Edit: Yangda
Cô gái nhỏ than đau đứng lên: "Cậu nhỏ! Cậu nhỏ cậu đừng như vậy mà, lần sau cháu sẽ không vào nữa được không?"
Trình Lộc buông lỏng tay, nhìn về phía Lâm Phùng.
Vẻ mặt anh nhàn nhạt, không khác gì so với lúc trước, anh đóng cửa lại, "Cạnh" một tiếng, Trình Lộc hỏi: "Người nhà của anh hả?"
Không đợi Lâm Phùng trả lời, chợt nghe cô gái nhỏ đó nói: "Là là là, em là cháu gái, còn cậu ấy là cậu nhỏ của em!"
Trình Lộc nới tay cô gái ra, tóc rối tung còn mặc áo ngủ của nữ xoa cánh tay quay đầu lại, không có trang điểm, trên mặt lộ vẻ lanh lợi nhiệt huyết.
Hứa Tú chùi chùi miệng, ánh mắt dừng ở trên người Trình Lộc.
Lâm Phùng đi đến bên cạnh bàn, mở bình giữ nhiệt ra uống một ngụm trà cẩu kỷ.
Ánh mắt Hứa Tú di chuyển một vòng trên người Trình Lộc, kì quái cười một tiếng, ôm tay nhìn Trình Lộc: "Cháu không hiểu sao hôm nay cậu nhỏ lại lạnh lùng với cháu như vậy, thì ra là bởi vì... có hẹn với người đẹp."
Lâm Phùng nghẹn một ngụm trà cẩu kỷ trong cổ họng, giáo sư Lâm luôn thận trọng vậy mà ho khan liên tục không dừng được.
Anh lấy tay che miệng lại, tựa vào bên cạnh bàn ho khan kịch liệt, Trình Lộc nhìn "Chậc" một tiếng.
Chỉ có điều cô rất nhanh đã phản ứng lại, cô gái này có ý gì?
Có hẹn với người đẹp?
Cô biết cô là người đẹp, cô đồng ý, nhưng mà ai muốn có hẹn cùng với Lâm Phùng chứ?
Cô chỉ đang thực hiện nhiệm vụ thôi.
Hứa Tú nhìn phản ứng của Lâm Phùng, một tay đánh vào trên lưng Trình Lộc, đè thấp giọng nói: "Chị gái à, chị cảm thấy cậu nhỏ của em thế nào? Nhưng mà chị gái chị hung hăng như vậy, chắc chắc có thể khống chế được cậu."
Trình Lộc nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
Lời này thế nào lại, giống như cô là bạn gái của Lâm Phùng?
Trình Lộc đang muốn hỏi, liền nhìn thấy Lâm Phùng đi tới, bởi vì ho khan liên tục, nên trên mặt có chút hồng hồng.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hứa Tú, có lẽ là Hứa Tú vốn tương đối sợ anh, run lên, lui đến sofa.
Lâm Phùng nói với Trình Lộc: "Đừng để ý con bé, nó nói nhiều."
"Được, giáo sư Lâm."
Hứa Tú ngồi trên sofa ngẩng đầu lên: "Cháu nói thật mà!"
Lâm Phùng rũ mắt nhìn xuống, không có đi nhìn Hứa Tú, nhưng Hứa Tú lại càng cảm thấy sợ , nếu hiện tại nếu cô bị Lâm Phùng đuổi ra khỏi nhà, thì thực sự không có chỗ nào để ở.
Trong nhà Lâm Phùng không có thức ăn, Hứa Tú lại kêu đói, anh đành phải lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt thức ăn bên ngoài.
Trình Lộc thấy thế, thở dài một hơi, xung phong nhận việc: "Để tôi làm đồ ăn cho, thức ăn bên ngoài đắt, còn không sạch sẽ." Cô đứng dậy, hỏi Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, trong tủ lạnh nhà anh còn thức ăn không?"
Không đợi Lâm Phùng nói chuyện, Hứa Tú đáp ngay: "Có có, để em dẫn chị đi."
Trình Lộc mở ra tủ lạnh, bên trong quả nhiên là có đầy đủ các loại rau củ, Trình Lộc tò mò , Lâm Phùng không làm cơm còn mua nhiều như vậy để ở trong nhà, là chuẩn bị cho mùa đông sao?
Nhưng xuất phát từ sự lễ phép đối với anh, cô không có hỏi Hứa Tú.
