Đây là bước chân đầu tiên xuống địa ngục của nguyên thân.
Một khi hộp Pandora mở ra, liền không có đường rút lui.
Điểm mấu chốt của nguyên thân từng bước một bị kéo thấp xuống, cho đến khi bị Hạ Đầu Nam cùng nhau túm xuống địa ngục không có nhân tính.
Nhưng đây đều là chuyện đời trước.
Đời này, bình đồ uống đều bị nguyên thân chính mình mơ màng uống vào trong miệng, bởi vì Lục Nhưỡng đã đánh tráo.
Ô ô ô, cô không nghĩ uống, cũng không nghĩ bán thân bất toại liệt nửa người.
Hai người đang nói chuyện, cửa truyền đến động tĩnh.
Mưa không ngừng rơi, Doãn Tĩnh mang theo lính gác ra ngoài tra xét đã trở lại, trong đó liền có Lục Nhưỡng.
Nam nhân một tay cầm một cây dù màu đen, trên người mặc áo hoodie màu đen, một mảnh đen tối, lệnh người mạc danh cảm giác được một cỗ trầm ám tịch liêu.
Lục Nhưỡng rũ mắt, nhìn về phía Tô Vi.
“Vi Vi cũng hỗ trợ ở trong phòng tìm động trùng sao?” Lục Nhưỡng cười, cảm giác túc mục tịch liêu quanh thân trở thành hư không.
Tô Vi lại chỉ cảm thấy âm lãnh, “Tìm, không có.”
“Ừ, thật ngoan, Vi Vi của chúng ta cũng có thể hỗ trợ làm việc.” Lục Nhưỡng khen thưởng một câu tiếp một câu, tay hắn vuốt ve mặt Tô Vi, mang theo lãnh lẽo hít thở không thông, “Có cái gì muốn cho anh sao?”
Lục Nhưỡng cúi người, dán tai Tô Vi nói chuyện.
Tầm mắt hắn rơi xuống bình đồ uống trong tay Tô Vi, ánh mắt chợt trở tối.
Tô Vi nhanh chóng trả lại đồ uống cho Hạ Đầu Nam, sau đó run run rẩy rẩy từ phía sau móc ra ba sợi tóc thả vào trong tay Lục Nhưỡng.
Đây là thời điểm buổi sáng hôm nay khi cô chải đầu cố ý lấy từ trên lược xuống dưới, tích góp lại đưa cho Lục Nhưỡng.
Ban đầu còn định tích cóp thêm mấy ngày, không nghĩ tới lại có thể bị hắn phát hiện.
Lục Nhưỡng cúi đầu, nhìn ba sợi tóc trong lòng bàn tay.
“Không đủ sao?” Tô Vi vạn phần khó xử.
Tinh thần thể của cô là con gà nhỏ trọc đầu, cô cũng không muốn biến thành mỹ thiếu nữ đầu trọc! Tuy rằng hiện tại tóc cô thực tươi tốt, nhưng không chừng ngày nào đó sẽ trọc!
Lục Nhưỡng nắm chặt bàn tay, “Không có việc gì, chơi đi.”
Tô Vi đi chơi.
Nơi này liền chỉ còn dư lại Hạ Đầu Nam và Lục Nhưỡng.
Hạ Đầu Nam cầm đồ uống trong tay, tươi cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
Lục Nhưỡng cúi đầu, nhìn về phía đồ uống trong tay hắn, “Cho tôi sao?”
Hạ Đầu Nam cắn răng, “Đúng vậy, vất vả cho cậu.”
Lục Nhưỡng giơ tay tiếp nhận, sau đó mở ba lô phía sau mình ra, từ bên trong lấy ra một lọ giống nhau như đúc đưa cho Hạ Đầu Nam, “Cho anh.”
Hạ Đầu Nam duỗi tay tiếp nhận, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bình trong tay Lục Nhưỡng kia.
“Thật trùng hợp, anh em tốt.” Lục Nhưỡng quơ quơ đồ uống trong tay hai người.
Hạ Đầu Nam cũng đi theo cười cười, sau đó nhìn Lục Nhưỡng mở đồ uống ra, uống một ngụm, tươi cười trên mặt hắn trở nên thiệt tình hơn.
Hạ Đầu Nam cũng đi theo mở đồ uống mà Lục Nhưỡng đưa cho, uống một ngụm.
Lục Nhưỡng hướng hắn cười nói: “Cả đời là anh em tốt.”
Hạ Đầu Nam gật đầu, “Cả đời là anh em tốt.”
Doãn Tĩnh đối với tình nghĩa anh em giữa Lục Nhưỡng cùng Hạ Đầu Nam không có hứng thú, cô nhìn thấy Tô Vi một mình ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi trên sô pha, đang ngâm nga khúc ca.
///~~~Bảo bối đang làm gì đó ~ mổ sao, thái sao, nát sao?
Đồng đội chết, bần đạo bất tử. ~~~///
Khúc hát kỳ quái, nhìn như khủng bố, lại tựa hồ mang theo một cỗ nhẹ nhàng sống sót sau tai nạn.
Doãn Tĩnh:……
-
Mưa nhỏ hơn, mọi người chuẩn bị rời đi.
Mọi người đều lên xe, Doãn Tĩnh mang xong mặt nạ bảo hộ, Tô Vi và Lục Nhưỡng ngồi ở thùng xe quân dụng.
Cố Chiêu Đệ cầm ảnh chụp tưởng niệm con gái của cô.
Tô Vi ngáp một cái, dựa vào trên vai Lục Nhưỡng ngủ.
Đêm qua lăn lộn cô không có ngủ ngon, đều do Hạ Đầu Nam.
A? Chờ một chút, Hạ Đầu Nam đâu?