Chương 38

Tô Vi ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Tĩnh, “Muốn thêm cả phần của cô không?”

Doãn Tĩnh cười lạnh một tiếng, “Tôi chưa bao giờ tin thần phật.” Nói xong, cô xoay người đi ra ba bước, sau đó lại trở về.

Thà rằng tin là có, không thể tin là không.

Ngay cả loại siêu thời không như động trùng còn xuất hiện, nói không chừng thực sự có thần phật, thực sự có thiên đường địa ngục?

“Sao cô chỉ để đồ ăn vặt?”

“Vậy cô muốn ăn cái gì?”

“Để thêm thuốc lá và rượu đi.”

Tô Vi:…… hóa ra cô thích thuốc lá và rượu.

Ba cây hương cuối cùng đã bị Doãn Tĩnh giẫm nát, dư lại chỉ có cống phẩm.

Doãn Tĩnh còn cho thêm vào đó một hộp thuốc lá.

Cống cho chính mình xong, Tô Vi xé mở một túi đồ ăn vặt, chính mình nếm một ngụm, sau đó đưa cho Doãn Tĩnh.

Là kẹo mềm.

“Quá ngọt tôi không thích ăn.” Nói xong, Doãn Tĩnh nhìn chằm chằm kẹo mềm kia, ở dưới tầm mắt Tô Vi, duỗi tay cầm một viên bỏ vào trong miệng.

Hương vị cũng……không tồi.

“Cái màu đen kia chính là hương vị gì?”

“Coca đi.”

“…… Cho tôi nếm thử.”

Hai người ngồi xổm xuống cùng nhau chia một gói kẹo mềm, âm thanh túi đóng gói hấp dẫn một con vật nhỏ đen như mực.

“Meo ~ meo ~ meo!”

Là mèo nhỏ!

Mèo nhỏ không sợ người, thoạt nhìn phỏng chừng cũng chỉ tầm một tháng, ốm lòi xương, chỉ to bằng bàn tay Tô Vi, đảo quanh chân cô, đại khái là nghe được âm thanh bao nilon, tưởng có đồ ăn ngon .

“Ăn kẹo mềm không?” Tô Vi móc ra một viên kẹo mềm, con mèo ngửi ngửi, không có ăn.

“Ngốc, mèo sao sẽ ăn kẹo mềm, chờ chút.” Doãn Tĩnh đứng dậy vào phòng, một lát sau, cô từ bên trong cầm ba cây xúc xích ra tới.

Mèo con bắt đầu chuyển động quanh Doãn Tĩnh.

Doãn Tĩnh ném xúc xích cho Tô Vi, “Đút cho nó đi, tôi đi vào, phiền nhất loại ồn ào nhốn nháo này.”

Tô Vi xé mở xúc xích, mèo con đã gấp không chờ nổi mà ăn lên.

Ăn xong ba cây xúc xích, bụng mèo con trướng lên, nó ngồi ở trước mặt Tô Vi liếʍ móng vuốt, lau mặt.

Đây là một con mèo đen gầy gò, vốn dĩ đã gầy, hơn nữa còn là màu đen, càng có vẻ gầy trơ cả xương.

“Mẹ của mày đâu?” Con mèo con này hẳn là còn chưa có cai sữa.

“Meo ~” mèo con tiếp tục vây quanh Tô Vi kêu.

Đáng tiếc, ba cây xúc xích của Doãn Tĩnh đều đã ăn xong.

Tô Vi ngẩng đầu, nhìn thấy kẹt cửa biệt thự khép hờ, cô đối thượng cùng Doãn Tĩnh đang ngồi xổm ở cửa.

“Lạch cạch” một tiếng, kẹt cửa đóng lại.

A, còn thẹn thùng nữa.

Trên người mèo con dơ hề hề, đại khái là mèo đi lạc, cô nâng mèo lên đi tới cửa, “Tôi có thể nuôi nó được không?”

Ngay sau đó, cửa biệt thự bị mở ra, Doãn Tĩnh nhăn mày, “Chính cô còn không tự nuôi sống được mình, còn muốn nuôi nó?”

Tô Vi cúi đầu, “Cô biết đấy, nó từ nhỏ đã phải rời khỏi mẹ……”

“Meo!!!”

Doãn Tĩnh:……

“Không chuẩn chọc phiền toái cho tôi, mèo của chính mình thì chính mình nuôi.” Ác thanh ác khí nói xong, Doãn Tĩnh nghiêng người tránh ra, “Vào đi.”

Tô Vi ôm mèo con đi vào cửa, Doãn Tĩnh đóng cửa lại, “Cô chuẩn bị gọi nó là gì?”

Tô Vi lập tức giơ con mèo lên theo tư thế như vua sư tử nói: “Phệ Nguyên Thú!”

Doãn Tĩnh:……

“Cút.”

Được rồi.

-

Một hồi đến phòng, Tô Vi liền đυ.ng phải Lục Nhưỡng.

“Đi ra ngoài làm gì?” Lục Nhưỡng dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực.

Gửi cho chính mình ở tương lai một chút đồ ăn.

“Thắp hương.”

“Vi Vi khi nào tin phật vậy?”

“Người ở mạt thế, khó tránh khỏi tin thần phật.”

Lục Nhưỡng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau đó nghiêng người tránh ra, “Trời lạnh, trở về ngủ đi.”

Tô Vi cúi đầu đi qua bên cạnh người Lục Nhưỡng, Lục Nhưỡng ngửi được mùi hương nến trên người cô, cùng với…… “Trong lòng em đang ôm cái gì vậy?”

“Nó từ nhỏ đã phải rời xa mẹ……”

“Nếu em dám để nó lên giường, anh hiện tại có thể khiến cho em rời khỏi anh.”

Thực xin lỗi con, mẹ còn chưa muốn rời khỏi thế giới này.

Tô Vi nhanh chóng bỏ mèo con trong lòng ngực vào phòng vệ sinh.

Đại ma vương lại tiếp tục, “Vi Vi, em tắm xong mới có thể lên giường.”

Nghèo còn chú trọng!