Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Trai Tôi Là Bad Boy

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi chiều hôm ấy , sau khi học xong ca hai chiều , mấy đứa con gái bọn tôi ở lại tập múa , chẳng là sắp tới 20/11 chúng tôi cũng phải chuẩn bị một tiết mục để trình diễn , trường tôi năm mươi lớp lận nên sẽ phải trải qua vòng sơ khảo.Cho nên lớp nào cũng bỏ rất nhiều thời gian để tập luyện , có lớp tháng 10 đã tập rồi , lớp chúng tôi có mười nữ , ba tám trai nên việc tập luyện dẻo dai sẽ rất khó.

Bọn tôi tính múa bài Tay Trái Chỉ Trăng nhưng bài này cần nhiều nữ mà lớp thì…

- Diệp , mày biết đàn đàn tỳ bà không?

- Biết sơ sơ

- Ok vậy , Diệp sẽ phụ trách mảng đàn , tớ sẽ chọn năm thằng con trai nữa để tập chung với bọn mình

Nhỏ nói tên Hằng , lớp phó văn thể mỹ lớp tôi đấy , nhỏ nhắn , xinh gái , nó đang yêu anh Linh lớp 12T , điều đó khiến một số bạn nam lớp tôi buồn mấy ngày trời đấy

Nó giao cho tôi mảng đàn thì tôi biết tập kiểu gì?Tôi có học qua đàn tỳ bà nhưng không giỏi đánh lắm , nếu để tôi đàn thù lớp loại ngay , tôi từ chối ngay tức khắc

- Không , tớ không đàn đàn tỳ bà đâu , đàn guitar thì tớ sẽ suy nghĩ lại

Hằng cau mày , nói giống kiểu quát tôi ấy

- Mày không đàn thì ai đàn?Còn mười ngày nữa thôi , tao không đủ thời gian chọn bài xong rồi dạy chúng mày múa đâu , nếu không làm được thì lớp không tập tành gì nữa , cho trừ điểm thi đua luôn

Mọi người không biết đâu , lúc đó tôi muốn bảo ừ lắm đấy nhưng lương tâm không cho phép tôi làm điều đó , một phần là do tôi không muốn mất điểm trong mắt bạn bè

- thôi được rồi , tao đàn

- Mày lên nói câu này từ đầu , được rồi mày về đi đến ngày gần cuối thì ở lại ghép đội hình

- Mai tao bảo bọn con trai

- Ừ , về đây

Tôi nhanh chóng chuồn lẹ , ở lại chỉ làm tôi bực mình thôi.Con Hằng là đứa giả trân nhất từ trước tới nay tôi gặp , tôi phải giữ khoảng cách với nó nếu không muốn nằm không cũng trúng đạn

Tôi bảo Quân về trước vì tôi còn ở lại tập văn nghệ , đoán là cậu về rồi , tôi chạy ra lán xe xem còn ai không , vánh tanh luôn , mọi người về hết rồi , đúng lúc trời đổ mưa lớn , may thay tôi mang theo ô , nên nhanh chóng lấy ô ra che , thôi hôm nay coi như đen , tôi phải đi bộ về dưới trời mưa rồi

Tôi đi ra cổng thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cậu ở quán cô Tư bên kia đường , tôi liền nở nụ cười hạnh phúc , chạy sang bên kia đường , có lẽ do vui quá nên tôi chạy sang không nhìn đường bị một chiếc xe máy lao tới đâm trúng

Tôi ngã ra đường , chiếc xe nén qua bắp chân tôi làm tôi đau điến mức mặt tím lại , cũng chỗ bị nén ấy , máu chảy ra , nước mưa rơi xuống làm tôi đau vô cùng

Cậu chạy tới chỗ tôi , ôm lấy cơ thể tôi vào lòng cậu , tôi òa khóc , miệng lắp bắp

- Tao đau quá

- Mày ơi tao đau quá

- Không sao có tao đây rồi , là lỗi của tao , tao không nên để mày đi bộ ra đây , tao xin lỗi

- Mày ơi tao đau quá

Tôi khóc càng lúc càng lớn , cậu ôm chặt lấy tôi không buông , người đâm vào tôi là bạn cũ của cậu , cậu ta tên Tuấn Anh , học trường dân lập , cậu ta đi xe máy nẹt bô rồi phóng nhanh , không để ý nên mới đâm vào tôi , ai ngờ cái tay lái cậu ta vẫn giữ nên xe chạy vụt qua chân tôi , cậu ta văng ra ngoài , xa đổ rạp lên người tôi , người dân xung quanh đưa tôi vào bệnh viện cấp cứu

Tôi không thể nói cảm giác của mình lúc ấy như thế nào , đau đến tận xương tủy , tôi có thể cảm nhận được từng cáu xương như bị gãy ra vậy

Suốt chặng đường tới bệnh viện chỉ có mấy mét thôi , nên cả quãng đường cậu cõng tôi lên vai , chạy thục mạng tới bệnh viện , dù đau đến chết đi sống lại nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp vì có cậu ở bên , cậu quan tâm tôi đến mức mưa lớn như vậy vẫn đầu trần đưa tôi tới bệnh viện

Sau ngày hôm đó tôi nằm viện một tuần , gia đình Tuấn Anh có tới xin lỗi và bồi thường , hai gia đình nói chuyện , tôi biết một chuyện là hôm đó cậu bị bệnh , cậu vẫn nằng nặc ở lại bệnh viện chăm sóc cho tôi nhưng bố mẹ tôi ngăn cản , không muốn cậu lo lắng ảnh hưởng tới học tập

Tôi thực sự rất cảm kích cậu.

