Tào Phi hô hấp rối loạn, so với lúc buổi chiều hôn cô càng thêm loạn, hạ bộ dưới bụng anh hơi hơi nhô lên cứng rắn đỉnh đỉnh bộ vị mẫn cảm nhất của cô.
Nhìn con ngươi cô càng thêm sâu thẳm, trong thanh âm áp lực để lộ ra hơi thở nguy hiểm: “Tống Tư Giai, anh không muốn đợi lát nữa em khóc thút chít mà nói với anh ghê tởm này nọ, thừa dịp hiện tại anh không có thú tính quá độ chạy nhanh về ký túc xá.”
Vào lúc bộ vị cương cứng của anh chạm vào cô, máu cả người cô đều chảy ngược, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh tiếp tục câu kia: “Tào Phi, em thật sự hối hận.”
Hối hận lúc ấy đá anh, càng hối hận sau khi thi đại học xong anh nói giỡn hỏi cô muốn cùng anh ghi danh vào một thành phố không, cô nói anh muốn đến nơi không có cô để học đại học, sau đó trước khi kết thúc ghi nguyện vọng vì giận dỗi mà ghi nguyện vọng đến thành phố cách anh 800 km.
Cô biết anh là ròng rõi quân nhân, trường quân đội là nguyện vọng duy nhất của anh , nếu không thi đậu, anh sẽ học lại.
Lúc đó niên thiếu, cô cảm thấy mộng tưởng của anh so với cô quan trọng hơn, kiêu ngạo mà không chịu cúi đầu.
Càng bởi vì ngày đó thi đại học cô ở trường thi nhìn thấy anh, anh cùng Tần “bạn tốt” nói chuyện cũng không để ý cô.
Nhưng hiện tại, cô hối hận.
Cô dưới đáy lòng tự hạ thấp chính mình, thật ti tiện.
Ngựa tốt không ăn cỏ gần hang, nhưng cô lại càng nhìn anh càng đẹp.
Tào Phi nhìn phần cổ trắng nõn của cô lộ ra trong không khí, bị biểu tình chăm chú nhìn của cô khiến hầu kết lăn lộn, đôi mắt sâu thẳm, trong đầu có chút trống rỗng.
“Tống Tư Giai, em lại mẹ nó...”
Anh nửa câu sau chưa nói ra, môi cô đã hôn lên môi anh, ngăn chặn nửa câu sau của anh, khóe mắt mang theo ý cười, đôi mắt cô mở lớn, giống như trước khıêυ khí©h anh.
Cô hôn hôn anh, cách quần áo sờ dươиɠ ѵậŧ đã cứng đến phát đau, Tào Phi đầu óc ong ong, toàn thân máu chảy ngược mà sôi trào, nóng bỏng từ dưới thân lan tràn đến toàn thân.
Tào Phi bắt lấy bàn tay không an phận của cô, đè ở hai bên sườn, hô hấp nặng nề, hương vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, anh cắn môi cô, thở dốc, trầm giọng nói: “Thật sự muốn làm đúng không?”
Thanh âm anh mang theo tìиɧ ɖu͙©, có chút mất tiếng, vào giờ phút này Tống Tư Giai nghe tới, gợi cảm đủ khiến dòng nước của cô chảy thành sông.
Cô tránh tránh tay, anh sợ làm đau cô lơi lỏng vài phần lực, lại vẫn là tránh thoát không được, cô dướn thân mình, đến sát bên tai anh, ôn nhu nói: “Đúng vậy, muốn làm.”
Tào Phi khóe mắt co giật, nâng gáy cô, hôn lên môi cô, khác với vừa rồi bị động đáp lại khi cô hôn.
Giờ phút này anh như muốn đem cô nuốt vào trong bụng, cô cảm nhận được anh đang trừng phạt cô, tiếng hít thở thô nặng truyền tới trong tai cô.
Đầu lưỡi của anh chống lên yết hầu cô, không ngừng mà hướng vào trong thăm dò, mυ"ŧ vào gốc lưỡi tê dại của cô, cô bị anh đột nhiên đốt cháy lên tìиɧ ɖu͙©, thân mình mềm xuống.
Hơi thở của anh, như là mị dược, càng về sau sẽ ý loạn tình mê.
Trong lúc Tào Phi hôn cô tay cũng không nhàn dỗi, ngón tay nóng bỏng tham nhập vào trong quần áo cô, nhanh chóng cởi bỏ áo ngực của cô.
Anh nâng eo, nửa người trên di động, ngón tay vuốt ve sau lưng cô vòng đến trước ngực, xoa bóp mềm mại tròn trịa của cô.
Tống Tư Giai sớm đã bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, lông mi ướŧ áŧ run rẩy, há mồm hô hấp khi muốn nói chuyện, anh lại lần nữa hôn sâu, hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng.
Tay cô bị anh dẫn dắt cởi bỏ đai lưng của anh, lạch cạch tiếng dây lưng bị mở ra, tiếng vang rất nhỏ, Tống Tư Giai đỏ mặt.
Ý cười nơi khóe miệng anh dần dần đậm hơn, ngữ khí trầm thấp nóng rực nguy hiểm: “Suy nghĩ kỹ rồi đúng không?”
Tống Tư Giai nhớ tới đêm đầu tiên đó, anh cũng hỏi cô như vậy.
Lúc đó cô kiên định gật đầu, hiện giờ cô cũng gật đầu, nhưng so với lúc trước thiếu đi sự ngây thơ, cô thấy liền xấu hổ chán ghét mình của hiện tại.
---------
Các bạn muốn đọc truyện nào của bên mình thì có thể
IB TELEGRAM (Tieu_Muoi0831) để mua truyện
RẺ HƠN (chuyển trực tiếp, không cần đổi vàng)