“Vi Vi, sự tình đêm qua anh nói, em đã suy xét xong chưa?” Hạ Đầu Nam thừa dịp bốn phía không có người, lại thấu đi lên, “Em tin tưởng anh, anh nhất định có thể cho em sinh hoạt vô cùng tốt.”
Anh trông tôi giống đồ ngốc sao?
Tô Vi ngửa đầu, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết, “Thật vậy chăng?”
Tươi cười trên mặt Hạ Đầu Nam lớn hơn nữa, “Đương nhiên là thật.”
Thật dễ lừa.
Hạ Đầu Nam không nhịn được cảm thán.
“Tới, cái này cho em.” Hạ Đầu Nam lại lấy ra một lọ đồ uống đưa cho Tô Vi.
“Đem cái này cho anh của em uống.”
“Đây là cái gì?”
“Không có gì.”
Là không có gì, chỉ là một chút dược vật hỗn loạn thần kinh.
Nếu Tô Vi nhớ không lầm, dựa theo cốt truyện nguyên tác, bởi vì nguyên thân bị Hạ Đầu Nam mê hoặc, cho nên đưa Lục Nhưỡng ăn loại dược vật này, dẫn tới hậu kỳ gặp được động trùng, tinh thần lực của Lục Nhưỡng mất đi hiệu lực, cho nên bị trọng thương.
Sau đó, bởi vì vị bác sĩ sứt sẹo Hạ Đầu Nam này, cho nên thương thế của Lục Nhưỡng bị kéo càng nặng hơn, dẫn tới thời điểm hắn tới căn cứ trở thành một người nửa tàn phế.
Tuy rằng là lính gác, nhưng lại là người nửa tàn phế, còn chỉ là cấp bậc S.
Lục Nhưỡng không được bất luận tiểu đội lính gác nào tiếp thu, chỉ có Doãn Tĩnh thỉnh thoảng sẽ dẫn hắn đi chấp hành một ít nhiệm vụ, đổi chút thức ăn.
Mà thức ăn đổi lấy, đều được Lục Nhưỡng tiết kiệm đưa tới cho nguyên thân.
Lúc này, nguyên thân kỳ thật đã cùng Hạ Đầu Nam ở bên nhau.
Đối mặt với Lục Nhưỡng, nguyên thân cũng không có cảm thấy cảm động, cũng hoàn toàn không nghĩ tới tình nghĩa trước kia, chỉ cảm thấy Lục Nhưỡng thực phiền toái.
Lại sau này, nguyên thân thức tỉnh thành dẫn đường, liền càng không muốn nhìn thấy Lục Nhưỡng.
Một lần cuối cùng hai người gặp nhau, chính là nguyên thân đi theo tiểu đội cùng nhau xuất phát đi thống trị động trùng.
Mỗi tiểu đội trang bị một dẫn đường, tiến hành lâm thời khai thông tinh thần, nói như vậy, dẫn đường đều sẽ được đặt ở vị trí an toàn. Nói trùng hợp cũng trùng hợp, ngày đó, một cái động trùng khác xuất hiện ở phụ cận nguyên thân.
Đúng lúc, Lục Nhưỡng trở về làm khai thông.
Hắn liều mạng cứu Tô Vi ra, lại bị em gái nuôi vong ân phụ nghĩa đẩy mạnh vào động trùng.
“Anh, anh không cần lại liên lụy đến em!”
Đó là một câu cuối cùng Lục Nhưỡng đời trước nghe được.
Vì nguyên thân, Lục Nhưỡng từ bỏ việc học cũng muốn nuôi cô đi học.
Dù cho biết chính mình bán thân bất toại liệt nửa người là bị nguyên thân làm hại, Lục Nhưỡng cũng không có trách cô, nhưng hết thảy lại đổi lấy một câu liên lụy.
“Đêm qua thầy nói với anh, nói không muốn mang hai người các em đi đến căn cứ thứ ba, bảo Doãn Tĩnh bỏ lại hai người. Vi Vi, em hẳn là biết, Doãn Tĩnh không làm chủ được. Anh đã cầu tình với thầy, mới khiến thầy miễn cưỡng lưu lại một người.”
“Lục Nhưỡng là lính gác, khẳng định là cậu ta càng có giá trị lợi dụng hơn.”
Ý tứ chính là, cô sẽ bị vứt bỏ.
Nhưng kỳ thật, đây đều là Hạ Đầu Nam đang lừa cô.
Tuy rằng nghiên cứu viên kia đối với Tô Vi và Lục Nhưỡng rất bất mãn, dọc theo đường đi đều kêu gào đuổi bọn họ đi, nhưng Doãn Tĩnh vẫn tận lực bảo vệ bọn họ.
Ra bên ngoài cửa, còn phải dựa vào lính gác.
Quách Hiểu Vãn miễn cưỡng chỉ có thể đồng ý.
Nhưng nguyên thân không biết, cô bị tin tức này dọa sợ, cô hoàn toàn không cho rằng chính mình có thể sinh tồn ở dưới hoàn cảnh như vậy.
Hạ Đầu Nam nhìn thấy gương mặt của cô gái nhỏ chợt tái nhợt, liền biết đe dọa của chính mình có hiệu lực.
“Bên trong đồ uống chỉ là một chút mê dược, chờ chúng ta rời đi, Lục Nhưỡng sẽ chính mình tỉnh lại, yên tâm đi.”
Đánh rắm! Lục Nhưỡng chỉ biết phát hiện chính mình bán thân bất toại liệt nửa người, hơn nữa lập tức liền sẽ bị trùng triều bao phủ, vẫn là Doãn Tĩnh phát hiện ra Lục Nhưỡng không theo kịp, trở về cứu hắn.