Hứa Tú dẫn Trình Lộc đến trước phòng bếp, còn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên chợt nghe thấy tiếng của Lâm Phùng ở trong phòng khách nhàn nhạt kêu một tiếng.
Bây giờ Hứa Tú đang ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể miễn cưỡng, xám xịt mặt đến trước mặt Lâm Phùng.
Lâm Phùng chéo chân, ngồi trên sofa, vẻ mặt nhạt nhẽo, tựa như không thèm để ý đến Hứa Tú, anh ngay cả ánh mắt cũng không thàm nâng lên một chút, nhìn trang sách trên tay, mở miệng: "Không về nhà đến chỗ cậu làm gì?"
Hứa Tú chà xát mặt mình, "Cậu cũng không phải không biết, ba mẹ cháu thật là phiền chết, cả ngày bắt cháu học cái này đến học cái kia, làm cái gì cũng không cho, cháu cảm thấy phiền đến chết."
Hứa Tú không chỉ xoa xoa mặt mình, còn vò tóc của mình.
Lâm Phùng trầm mặc, ngón tay vuốt phẳng trang sách.
Anh nhất thời không nói gì, môi mỏng mím lại trông không quá vui vẻ, tuy rằng ánh mắt anh luôn đặt trên sách, nhưng bằng nhiều năm kinh nghiệm, Hứa Tú vẫn là có thể nhìn ra, Lâm Phùng đang không vui.
Hứa Tú thử thăm dò kêu một tiếng: "Cậu nhỏ?"
Lâm Phùng hồi phục tinh thần lại, nhưng vẫn như trước không ngẩng đầu, anh tiếp tục nói tiếp: "Cháu mới mười tám tuổi, vừa mới vào đại học, liền ở chung với những người đó, còn nói sao?"
Ngữ khí anh cực kì lạnh lùng, giống như lúc giảng bài bình thường, làm cho người ta nghe không ra lời này là trách cứ hay bình thường.
Trong lòng Hứa Tú nhất thời kinh hãi, vốn cho là Lâm Phùng không thường xuyên về Lâm gia, chắc là sẽ không biết chuyện này, mà lúc này, giống như cái gì cũng đã biết?
Giống như, lần trước đến quán bar tìm cô, chỉ sợ cũng ba mẹ cô gợi ý .
Trong phòng bếp, truyền đến âm thanh thái rau.
Dao cùng với đồ ăn tạo ra tiếng động, chỉ chốc lát sau, tiếng nước cùng với tiếng dầu ăn cùng đổ vào chung, Lâm Phùng lật một trang sách.
Rõ ràng âm thanh xài rau của Trình Lộc ở trong phòng bếp lớn, nhưng mà Hứa Tú lại nghe âm thanh Lâm Phùng lật sách lớn hơn nữa.
Hứa Tú ấp úng, mở miệng nói: "Cậu nhỏ, cho nên cháu với Lí Tinh Lãng đã chia tay rồi không phải sao? Làm sao cậu còn nói chuyện này."
Lâm Phùng nói tiếp: "Cho nên cháu không phải là trốn ba mẹ, mà chính xác là trốn bạn trai của cháu?" Anh bổ sung một câu, "Là bạn trai cũ của cháu."
Trên mặt Hứa Tú không nén được giận.
Tuy rằng Lâm Phùng không có nói gì quá đáng, nhưng ngữ khí anh thật sự rất lãnh đạm, nói câu như vậy, chẳng khác nào giễu cợt cô.
Hứa Tú nhỏ giọng "Dạ." một tiếng.
Lâm Phùng lại lật một trang sách, tốc độ đọc sách của anh rất nhanh, Hứa Tú hoài nghi có thật sự là anh đã đọc hết hay chưa.
Nếu có thể, cô thật muốn kiểm tra thử xem anh có nhớ hết hay không, đáng tiếc, không thể nào có chuyện đó.
Lâm Phùng chính là lợi hại như vậy, từ nhỏ cô đã biết, Lâm Phùng lên tiếng: "Cháu có thể ở nơi này." Anh đem trang sách gấp thành một góc nhỏ, ngẩng đầu lên, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm cô, nói: "Nhưng ở trước mặt cảnh sát Trình, cháu không được nói lung tung."
