trước khi ngủ.”

Tô Vi run đến càng lợi hại hơn.

"Anh, em muốn ngủ.” Tô Vi nhút nhát sợ sệt mở miệng.

Cô mở to một đôi mắt xinh đẹp, nhìn vào trong ánh mắt Lục Nhưỡng lại lộ ra một cỗ thanh triệt ngu xuẩn.

“Được, tới đây, nhắm mắt đi.”

Tay Lục Nhưỡng đặt trên lông mi Tô Vi, động tác kia giống như là vuốt mắt giúp cô nằm ở trong quan tài an giấc ngàn thu.

Tô Vi dùng sức nuốt nuốt nước miếng, nhưng bởi vì thần kinh quá mức căng chặt, cho nên căn bản là không ngủ được.

"Anh, anh có thể đánh ngất em được không?” Tô Vi thật sự là không chịu nổi, cô đã sắp suy nhược tinh thần.

Lục Nhưỡng véo véo khuôn mặt nhỏ đã gầy đi rất nhiều của cô, sủng nịch nói: “Nói bậy gì đó đâu.”

Tô Vi cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, cô bị một đạo âm thanh sột sột soạt soạt đánh thức.

Tô Vi vùi chính mình vào trong chăn, duỗi tay đi sờ bên cạnh.

Không có.

Lục Nhưỡng không ở đây.

Trên chiếc giường nhỏ hẹp chỉ còn lại có một mình cô.

Tô Vi ôm chăn, run đến càng thêm lợi hại.

Đột nhiên, cô cảm giác được có thứ gì đó theo cánh tay cô bò lên trên, giống như là…… Sâu!

Động trùng! Động trùng xuất hiện sao?