Chương 12

Ngao Tuyên chống cằm dịu dàng nhìn tôi trìu mến.

Thấy tôi tỉnh dậy, anh vội cười nịnh bợ: "Thư cục cưng, em dậy rồi à? Có mệt không, anh làm cho em chút gì đó ăn nhé, em muốn ăn gì?"

Tôi cử động một chút, trời ơi, lưng ê ẩm quá!

Tôi không nhịn được mà đấm vào người anh hai cái: "Đồ lừa đảo!"

Ngao Tuyên cười khúc khích: "Anh lừa em ở chỗ nào?”

“Em đã bảo anh dừng lại rồi mà!"

"Anh đã dừng rồi, là em muốn anh tiếp tục mà!"

Tôi sững sờ, gương mặt đỏ bừng, trời ơi, mới ngủ một đêm tỉnh dậy, con rồng này sao lại trở nên biếи ŧɦái thế này thế này cơ chứ?

Cả ngày hôm đó tôi vô cùng mệt mỏi, thậm chí đến tin nhắn của Tống Trinh cũng không trả lời.

Tống Trinh thính như chó săn, dù cách xa tám nghìn dặm cũng có thể đánh hơi ra thấy mùi.

"Thư à, hôm qua chắc hai người phải ác liệt lắm đúng không, hôm nay vẫn còn chưa hồi phục được à?"

Tôi: "."

Tôi cả đời làm việc thiện, lại có một đứa bạn thân như vậy, quả thật là phí công vô ích.

……

Gần đây Ngao Tuyên cứ như vừa mở ra một thế giới mới, ngày nào cũng dính lấy làm phiền tôi, tôi đây chân thành khuyên các cô gái đừng bao giờ tìm đàn ông độc thân lớn tuổi, cực khổ vô cùng!

"Ngao Tuyên! Tối nay anh ngủ phòng riêng đi!"

Ngao Tuyên tỏ vẻ đáng thương: "Em không yêu anh nữa ư, Thư cục cưng?"

Tôi hít một hơi thật sâu: “Yêu không nổi nữa rồi."

……

Hôm nay Tống Trinh đột ngột hẹn tôi đi chơi, còn bảo tôi đừng mang bạn trai theo.

Tôi: "Không mang bạn trai thì làm sao tớ đi được?"

Tống Trinh: "Tớ gọi xe cho cậu."

Tôi: "Giỏi, giờ cậu còn chịu chi tiền để gọi taxi cho tớ rồi đó à."

Tôi nói với Ngao Tuyên, hôm nay tôi sẽ đi chơi với Tống Trinh, mặc dù Ngao Tuyên không muốn xa tôi chút nào nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Chủ yếu là từ khi Ngao Tuyên đến, tôi chưa đi gặp Tống Trinh lần nào, cũng có chút nhớ nó.

Tôi vừa sửa soạn xong thì Tống Trinh nói xe đã đến dưới cổng nhà, còn nói cho tôi biển số xe.

Ngao Tuyên đứng ở cửa nhìn tôi chăm chú: "Thư cục cưng, em đi sớm về nha!"

Có một khoảnh khắc tôi cảm thấy bản thân giống như Tiết Bình Quý phải đi lính, còn Ngao Tuyên là Vương Bảo Xuyến bị bỏ lại nhà.

Thôi thì chồng à, anh hãy cố gắng lên nhé, em sẽ đi gặp công chúa Tây Lương Tống Trinh một chút.

Xe đậu ngay trước cổng nhà, tôi mở cửa xe ra thì thấy trong xe có một người đàn ông mặt dài như cá sấu.

Tôi sững người, chưa kịp phản ứng thì hắn ta đã dùng khăn bịt miệng lại......

Khi tôi lần nữa mở mắt ra, tôi và Tống Trinh đã bị trói trong một căn phòng tối tăm, cô ấy còn đang khóc nức nở.

Tôi vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, mất một lúc mới lấy lại được ý thức.

Khi hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi cảm thấy đầu như muốn nổ tung. "Sao lại thế này?"

Giọng tôi khàn khàn, giống như đã rất lâu không được uống nước: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"