Hôm sau lớp đến thăm tôi , thật ra bị gãy chân cũng không phải là thiệt thòi gì , vừa được nghỉ học vừa được ăn , nói vậy thôi chứ chả ai muốn cả

Hôm nay là ngày cuối tôi ở lại bệnh viện , cậu vẫn không tới…

Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?Tôi có nghe loáng thoáng là cậu bị sốt cao mấy ngày trời , chắc là do hôm đó rồi

Hiện tại tôi chỉ muốn xuất viện ngay lập tức , tôi sẽ tìm cậu , muốn hỏi tại sao lại không tới thăm tôi , tại sao lại để tôi một mình , cậu nói sẽ không bỏ rơi tôi mà…

Tâm trạng lúc đó của tôi thực sự rất khó tả đến tận bây giờ tôi cũng không biết là nên nói thế nào nữa

Ngày hôm đó tôi được xuất viện , để kịp chương trình với các bạn tôi phải đi học ngay sau hôm đó , nhưng sáng hôm đó cậu không đi rủ tôi , nên bố tôi phải lai tôi tới trường

Đến lớp các bạn hỏi han tôi đủ kiểu , thực sự muốn trả lời không sao , tớ ổn nhưng mọi người cứ rối rít hỏi nên tôi không có cơ hội nói

- Diệp , mày thấy Quân đâu không?Mấy ngày rồi chả thấy nó đâu

- Đúng đấy , nó nghỉ cả tuần rồi

Lời nói của Ly làm nụ cười trên môi tôi tắt hẳn , rốt cuộc cậu làm sao mà không đến trường?

Hôm đó tôi được về sớm , nên tôi nhờ Anh Chi lai tôi về thể , đến ngõ thả tôi xuống là được , tôi lén chống nạnh sang nhà Quân , thấy nhà cậu để cổng , tôi không chút do dự đi vào

Tôi đẩy cửa kính bước vào , nhà cậu vánh tanh không một bóng người , tôi cố gắng từng bước để lên được phòng cậu , vừa mở cửa ra , đập vào mắt tôi là khuôn mặt trắng bệch của cậu , cậu nằm cuộn mình trong chiếc chăn bông dày , hiện tại đang là mùa đông nên có thể nói là rất lạnh

Thấy tiếng mở cửa , cậu mở mắt ra nhìn xem ai , thấy tôi cậu liền quay mặt đi , quát

- Mày cút về đi

Tôi đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa , tôi có làm gì nên tội mà cậu lại đuổi tôi?

Tôi chống nạnh đi về phía cạnh giường , nhìn cậu nhắm nghiền mắt lại , miệng run bầm bập không nói ra lời , tôi đặt nạnh xuống cạnh giường , đặt tay lên trán cậu , vừa đặt xuống tôi liền rụt tay lại , nóng quá

- Tao nói mày cút về mà

Cậu dường như mất kiên nhẫn , quát tôi một cách quá đáng , tôi giận dữ quát lại cậu

- Về thì về , không cần đuổi

Tôi chống nạnh đi ra ngoài , đóng rầm cửa lại , tôi định bước đi thì nhớ lại ngày tôi gặp tai nạn , là cậu đưa tôi đến bệnh viện , là cậu chạy lại ôm chầm lấy cơ thể yếu ớt của tôi lúc ấy , là cậu…lương tâm của tôi không cho phép tôi bước đi , tôi đành cắn răng quay lại , mở cửa phòng cậu ra , tôi tìm nhiệt kế để đo nhiệt độ cho cậu

- Tao bảo mày về mà?

- Im đi

Lần này tôi lấy được lợi thế , cậu im lặng không nói gì cả , tôi ở lại nhà cậu chăm sóc cho cậu , đến khi cậu uống thuốc xong cho cậu ngủ thì tôi mới rời khỏi phòng

May là chiều nay tôi học ca 2 nên đi muộn , sau khi cậu ngủ tôi xuống nhà cậu nấu cháo đó cho cậu ăn , thật ra tài năng nấu nướng của tôi không ngon bằng cậu , nhưng cũng không tệ , cũng ăn được chứ bộ

Đúng nửa tiếng sau tôi nấu xong , không muốn đánh thức cậu dậy , tôi để lại lời nhắn trong tờ giấy nhớ dán lên bát cháo , sau khi xong xuôi tôi mới yên tâm về

Chiều hôm đó , bố vẫn lai tôi đi học , buổi học hôm đó thật buồn chán trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm , không biết cậu có dậy nổi không nữa , nhất định tôi phải sang nhà cậu mới được

Buổi tối hôm đó , bố mẹ tôi bận đi làm để bà giúp việc ở lại chăm sóc cho tôi , tôi lấy cớ ngủ nhà bạn để bà ấy về , khi bà giúp việc về tôi vội tắt hết đèn đóng cửa cẩn thận sang nhà cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »