Chương 18

Không chiếm được vĩnh viễn nhớ.

Anh trai tập thể hình số 2 mỗi ngày nhìn Tô Vi, tâm ngứa ngáy cực kỳ khó nhịn.

Nhưng Tô Vi lại luôn dính ở bên người nam nhân kia, rốt cuộc vì sao? Hắn nơi nào so ra kém nam nhân kia?

Nam nhân kia là lính gác sao? Lính gác có gì đặc biệt hơn người? Nếu hắn có thể trở thành lính gác, hắn nhất định, nhất định có thể được đến Tô Vi.

Nữ nhân sao, đều giống nhau.

Ngươi có tiền có quyền, các cô liền tự dán lên.

Đều là tiện nhân giống nhau!

“Lương Vượng, hôm nay còn muốn đi ra ngoài tìm xăng không?”

Anh trai tập thể hình số 2 tên Lương Vượng.

Lương Vượng tuy rằng không phải lính gác, nhưng bởi vì tập thể hình và nhờ bột protein, cho nên thân thể cả người cường tráng, đứng ở kia vẫn thực hù người.

Bởi vì kiêng kị thân phận lính gác của Lục Nhưỡng, cho nên Lương Vượng còn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nghĩ lén lút làm động tác nhỏ, tỷ như thừa dịp Lục Nhưỡng không ở dùng ngôn ngữ quấy rầy Tô Vi một chút, đều bị Tô Vi làm lơ đi.

A, nữ nhân, còn rất biết giả vờ.

Sao? Liếc mắt nhìn hắn một cái, a, quả nhiên thích hắn.

“Bảo bối ~ nhìn cái gì vậy?” Nghe nói nữ nhân đều thích loại âm thanh bọt khí này.

Tô Vi thật cẩn thận tránh sang bên cạnh, “Quần của anh sao bẩn giống như dính phân vậy.”

-

Bởi vì Lương Vượng luôn thích nhìn chằm chằm Tô Vi, cho nên khiến cho Trương Phân ghen ghét.

Trương Phân ban đầu là bạn gái Vương Miện, nhưng Vương Miện đã chết, cô câu dẫn Lục Nhưỡng cũng thất bại.

Ở bên trong mạt thế này, cô là một cô gái tay trói gà không chặt đương nhiên chỉ có thể dựa vào nam nhân.

Cô lại nhìn trúng Lương Vượng, Lương Vượng tuy rằng cũng không bài xích cô, nhưng rõ ràng có hứng thú với Tô Vi hơn.

Tiểu tiện nhân! Chỉ biết câu dẫn nam nhân!

Trương Phân hung tợn trừng mắt Tô Vi, thừa dịp người khác không chú ý, một phen đoạt lấy bánh mì trong tay cô.

“Lương Vượng là của tôi, cô đừng cho là tôi không biết cô hâm mộ ghen tị với tôi.” Nói xong, Trương Phân hung tợn cắn một ngụm bánh mì.

Tô Vi mắt trông mong mà nhìn cô, “Cái này đã nảy dòi.”

Nôn!

-

Các nam nhân đi tìm xăng không có kết quả, sau khi trở về, đυ.ng phải một cái động trùng rất nhỏ.

Đại khái cũng chỉ to bằng nắm tay, là phát hiện ở trong xe.

Cái động trùng kia ở trong xe Lương Vượng, khi Lương Vượng đang muốn cùng Trương Phân ‘phiên vân phúc vũ’, động trùng xuất hiện.

Lương Vượng là người thứ nhất nhìn thấy.

Trương Phân đưa lưng về phía động trùng, không thấy được, quần áo cởi được một nửa, thẳng đến khi cô nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Lương Vượng, mới hậu tri hậu giác quay đầu, sau đó thấy được cái động trùng kia.

Động trùng thong thả mở rộng, một con sâu từ bên trong bò ra.

Giống con rết trăm chân.

“A!” Trương Phân phát ra tiếng thét chói tai, bị Lương Vượng đột nhiên đẩy về phía động trùng.

Lương Vượng xoay người mở cửa xe bỏ chạy.

Trương Phân khϊếp sợ trợn tròn mắt, Lương Vượng, Lương Vượng lại có thể đẩy cô ra! Trương Phân giãy giụa muốn đuổi theo, lại bị trùng trăm chân trực tiếp cắn đầu.

Động tĩnh hấp dẫn mọi người, mọi người sôi nổi từ trong ngủ mơ tỉnh lại, nhìn thấy một nữ nhân bị ăn đầu, sợ tới mức mặt không còn chút máu.

Đôi mắt Tô Vi bị Lục Nhưỡng che lại.

Lương Vượng cách con trùng trăm chân gần nhất, hắn cực lực chạy vội, nhưng bởi vì thật sự là sợ hãi, cho nên ngã ở trên mặt đất.

Ở một khắc khi trùng trăm chân muốn tiếp cận hắn, Lương Vượng đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng.

Trùng trăm chân theo tiếng nổ mạnh.

-

Hết thảy trần ai lạc định, động trùng nho nhỏ, chỉ có một con trùng trăm chân mà thôi, trùng trăm chân đã chết, động trùng liền biến mất.

Chỉ là đáng tiếc mỹ nhân sương sớm tình duyên của Lục Nhưỡng, còn chưa thế nào đâu, đã mất đầu.

Tô Vi không dám nhìn, vùi đầu ở trong lòng ngực Lục Nhưỡng.