Chương 4: Vị Hôn Thê

Khi cậu đến gần, tim của cô đập loạn nhịp. Hàng mi dày cong, đôi mắt đào hoa tỏa mị lực đánh tan phòng ngự của lý trí. Cô cùng cậu tận hưởng cảm giác môi kề môi. Lưỡi quấn lưỡi. Đến khi cả hai không thở nổi mới dừng lại.

Cậu thỏa mãn liếʍ liếʍ khoé môi đỏ mọng như đào chín.

Khác với bộ dạng nửa sống nửa chết lúc nãy. Cậu như được tiêm thuốc kí©h thí©ɧ. Gương mặt tươi như hoa.

Kết thúc cuộc thi, cô được huy chương đồng song đấu, huy chương đồng đối kháng đồng đội. Cậu được giải vàng đánh quyền và giải bạc song đấu. Cả lớp cùng tổ chức ăn mừng.

* * *

Tình yêu của cô cũng như đóa hoa sớm nở nhanh tàn. Tưởng bình yên nhưng đầy sóng gió!

Cứ nghĩ sẽ mãi mãi bên nhau dài lâu nhưng nào có ai biết? Hạnh phúc ngắn như thế?

Dạo này, cậu ít khi xuất hiện.

Nghe cậu nói:

"Mình có một vị hôn thê."

"Ừ."

"Mẹ mình tự đính ước mình không thích cô ấy."

"Mẹ cậu thích."

Bây giờ, cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Vị chua lan tỏa trong lòng khiến đầu óc không nghĩ nổi nữa.

"Mình đã nói với cô ấy, cậu là bạn gái của mình!"

Tôi nghĩ thầm: "Cô ấy là cái quái gì mà phải nói, tại sao không nói trước với tôi cậu có một vị hôn thê? Tôi không muốn tranh giành tình cảm với một người khác. Đặc biệt, cái cô được gọi là vị hôn thê đó!"

"Điều đó có quan trọng không?"

"Tại sao không?"

Suy nghĩ của cô đang miên man ở một nơi nào đó. Cảm giác bất an khiến lòng cô khó chịu.

Một hôm, thầy gọi cô ra nói chuyện riêng. Cô biết là đã có chuyện mà. Cô đã từng gặp mẹ cậu. Mẹ cậu gây áp lực cho thầy, thầy gây áp lực cho cô. Cô biết mẹ cậu không thích cô lắm.



Mọi thứ dường như đang nhắc nhở cô rằng:

"Hai người không cùng một thế giới!"

Và bọn họ còn quá nhỏ để nói từ yêu. Tình yêu liệu có đủ mạnh mẽ vượt qua thử thách?

Câu trả lời là không.

Cô không đủ cam đảm. Cũng không muốn cậu phải khó xử với gia đình.

Cậu có một thế giới tương lai rộng mở. Ở đó, không có cô.

Cô chỉ là một hòn đá cản lại bước chân của cậu. Cô không muốn. Cô sợ mình sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu.

Đứng ngoài cửa sổ, cô mới biết được lúc cậu học cũng thật đẹp trai! Dáng vẻ chăm chú. Thỉnh thoảng cậu lại điều chỉnh kính cận. Cậu thường bảo:

"Không thích mang kính đâu. Không đẹp trai tí nào!"

Cô cảm thấy bình thường cậu để lại ấn tượng sâu cho người khác với ánh mắt đào hoa đầy mị lực thì khi mang kính lại có cảm giác lưu manh giả danh tri thức thật.

Cậu học rất giỏi. Bạn bè luôn xoay xung quanh cậu. Cha mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho cậu.

Vì cô cậu luôn cãi lại và chống đối họ.

Điều cô không muốn vẫn xảy ra.

Nhìn dòng tin cô nhắn đi:

"Mình chia tay đi!"

"Lý do."

"Không có lý do."

"Được."

Không khí khá lạnh, cậu đối diện ánh mắt lạnh như muốn xoáy vào tim cô hỏi ngàn câu hỏi vì sao?

"Vì không thích nữa!"



Lần này cậu xoay lưng đi! Cô biết cậu sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Cậu quay lại thế giới của cậu.

Cô trốn trong thế giới nhỏ bé của mình.

Cô biết rằng:

"Cô sẽ nhớ cậu. Sẽ mãi mãi nhớ đến hoàng tử nhỏ! Nhớ đến những lúc mưa buông xuống cả hai cùng ngồi ngắm mưa rơi."

Nhưng mưa rồi cũng sẽ tạnh. Thời gian sẽ làm mờ đi dấu ấn của ký ức, cũng như tình yêu sẽ nhạt nhòa.

"Cám ơn cậu! Hoàng tử nhỏ."

Vẫn gương mặt ấy, đôi mắt đào hoa đó đã không còn bóng dáng cô gái năm nào.

Dõi theo từng ánh mắt và nụ cười. Cô luôn đứng đằng xa nhìn cậu vui vẻ. Cô cũng cảm thấy vui!

Thế giới của cậu quá xa xỉ với cô!

Nụ cười làm say lòng người không còn thuộc về cô. Đôi mắt đẹp ấy cũng không còn hướng về cô nữa. Người con trai ấy ngay trước mặt mà cảm giác xa thật xa.

Một năm, đến với cuộc thi đấu lớn. Năm nay, chiến thắng vang dội hơn mọi năm. Cậu ôm toàn giải nhất. Cô cũng vậy! Nhưng cô không có tư cách ngồi kế bên cậu. Cô vẫn luôn dõi theo từng bước chân cậu đi.

"Chúc mừng cậu!"

Không có cô, cuộc sống của cậu đều suôn sẻ!

Phải chăng cô là một ngôi sao chổi? Chỉ mang phiền phức và xui xẻo.

Ánh mắt cậu và cô chạm nhau như quấn quýt lấy nhau rồi bị cắt đứt.

Cậu vẫn cười! Nụ cười thật khó hiểu.

Tiệc ăn mừng, cứ nghĩ cậu sẽ không bao giờ tham gia. Cậu đến bầu không khí sôi nổi hẳn nên. Mọi người vui vẻ nói chuyện. Bởi vì giọng địa phương đặc trưng của thành phố D. Đôi khi cô nói sẽ có người không hiểu và hỏi lại. Cậu tự nhiên lại phiên dịch theo thói quen. Cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim cô thoáng qua. Đó chỉ là thói quen vô thúc của cậu mà thôi. Ánh mắt hai người lại chạm vào nhau có chút hụt hẫng có tiếc nuối có né tránh.

Đó là lần cuối hai người ngồi đối diện nhau. Nhiều năm về sau, cô vẫn dõi mắt theo cậu!

Chỉ có điều là cậu sẽ không bao giờ biết.