Hứa Tú sửng sốt, nhìn xuống, "Cảnh sát Trình? Cái gì cảnh sát Trình?" Cô nói xong, liền phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn phía phòng bếp, bừng tỉnh: "Thì ra chị gái đó là cảnh sát!"
Hứa Tú nhìn tới Lâm Phùng chớp mắt vài cái, "Cậu nhỏ, cậu cũng thật kí©h thí©ɧ, tìm một chị cảnh sát."
Lâm Phùng nhíu mày, hơi nhếch môi.
Hứa Tú biết Lâm Phùng lại mất hứng, chạy nhanh, sôi nổi vào trong phòng bếp giúp Trình Lộc.
Cô đã làm xong một mâm rau xanh xào cùng ớt xanh xào thịt, nhìn cũng không tệ.
Hứa Tú đi tới, "Oa" một tiếng, "Chị gái chị rất lợi hại, về sau chị nhất định là người nấu ăn giỏi nhất nhà chúng ta!"
Trình Lộc dừng cái xẻng một chút, cô với nhà bọn họ thì liên quan gì?
Hứa Tú nhận thấy được mình nói sai, che miệng lại, cười cười hai tiếng, "Không có không có, chị gái, chị đừng tưởng thật, em chỉ nói bừa."
Hứa Tú lui qua một bên rửa chén, chuẩn bị một lát ăn cơm. Trình Lộc không biểu cảm tiếp tục, nhưng trong đầu lại nghĩ ngợi.
Ánh mắt Lâm Phùng nhìn cô thật sự là có chút khó hiểu, hơn nữa lão Chu cùng với cháu gái anh nói những lời này, Trình Lộc liền cảm thấy không bình thường.
Cô để nồi lên bếp rồi cho gà vào, trong lòng có một ý niệm đáng sợ lướt qua.
Giáo sư Lâm này, sẽ không có những suy nghĩ không nên có với cô chứ? Trình Lộc càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đúng, Lâm Phùng này sợ là đối với cô thật sự có cái suy nghĩ kì quái gì đó.
Đồ ăn đã làm xong, cô đem đặt lên bàn giữa.
Hứa Tú hỏi: "Có thể ăn cơm rồi sao?"
Trình Lộc quay đầu nhìn cô ấy, lên tiếng: "Có thể."
"Ôi má." Hứa Tú thấp giọng mắng một câu, như là vừa nhìn thấy cái gì đáng sợ vỗ vỗ ngực, "Chị gái chị vừa mới nhìn em bằng ánh mắt rất dọa người, em còn tưởng rằng chị muốn đem em hầm trong nồi rồi."
Trình Lộc cong khóe môi, rửa sạch nồi, ngữ khí ôn hòa nói: "Làm sao có thể, trước tiên em đem đồ ăn ra đi, kêu giáo sư Lâm cùng nhau ăn cơm."
"Dạ dạ, em lập tức đi liền!"
Ba phút sau, ba người ngồi ở trước bàn cùng nhau ăn cơm.
Đơn giản mấy món ăn sáng, Hứa Tú này là thiên kim đại tiểu thư còn khen đồ ăn ngon, chứng tỏ tay nghề Trình Lộc rất tốt.
Chỉ có Lâm Phùng vẫn như trước không có lời gì để nói, Trình Lộc nghĩ đến chuyện mình đoán, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Lâm Phùng, cô càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Tuy rằng lão Chu nói, Lâm Phùng đẹp mắt, trình độ cực giỏi, được giáo dục tốt, nhưng hình như ở chung một chỗ với anh không được tốt lắm, Trình Lộc cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới.
Trình Lộc xơi cơm trong chén, bỗng nghe được âm thanh Lâm Phùng đặt đũa xuống, cô không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt hai người lại giao nhau.
Cô có chút hối hận, không biết vì sao, mỗi lần đều có thể chuẩn xác đối diện Lâm Phùng như vậy.
Lâm Phùng nhìn ánh mắt của cô có chút phức tạp, ăn một bữa cơm, Trình Lộc nhìn anh vài lần, cả người anh đều không được tự nhiên.
Anh mấp máy môi, như là muốn nói với cô cái gì, nhưng đến cuối cùng, vẫn không nói được, chỉ có chút buồn rầu xoa nhẹ mi tâm, nói: "Tôi đi đọc sách, cô cứ tự nhiên."
