Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Trai Tôi Là Đông Hải Long Vương

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi nghẹt thở, mặt ủ mày chau nói: "Tôi, tôi không dám ngồi, ngài cứ ngồi đi!"

Ngao Tuyên có vẻ bị tổn thương: "Thư cục cưng, em nói dù anh là ai em vẫn yêu anh mà. Sao gặp anh rồi em lại thay đổi vậy?"

Tôi: "...”

Tiền đề là anh phải là người đã chứ, anh có phải là người không?

"Tôi chủ yếu là kính sợ, kính sợ."

Rước thần dễ, tiễn thần khó, Ngao Tuyên đã ở lại nhà tôi.

Tống Trinh nói cô ấy phải về nhà, bảo tôi xuống tiễn. Ngao Tuyên cũng muốn đi theo nhưng bị tôi khuyên ở lại.

Tống Trinh kéo tôi chạy ra ngoài khu chung cư, cẩn thận nhìn quanh rồi nói: "Chị em à, hay là cậu chạy đi!"

"Hôm nay cãi nhau anh ta dám cho mưa tưới cậu, lần sau có khi dám đánh cậu đấy! Nếu anh ta bạo hành cậu, ai đủ khả năng giúp được cậu chứ?"

Tôi thở dài: "Chạy cũng chạy không thoát, anh ấy vẫn có thể tìm đến mà."

"Hơn nữa, nhà tôi còn nhiều đồ lắm."

Tôi tuyệt vọng che mặt: "Nhớ ra mình nghèo như vậy, lại thấy Long Vương cũng không khó chấp nhận lắm."

"Trên đời này có gì đáng sợ hơn cái nghèo không?"

Đưa Tống Trinh đang hoang mang lên xe, tôi bước những bước nặng nề trở về nhà.

Ngao Tuyên vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế sofa của tôi, vừa thấy tôi vào nhà ánh mắt không rời khỏi tôi, nói ra bạn có thể không tin, tôi nghi ngờ bạn trai “cũ” này của tôi bị não yêu đương rồi.

Nhìn gương mặt Ngao Tuyên, những lời tôi chuẩn bị sẵn lại biến mất.

"Thư cục cưng, thời gian dưới biển bọn anh khác với thời gian trên đất liền của em, anh thực sự chỉ rời đi một chút thôi."

"Không cố ý không trả lời em đâu."

Lời này tôi tin, bây giờ Ngao Tuyên nói với tôi trái đất hình vuông, tôi cũng tin.

"Anh lên tìm em, là để xin lỗi em à?"

Tôi rất khó hiểu: "Vậy sao anh lại cho mưa tưới em?"

Ánh mắt Ngao Tuyên lảng tránh: "Không phải anh muốn tưới, trên người em có tín vật của anh, chỉ cần anh lên bờ, nó sẽ tự động gây mưa để thông báo cho em."

Tôi: "?"

"Tín vật gì?"

Tôi tuyệt vọng nhìn Ngao Tuyên: "Hay là anh lấy lại đi!"

Ngao Tuyên lắc đầu mạnh: "Không thể lấy lại được!"

"Long tộc bọn anh, cả đời chỉ có thể trao tín vật cho một người, em đã nhận rồi, tức là đồng ý lấy anh."

Tôi sốc: "Cái gì? Em nhận lúc nào? Em sao không biết chứ?"

Ngao Tuyên nhìn trời: "Ừm, lần trước em đi chơi biển ấy."

"Không thể nào, lúc đó em đâu có mang gì về!"

"Em soi gương xem sau lưng, có một hình xăm màu xanh, đó chính là tín vật của anh."

"Đã đóng dấu thì không thể gỡ bỏ được nữa!"

Tôi nghi ngờ đi soi gương, chết tiệt, thật sự có một thứ giống như hình xăm.

Tôi kinh hãi: "Cái này không rửa được sao?"

Ngao Tuyên gật đầu: "Dấu ấn long tộc trao cho bạn đời là không thể thay đổi."

Trên mặt anh hiện lên hai mảng đỏ đáng ngờ:

“Bọn anh cả đời chỉ có thể trao tín vật cho một người, lúc đó em đã chấp nhận, sau này không thể từ chối được nữa."
« Chương TrướcChương Tiếp »