Lâm Phùng trở lại thư phòng, mở máy tính, đăng lên diễn đàn —— Thời điểm tôi ăn cơm người phụ nữ đó cứ nhìn tôi.
Phía dưới trả lời là: Có thể xác định mà nói, nữ sinh này chính là yêu thầm cậu, hơn nữa có thể xác định rằng tính cách nữ sinh đó tương đối hướng nội, tâm tư rất trong sáng, nhìn lén là sợ hãi bị cậu phát hiện.
Đóng trang mạng lại, Lâm Phùng đứng dậy, xoa cằm nghĩ ngợi.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ đến khuôn mặt Trình Lộc lúc nhìn trộm anh, kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, Trình Lộc... ngoại trừ cô không quá dè dặt, thì cũng khá đáng yêu.
Trong phòng khách, Hứa Tú ngượng ngùng nhìn Trình Lộc hết nấu cơm rồi lại phải rửa chén, còn mình chỉ có thể nhìn cô ấy rửa chén, cũng may phòng bếp có máy rửa bát, không tốn sức lắm, Trình Lộc thừa dịp này mới nhìn xung quanh căn phòng.
Trong biệt thự trang hoàng rất đơn giản, tuy rằng sạch sẽ, nhưng lại có cảm giác không có ai ở đây, không có một chút tương tác giữa người với người.
Hứa Tú lấy bát đã sạch ra hết, ôm điện thoại ngồi kế bên Trình Lộc, Trình Lộc thừa dịp cơ hội này hỏi cô ấy: "Chị là Trình Lộc từ cục cảnh sát Lâm Sơn, muốn hỏi em vài vấn đề có thể chứ?"
Hứa Tú vội vàng ngồi thẳng người, nghiêm trang gật đầu: "Được, chị hỏi đi."
Trình Lộc: "Gần đây giáo sư Lâm có đắc tội với người nào không? Hoặc là, cùng ai đó ở chung không thoải mái?"
Hứa Tú suy nghĩ một lát, trả lời: "Chị cũng thấy đấy, cậu nhỏ của em hay mặc kệ người khác, còn có thể cùng ai tranh chấp chứ? Thế nào chị gái, có phải đã có chuyện gì không?"
"Không có việc gì, chỉ là ở điều tra một vụ án hơi đặc biệt." Trình Lộc cười, cô tiếp tục hỏi thăm đi, "Gần đây, giáo sư Lâm có cùng người nào tiếp xúc nhiều không?"
Trình Lộc ngẩng đầu nhìn biệt thự này, "Ví như, anh chị em nào đó là người trong nhà."
Người theo dõi cùng với chứng cứ không có điều tra trước đó, Trình Lộc cảm thấy nên bắt đầu điều tra những người xung quanh Lâm Phùng.
Hứa Tú khônh che được ý cười, vỗ đùi nói: "Anh chị em của cậu, em còn không muốn gặp, làm sao cậu ấy có thể gặp mấy người đó? Em nói cho chị nghe, cậu nhỏ của em với người trong nhà quan hệ không tốt, chị đừng để ý."
Trình Lộc nghe lời này, cảm thấy là lạ.
Cô chỉ là ở điều tra vụ án, kêu cô không để ý cái gì?
Biết Hứa Tú hiểu lầm, Trình Lộc muốn nói "Chị không thích giáo sư Lâm", nhưng nghĩ lại, lời này nói ra đã nhiều mà không ai tin, Hứa Tú với Lâm Phùng đại khái là chê cười cô đi.
Cùng lắm thì chờ vụ án này kết thúc, cô triệt để cắt đứt liên lạc với Lâm Phùng, thời gian sẽ làm Lâm Phùng phai nhạt ý nghĩ đó.
Hứa Tú che miệng vụиɠ ŧяộʍ cười, không nghĩ tới cái này chị Trình Lộc còn thẹn thùng, tưởng muốn thăm dò gia đình cậu nhỏ, còn còn cố tình nói cái gì vụ án.
Trình Lộc chưa hồi phục tinh thần lại, Hứa Tú liền nắm chặt tay cô, cười như không cười nói: "Chị gái, chị yên tâm, kỳ thực nhà chúng em không như chị nghĩ mà loạn hết như vậy, ở nhà của em, em thích chị là được."
Trình Lộc mím môi, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác vô lực của Lâm Phùng khi muốn nói lại thôi.
Cô yên lặng rút tay đang bị Hứa Tú cầm chặt.